Hơn nữa Hoàng Phủ Giới cũng giấu diếm, không nói đến việc gặp nguy hiểm lúc đó, chỉ tập trung nói đến vụ nổ thuốc lớn, hoàng đế nghe xong liền coi như là một dạng tổ chức giang hồ, mưu đồ gây rối kinh thành.
Hoàng đế lại hạ lệnh, đem toàn quyền quản lý an toàn kinh thành giao cho Hoàng Phủ Giới, yêu cầu nghiêm khắc quản lý nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, có các quy định rõ ràng cho võ lâm nhân sĩ, tránh để cho bọn họ kết bè kết phái, chống lại triều đình.
Những ngày tiếp theo, Tô Mạt tiếp tục cho người giám sát các nơi công cộng, nhưng đám người bạch y nhân giống như bốc hơi, không hề thấy trong kinh thành.
Mà Kim chưởng quỹ cũng không có hành động gì, thậm chí còn oán hận đối với việc hà hoa phường bị quan binh canh giữ, căn bản không biết lý do vì sao lại như vậy.
Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Giới dẫn người bắt hắn lại, hắn vẫn tiếp tục kêu oan uổng.
Kim chưởng quỹ thề son sắt nói chính mình chỉ là bao một tiểu thiếp, thuê một đôi phu thê trông coi nhà cửa, còn có hai nha đầu ở tòa nhà đó, căn bản không có người khác.
Sau đó hắn còn đem ra nhân chứng vật chứng, người làm trong ngân hàng tư nhân giúp hắn làm việc, còn có khế ước mua nhà cùng hôn thư.
Hoàng Phủ Giới không thèm để ý đến lời hắn, trong nhà kia không tìm thấy tiểu thiếp nào, ngược lại cơ quan khắp nơi, thiếu chút nữa là lấy mất cái mạng của hắn.
Hắn trực tiếp hạ lệnh đưa Kim chưởng quỹ cùng hai người bắt được lần trước đi, lại nghe theo kế hoạch của Tô Mạt, dẫn người đến nơi làm việc của Kim chưởng quỹ tại ngân hàng tư nhân kiểm tra mấy lần.
Lần này ngược lại tìm ra không ít thứ, thậm chí còn tóm được mấy người giang hồ không rõ thân phận vào làm tiêu sư, nhưng không có chứng cứ là người Thẩm gia.
Có khả năng là lần này Kim chưởng quỹ âm thầm hành động.
Tô Mạt sai người dùng bồ câu đưa cho quản sự Thẩm gia, rất nhanh liền có hồi âm, Thẩm lão gia tự mình viết thư lại, nói giải thích và cảm ơn Tô Mạt.
Ông bày tỏ chính mình đã sớm nhận thấy Kim chưởng quỹ có hành vi bất chính, nhưng vì đã bỏ nhiều công sức cho Thẩm gia, ông không tiện xử trí, cho nên mới cố ý bảo quản sự phái hắn tới kinh thành.
Rời khỏi sự giám sát của Thẩm gia, như vậy lá gan của hắn sẽ lớn hơn, ngầm chiếm đoạt thêm tiền bạc, rơi vào mắt của Tô Mạt, nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Nhưng lại không ngờ lá gan của Kim chưởng quỹ lại lớn như vậy, ngoài chiếm đoạt tiền bạc của ngân hàng tư nhân, lại còn lại chứa chấp người ngoài như vậy. Nếu triều đình đã nhúng tay vào thì toàn bộ đều do triều đình giải quyết, Thẩm gia sẽ không quản nhiều.
May mà tiền bạc mà Kim chưởng quỹ lấy đều là của Thẩm gia, có Mẫn chưởng quỹ ở trông coi, hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của Tô Mạt.
Hoàng đế lại hạ lệnh, đem toàn quyền quản lý an toàn kinh thành giao cho Hoàng Phủ Giới, yêu cầu nghiêm khắc quản lý nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, có các quy định rõ ràng cho võ lâm nhân sĩ, tránh để cho bọn họ kết bè kết phái, chống lại triều đình.
Những ngày tiếp theo, Tô Mạt tiếp tục cho người giám sát các nơi công cộng, nhưng đám người bạch y nhân giống như bốc hơi, không hề thấy trong kinh thành.
Mà Kim chưởng quỹ cũng không có hành động gì, thậm chí còn oán hận đối với việc hà hoa phường bị quan binh canh giữ, căn bản không biết lý do vì sao lại như vậy.
Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Giới dẫn người bắt hắn lại, hắn vẫn tiếp tục kêu oan uổng.
Kim chưởng quỹ thề son sắt nói chính mình chỉ là bao một tiểu thiếp, thuê một đôi phu thê trông coi nhà cửa, còn có hai nha đầu ở tòa nhà đó, căn bản không có người khác.
Sau đó hắn còn đem ra nhân chứng vật chứng, người làm trong ngân hàng tư nhân giúp hắn làm việc, còn có khế ước mua nhà cùng hôn thư.
Hoàng Phủ Giới không thèm để ý đến lời hắn, trong nhà kia không tìm thấy tiểu thiếp nào, ngược lại cơ quan khắp nơi, thiếu chút nữa là lấy mất cái mạng của hắn.
Hắn trực tiếp hạ lệnh đưa Kim chưởng quỹ cùng hai người bắt được lần trước đi, lại nghe theo kế hoạch của Tô Mạt, dẫn người đến nơi làm việc của Kim chưởng quỹ tại ngân hàng tư nhân kiểm tra mấy lần.
Lần này ngược lại tìm ra không ít thứ, thậm chí còn tóm được mấy người giang hồ không rõ thân phận vào làm tiêu sư, nhưng không có chứng cứ là người Thẩm gia.
Có khả năng là lần này Kim chưởng quỹ âm thầm hành động.
Tô Mạt sai người dùng bồ câu đưa cho quản sự Thẩm gia, rất nhanh liền có hồi âm, Thẩm lão gia tự mình viết thư lại, nói giải thích và cảm ơn Tô Mạt.
Ông bày tỏ chính mình đã sớm nhận thấy Kim chưởng quỹ có hành vi bất chính, nhưng vì đã bỏ nhiều công sức cho Thẩm gia, ông không tiện xử trí, cho nên mới cố ý bảo quản sự phái hắn tới kinh thành.
Rời khỏi sự giám sát của Thẩm gia, như vậy lá gan của hắn sẽ lớn hơn, ngầm chiếm đoạt thêm tiền bạc, rơi vào mắt của Tô Mạt, nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Nhưng lại không ngờ lá gan của Kim chưởng quỹ lại lớn như vậy, ngoài chiếm đoạt tiền bạc của ngân hàng tư nhân, lại còn lại chứa chấp người ngoài như vậy. Nếu triều đình đã nhúng tay vào thì toàn bộ đều do triều đình giải quyết, Thẩm gia sẽ không quản nhiều.
May mà tiền bạc mà Kim chưởng quỹ lấy đều là của Thẩm gia, có Mẫn chưởng quỹ ở trông coi, hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của Tô Mạt.
/2424
|