Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.
Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.
Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.
Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."
Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.
Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.
Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?
"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?
Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.
Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.
Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?
Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.
Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.
Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.
Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.
Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."
Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."
Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.
Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.
Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.
Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.
Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."
Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.
Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.
Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?
"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?
Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.
Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.
Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?
Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.
Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.
Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.
Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.
Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."
Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."
Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.
Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.
/2424
|