Giọng nói của Tô Mạt trong trẻo mà lạnh lùng, trầm ổn: "Chỉ là cho ngươi một chút giáo huấn, chuyện ngày hôm nay chỉ là phế đi một cánh ta của ngươi, nếu như ngày mai ngươi còn làm chuyện gì nữa, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Nếu như ngươi không rời khỏi Tô gia, vậy thì không thể để ngươi quấy phá đến mức chó gà không yên được, càng không thể để ngươi phá hoại danh dự của Tô gia."
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tô Trì nhớ tới mẫu thân của mình, hiện giờ đang bị trúng gió, giống như người chết chỉ có thể nằm trên giường.
Nhưng hắn biết, mẫu thân vẫn có cảm giác, chỉ là không thể nói chuyện hay biểu đạt được điều gì.
Hắn cảm thấy sống như vậy thì không bằng chết đi, thật là đáng sợ.
Nữ nhân này, thật là quá độc ác!
Tô Mạt cười, ôn nhu nói: "Cũng không có gì, nếu muốn làm cho ngươi ngoan ngoãn thì ta có cả trăm cách, muốn xem ngươi chọn cách nào thôi."
"Ngươi cút, tất cả các ngươi cút đi!" Tô Trì như bị điên quát lên.
Tô Mạt nhìn thoáng qua đám người nịnh bợ Tô Trì, lại dám bắt nạt đại tẩu, ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua các nàng một lượt, khiến cho các nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
"Các ngươi hãy biết điều một chút, nếu các ngươi muốn làm thiếp, thích cùng người khác tranh giành nam nhân, vậy thì ta..."
"Tiểu thư, cầu người bỏ qua cho chúng nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa rồi."
Mấy nha hoàn đó vội vàng quỳ xuống cầu xin, dập đầu như giã tỏi, đã không nửa điểm quyến rũ.
Tô Mạt cười cười, vẫy tay gọi mấy bà tử, "Đi truyền lệnh của ta, đem mấy người này đến thôn trang, để cho các nàng tự chọn người để gả, từ nay về sau sẽ sống ở đó."
Mấy nha hoàn vội vàng dập đầu tạ ơn, vội vàng đứng dậy, đi theo bà tử thu dọn đồ đạc rời khỏi Tô phủ.
Tô Mạt chỉnh đốn lại người trong viện Tô Trì một lần, đem những hạ nhân hay nịnh hót, đưa đến thôn trang làm việc, ngoài ra chọn một số nha hoàn bà tử có kinh nghiệm tới hầu hạ.
Nàng nói với Thu Hà: "Tí nữa đi nói với Lan Nhược, bảo nàng chọn ra một số nha hoàn biết chút quyền cước tới hầu hạ, miễn cho đại thiếu gia có ra tay hơi nặng, người bình thường không chịu được."
Tô Trì tức giận đến mức muốn nôn ra máu, cánh tay của hắn vừa tê dại vừa đau, không thể nâng lên, công lực toàn thân bị che lại, hiện giờ hắn không khác gì một nam nhân bình thường, thậm chí không cả bằng người bình thường, hắn giống như một phế nhân.
Hắn tức giận đến mức hận không thể đâm chết chính mình.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tô Trì nhớ tới mẫu thân của mình, hiện giờ đang bị trúng gió, giống như người chết chỉ có thể nằm trên giường.
Nhưng hắn biết, mẫu thân vẫn có cảm giác, chỉ là không thể nói chuyện hay biểu đạt được điều gì.
Hắn cảm thấy sống như vậy thì không bằng chết đi, thật là đáng sợ.
Nữ nhân này, thật là quá độc ác!
Tô Mạt cười, ôn nhu nói: "Cũng không có gì, nếu muốn làm cho ngươi ngoan ngoãn thì ta có cả trăm cách, muốn xem ngươi chọn cách nào thôi."
"Ngươi cút, tất cả các ngươi cút đi!" Tô Trì như bị điên quát lên.
Tô Mạt nhìn thoáng qua đám người nịnh bợ Tô Trì, lại dám bắt nạt đại tẩu, ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua các nàng một lượt, khiến cho các nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
"Các ngươi hãy biết điều một chút, nếu các ngươi muốn làm thiếp, thích cùng người khác tranh giành nam nhân, vậy thì ta..."
"Tiểu thư, cầu người bỏ qua cho chúng nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa rồi."
Mấy nha hoàn đó vội vàng quỳ xuống cầu xin, dập đầu như giã tỏi, đã không nửa điểm quyến rũ.
Tô Mạt cười cười, vẫy tay gọi mấy bà tử, "Đi truyền lệnh của ta, đem mấy người này đến thôn trang, để cho các nàng tự chọn người để gả, từ nay về sau sẽ sống ở đó."
Mấy nha hoàn vội vàng dập đầu tạ ơn, vội vàng đứng dậy, đi theo bà tử thu dọn đồ đạc rời khỏi Tô phủ.
Tô Mạt chỉnh đốn lại người trong viện Tô Trì một lần, đem những hạ nhân hay nịnh hót, đưa đến thôn trang làm việc, ngoài ra chọn một số nha hoàn bà tử có kinh nghiệm tới hầu hạ.
Nàng nói với Thu Hà: "Tí nữa đi nói với Lan Nhược, bảo nàng chọn ra một số nha hoàn biết chút quyền cước tới hầu hạ, miễn cho đại thiếu gia có ra tay hơi nặng, người bình thường không chịu được."
Tô Trì tức giận đến mức muốn nôn ra máu, cánh tay của hắn vừa tê dại vừa đau, không thể nâng lên, công lực toàn thân bị che lại, hiện giờ hắn không khác gì một nam nhân bình thường, thậm chí không cả bằng người bình thường, hắn giống như một phế nhân.
Hắn tức giận đến mức hận không thể đâm chết chính mình.
/2424
|