Tô Mạt đột nhiên nói: "Trên đường này không thiếu thổ phỉ, sao ngươi không bị bắt, ngược lại đến đây mới bị bắt lại sao?"
Nói đến thổ phỉ, thổ phỉ phía bắc hung hãn có thể sánh ngang với thổ phỉ phía nam.
Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nước mắt chảy xuống, "Tô tiểu thư, người, người hoài nghi ta? Ta..."
Nàng ta ôm mặt khóc, vừa khóc vừa nói: "Ta, trên đường này ta đã phải chịu rất nhiều đau khổ, chỉ nghĩ đến có thể...Ta biết là ta bị cường đạo bắt được, tuy còn không lên núi, nhưng mà cũng bị cường đạo đụng chạm cơ thể, đời này đã không thể, ta...Ta chỉ có thể chọn con đường chết..."
Nàng ta mạnh mẽ đứng lên, chạy về hướng tảng đá lớn đâm đầu vào đó.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì một cái hừ lạnh này, mấy người Lưu Hỏa cùng Lan Nhược không hề động, nhưng Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút rồi thôi, nàng ta cũng đã chạy rồi.
Tuy rằng cơ thể yếu ớt, nghiêng ngả lảo đảo, vẫn rất kiên trì chạy về phía tảng đá.
Không hề kiềm chế chút nào.
Nhưng mà theo tình trạng ngất đi vừa nãy của nàng ta, dù là đập vào, tối đa chỉ là đụng phải gây ra choáng váng, nói không chừng không cả choáng váng, chỉ là làm bộ mà thôi.
"Này, sao ngươi lại vô tình nhẫn tâm như vậy!" Thẩm Tinh Tinh đột nhiên bổ nhào tới túm lấy Nhạc Phong Nhi, không để cho nàng ta đập vào tảng đá.
Lúc này Ngụy An Lương và Đan Phi cũng tới đây.
Doãn Thiếu Đường cười nói với Tô Mạt, "Này, Tô tiểu thư, đây chắc là tình địch của ngươi."
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi không phải là sợ không lấy được ai sao, bộ dạng của nàng ta cũng không đến nỗi, tặng cho người đi."
Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Thẩm Tinh Tinh chỉ tay vào Tô Mạt nói: "Nữ nhân như ngươi sao lại độc ác như vậy, nàng ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, ngươi lại nhục nhã nàng ta như vậy Hơn nữa nàng ta không phải là nha hoàn của ngươi sao? Ngươi tùy tiện tặng cho người khác sao?"
Tô Mạt nhướn mày, khoanh tay đứng cười không nói gì.
Không phải Nhạc Phong Nhi muốn diễn trò sao, nàng sẽ cho nàng ta cơ hội diễn đủ.
Đối với Nhạc Phong Nhi, nàng sẽ không khoan dung giống như đối với Thẩm Tinh Tinh, dám đánh tráo canh nàng nấu cho Hoàng Phủ Cẩn, còn dám vu hại cho nàng.
Hừ, nếu không phải là tình cảm của Cẩn ca ca đối với mình sâu đậm, nói không chừng bản thân mình chính là người cực khổ bị hãm hại.
Nàng cảm thấy mình cho chút sơ suất, lúc ấy để tỷ muội Nhạc Phong Nhi ở lại vương phủ, lại tính nếu phải quay về Trữ Châu, qua hai năm lại cùng Hoàng Phủ Cẩn đi Tây Vực hoặc đi du lịch Đông hải, căn bản Nhạc Phong Nhi không có gì quan trọng.
Cho nên nàng cũng không cho người giám sát các nàng, nên tỷ muội hai người lặng lẽ rời kinh thành nàng cũng không biết, ngược lại để cho các nàng lách được chỗ trống.
Nói đến thổ phỉ, thổ phỉ phía bắc hung hãn có thể sánh ngang với thổ phỉ phía nam.
Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nước mắt chảy xuống, "Tô tiểu thư, người, người hoài nghi ta? Ta..."
Nàng ta ôm mặt khóc, vừa khóc vừa nói: "Ta, trên đường này ta đã phải chịu rất nhiều đau khổ, chỉ nghĩ đến có thể...Ta biết là ta bị cường đạo bắt được, tuy còn không lên núi, nhưng mà cũng bị cường đạo đụng chạm cơ thể, đời này đã không thể, ta...Ta chỉ có thể chọn con đường chết..."
Nàng ta mạnh mẽ đứng lên, chạy về hướng tảng đá lớn đâm đầu vào đó.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì một cái hừ lạnh này, mấy người Lưu Hỏa cùng Lan Nhược không hề động, nhưng Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút rồi thôi, nàng ta cũng đã chạy rồi.
Tuy rằng cơ thể yếu ớt, nghiêng ngả lảo đảo, vẫn rất kiên trì chạy về phía tảng đá.
Không hề kiềm chế chút nào.
Nhưng mà theo tình trạng ngất đi vừa nãy của nàng ta, dù là đập vào, tối đa chỉ là đụng phải gây ra choáng váng, nói không chừng không cả choáng váng, chỉ là làm bộ mà thôi.
"Này, sao ngươi lại vô tình nhẫn tâm như vậy!" Thẩm Tinh Tinh đột nhiên bổ nhào tới túm lấy Nhạc Phong Nhi, không để cho nàng ta đập vào tảng đá.
Lúc này Ngụy An Lương và Đan Phi cũng tới đây.
Doãn Thiếu Đường cười nói với Tô Mạt, "Này, Tô tiểu thư, đây chắc là tình địch của ngươi."
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi không phải là sợ không lấy được ai sao, bộ dạng của nàng ta cũng không đến nỗi, tặng cho người đi."
Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Thẩm Tinh Tinh chỉ tay vào Tô Mạt nói: "Nữ nhân như ngươi sao lại độc ác như vậy, nàng ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, ngươi lại nhục nhã nàng ta như vậy Hơn nữa nàng ta không phải là nha hoàn của ngươi sao? Ngươi tùy tiện tặng cho người khác sao?"
Tô Mạt nhướn mày, khoanh tay đứng cười không nói gì.
Không phải Nhạc Phong Nhi muốn diễn trò sao, nàng sẽ cho nàng ta cơ hội diễn đủ.
Đối với Nhạc Phong Nhi, nàng sẽ không khoan dung giống như đối với Thẩm Tinh Tinh, dám đánh tráo canh nàng nấu cho Hoàng Phủ Cẩn, còn dám vu hại cho nàng.
Hừ, nếu không phải là tình cảm của Cẩn ca ca đối với mình sâu đậm, nói không chừng bản thân mình chính là người cực khổ bị hãm hại.
Nàng cảm thấy mình cho chút sơ suất, lúc ấy để tỷ muội Nhạc Phong Nhi ở lại vương phủ, lại tính nếu phải quay về Trữ Châu, qua hai năm lại cùng Hoàng Phủ Cẩn đi Tây Vực hoặc đi du lịch Đông hải, căn bản Nhạc Phong Nhi không có gì quan trọng.
Cho nên nàng cũng không cho người giám sát các nàng, nên tỷ muội hai người lặng lẽ rời kinh thành nàng cũng không biết, ngược lại để cho các nàng lách được chỗ trống.
/2424
|