Nếu như bị Tô Mạt quấy rối, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ nàng? Chúng ta đi tìm Diệp công công, ông ấy nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta. Đại ca chúng ta vì bọn họ nên mới thành ra như vậy, bọn họ không thể không lo cho chúng ta. Nếu như bọn họ muốn đưa chúng ta đến thôn trang, chúng ta liền tự sát, uy hiếp Tô Mạt, xem bọn họ sẽ làm như thế nào."
Nói xong, kéo Nhạc Phong Nhi đi ra ngoài.
Khi Tô Mạt nấu canh rất cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới, quan trọng là nàng còn cho thêm cả dược thảo ở trong đó, là những dược thảo thích hợp với công lực của Hoàng Phủ Cẩn, không phải ai cũng có thể tùy tiện uống.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn không uống canh nàng nấu, vậy khẳng định là bị hai tỷ muội kia đổ đi, nếu như để người khác uống thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không có nghe nói trong vương phủ có người uống thuốc bị vấn đề, vậy nên không có chuyện gì.
Vốn nàng có lo lắng chuyện hai tỷ muội đem canh đổi đi, mang cho Diệp Tru Vân hoặc Lưu Vân Lưu Hỏa uống, vậy thì sẽ hại bọn họ không tốt.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy hẳn là không, chỉ là đáng tiếc những thảo dược tốt này, trong lòng nàng có chút tức giận.
Kim Kết thấy nàng trầm tư cũng không quấy rầy nàng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Tô Mạt cười rộ lên, Kim Kết ngạc nhiên nói: "Mạt nhi, cười gì vậy?"
Tô Mạt nói nhỏ vài câu, hai mắt Kim Kết sáng lên, bật cười, "Được, em đi chuẩn bị một chút."
Trước đây Tô Mạt tinh nghịch biết bao, suốt ngày nghịch ngợm, sau này lớn lên, lại trải qua chuyện hoàng cung nàng đã chững chạc hơn nhiều, lần này gặp hai tỷ muội chỉ biết giả bộ, đã kích thích ý chí chiến đấu của nàng, Kim Kết vui vẻ nhớ lại, đi chuẩn bị những đồ cần thiết.
Lan Nhược dựa theo mệnh lệnh của Tô Mạt, đi đến vương phủ, tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, yêu cầu đưa hai tỷ muội này đi.
Lưu Hỏa lập tức tán thành nói: "Ta đồng ý đưa các nàng đi, một người suốt ngày chỉ biết ầm ĩ, một người suốt ngày chỉ biết khóc, phiền chết người."
Hơi chút không hài lòng là chạy đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể, làm như sư phụ là lão phụ thân của các nàng.
Lưu Vân hỏi lại: "Có cần thương lượng với sư phụ và vương gia không?"
Lan Nhược hừ một tiếng, "Chẳng lẽ tiểu thư không làm chủ chuyện này được sao?"
Lưu Vân vội cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ sợ các nàng đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể."
Lưu Hỏa ra sức gật đầu, hắn cũng làm chứng, không chỉ một lần, thật sự là phiền chết đi.
Quả nhiên, không đợi Lan Nhược đến thúc giục, hai nàng tóc tai bù xù, chạy đến sân của Diệp Tri Vân, vừa vào đến cửa liền quỳ xuống khóc lóc.
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ nàng? Chúng ta đi tìm Diệp công công, ông ấy nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta. Đại ca chúng ta vì bọn họ nên mới thành ra như vậy, bọn họ không thể không lo cho chúng ta. Nếu như bọn họ muốn đưa chúng ta đến thôn trang, chúng ta liền tự sát, uy hiếp Tô Mạt, xem bọn họ sẽ làm như thế nào."
Nói xong, kéo Nhạc Phong Nhi đi ra ngoài.
Khi Tô Mạt nấu canh rất cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới, quan trọng là nàng còn cho thêm cả dược thảo ở trong đó, là những dược thảo thích hợp với công lực của Hoàng Phủ Cẩn, không phải ai cũng có thể tùy tiện uống.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn không uống canh nàng nấu, vậy khẳng định là bị hai tỷ muội kia đổ đi, nếu như để người khác uống thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không có nghe nói trong vương phủ có người uống thuốc bị vấn đề, vậy nên không có chuyện gì.
Vốn nàng có lo lắng chuyện hai tỷ muội đem canh đổi đi, mang cho Diệp Tru Vân hoặc Lưu Vân Lưu Hỏa uống, vậy thì sẽ hại bọn họ không tốt.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy hẳn là không, chỉ là đáng tiếc những thảo dược tốt này, trong lòng nàng có chút tức giận.
Kim Kết thấy nàng trầm tư cũng không quấy rầy nàng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Tô Mạt cười rộ lên, Kim Kết ngạc nhiên nói: "Mạt nhi, cười gì vậy?"
Tô Mạt nói nhỏ vài câu, hai mắt Kim Kết sáng lên, bật cười, "Được, em đi chuẩn bị một chút."
Trước đây Tô Mạt tinh nghịch biết bao, suốt ngày nghịch ngợm, sau này lớn lên, lại trải qua chuyện hoàng cung nàng đã chững chạc hơn nhiều, lần này gặp hai tỷ muội chỉ biết giả bộ, đã kích thích ý chí chiến đấu của nàng, Kim Kết vui vẻ nhớ lại, đi chuẩn bị những đồ cần thiết.
Lan Nhược dựa theo mệnh lệnh của Tô Mạt, đi đến vương phủ, tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, yêu cầu đưa hai tỷ muội này đi.
Lưu Hỏa lập tức tán thành nói: "Ta đồng ý đưa các nàng đi, một người suốt ngày chỉ biết ầm ĩ, một người suốt ngày chỉ biết khóc, phiền chết người."
Hơi chút không hài lòng là chạy đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể, làm như sư phụ là lão phụ thân của các nàng.
Lưu Vân hỏi lại: "Có cần thương lượng với sư phụ và vương gia không?"
Lan Nhược hừ một tiếng, "Chẳng lẽ tiểu thư không làm chủ chuyện này được sao?"
Lưu Vân vội cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ sợ các nàng đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể."
Lưu Hỏa ra sức gật đầu, hắn cũng làm chứng, không chỉ một lần, thật sự là phiền chết đi.
Quả nhiên, không đợi Lan Nhược đến thúc giục, hai nàng tóc tai bù xù, chạy đến sân của Diệp Tri Vân, vừa vào đến cửa liền quỳ xuống khóc lóc.
/2424
|