Bạch y nhân đắc ý cười lớn: “Công tử, hôm nay Hoàng Phủ Cẩn đã chết, những người còn lại không phải đối thủ của chúng ta? Công tử cứ an tâm ngồi lên ngôi vị … Tất nhiên, nếu công tử muốn cẩn thận, có thể bồi dưỡng thế tử Tín vương trước.”
Trên mặt Vu Hận Sinh hiện lên vẻ không thể tin được, hắn không tin có thể giết Hoàng Phủ Cẩn một cách dễ dàng như vậy, hoặc có thể nói là hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có cảm giác vui sướng.
Hắn nhấc chân đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân thấy hắn vẫn trầm mặc như cũ thì hơi bất mãn nhưng vẫn đuổi theo.
Hoàng Phủ Cẩn nằm co trên đất, trên người cắm đầy kim châm, đã có vết thương bắt đầu rỉ máu, đó là dấu hiệu hóa cốt phấn bắt đầu phát tác, xác chết sẽ hóa thành một vũng máu.
Vu Hận Sinh dừng trước thi thể, lẩm bẩm nói: “Chết?” Theo bản năng hắn muốn bắt lấy Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân vội vàng ngăn hắn lại, “Công tử, nơi này có hóa cốt phấn, không mang bao tay đặc chế thì ngàn vạn lần không thể đụng vào. Chúc mừng công tử đã báo được mối thù lớn, nhốt cẩu hoàng đế, giết được Hoàng Phủ Cẩn và Diệp Tri Vân, từ nay thiên hạ đã là của công tử. Chúng tôi nguyện ý theo công tử xây dựng một Trung Nguyên lớn mạnh.”
Bạch y nhân nói xong liền quỳ xuống, thể hiện sự phục tùng với Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh thì lại không nói lên lời, hắn nhớ lại những thống khổ mà hắn từng phải chịu nhưng vì báo thù, hắn nhẫn, vận dụng hết những lực lượng hắn có, bày mưu tính kế khiến hoàng đế và Lưu Ngọc trở mặt với nhau, xúi giục Tín vương tạo phản sớm, lại khiến cho Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Tuyên chính thức đối địch, khiến….
Hắn làm nhiều như vậy, mà lúc kết thúc, lại chỉ có như vậy?
Là do Hoàng Phủ Cẩn khinh thường bọn hắn? Không nghĩ tới là hắn sẽ tới?
Tinh thần hắn bỗng nhiên thấy hoảng hốt, không nghe bạch y nhân nói những gì, thấy người như bị mất thăng bằng.
Đột nhiên hắn nhớ tới một điều ---- người phụ nữ đó!
Hắn bước nhanh lên đài cao, bạch y nhân thấy vậy liền cười nói: “Công tử, ngài nên nhìn kỹ mẫu thân của mình đi, mẫu thân của ngài là bị cẩu hoàng đế hại chết, hôm nay công tử vì người báo thù, khôi phục lại chế độ thời nữ đế, công tử là người con duy nhất của nữ đế, chắc chắn có thể quang minh chính đại kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”
Vu Hận Sinh đứng trên bậc thang, nhìn dung nhan thoát tục của nữ đế, hắn nghĩ không biết bà là một nữ nhân như thế nào? Có thể khiến cho nhiều người vì bà mà phải chết? Cho dù là bà đã chết cũng có ảnh hưởng rất lớn với đất nước này?
Trên mặt Vu Hận Sinh hiện lên vẻ không thể tin được, hắn không tin có thể giết Hoàng Phủ Cẩn một cách dễ dàng như vậy, hoặc có thể nói là hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có cảm giác vui sướng.
Hắn nhấc chân đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân thấy hắn vẫn trầm mặc như cũ thì hơi bất mãn nhưng vẫn đuổi theo.
Hoàng Phủ Cẩn nằm co trên đất, trên người cắm đầy kim châm, đã có vết thương bắt đầu rỉ máu, đó là dấu hiệu hóa cốt phấn bắt đầu phát tác, xác chết sẽ hóa thành một vũng máu.
Vu Hận Sinh dừng trước thi thể, lẩm bẩm nói: “Chết?” Theo bản năng hắn muốn bắt lấy Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân vội vàng ngăn hắn lại, “Công tử, nơi này có hóa cốt phấn, không mang bao tay đặc chế thì ngàn vạn lần không thể đụng vào. Chúc mừng công tử đã báo được mối thù lớn, nhốt cẩu hoàng đế, giết được Hoàng Phủ Cẩn và Diệp Tri Vân, từ nay thiên hạ đã là của công tử. Chúng tôi nguyện ý theo công tử xây dựng một Trung Nguyên lớn mạnh.”
Bạch y nhân nói xong liền quỳ xuống, thể hiện sự phục tùng với Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh thì lại không nói lên lời, hắn nhớ lại những thống khổ mà hắn từng phải chịu nhưng vì báo thù, hắn nhẫn, vận dụng hết những lực lượng hắn có, bày mưu tính kế khiến hoàng đế và Lưu Ngọc trở mặt với nhau, xúi giục Tín vương tạo phản sớm, lại khiến cho Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Tuyên chính thức đối địch, khiến….
Hắn làm nhiều như vậy, mà lúc kết thúc, lại chỉ có như vậy?
Là do Hoàng Phủ Cẩn khinh thường bọn hắn? Không nghĩ tới là hắn sẽ tới?
Tinh thần hắn bỗng nhiên thấy hoảng hốt, không nghe bạch y nhân nói những gì, thấy người như bị mất thăng bằng.
Đột nhiên hắn nhớ tới một điều ---- người phụ nữ đó!
Hắn bước nhanh lên đài cao, bạch y nhân thấy vậy liền cười nói: “Công tử, ngài nên nhìn kỹ mẫu thân của mình đi, mẫu thân của ngài là bị cẩu hoàng đế hại chết, hôm nay công tử vì người báo thù, khôi phục lại chế độ thời nữ đế, công tử là người con duy nhất của nữ đế, chắc chắn có thể quang minh chính đại kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”
Vu Hận Sinh đứng trên bậc thang, nhìn dung nhan thoát tục của nữ đế, hắn nghĩ không biết bà là một nữ nhân như thế nào? Có thể khiến cho nhiều người vì bà mà phải chết? Cho dù là bà đã chết cũng có ảnh hưởng rất lớn với đất nước này?
/2424
|