Lúc này bên ngoài vang lên tiếng Nhạc Phong Nhi: Tô tiểu thư, tôi có thể đi vào không?
Tô Mạt cảm thấy nàng ta quá phiền, không muốn gặp, liền nói: Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi.
Nhạc Phong Nhi lại nói: Tôi có chút việc muốn nói với tiểu thư, không thể để lâu.
Nói xong không chờ mời tự đi vào, nâng váy thướt tha đi vào trong phòng.
Tô Mạt cũng không nhìn nàng ta, nhưng cũng không đuổi đi, Có chuyện gì nói đi.
Nhạc Phong Nhi vén tóc mai, vết thương của nàng ta đã dần hồi phục, ngược lại so với trước đây còn xinh hơn một chút, điều này khiến nàng ta vô cùng vui mừng, cảm thấy chính mình có cái nền tốt.
Tôi muốn cảm ơn Tô tiểu thư đã chiếu cố, lại cung cấp loại thuốc tốt nhất, phần mặt trái của Phong Nhi đã tốt hơn nhiều, ít nhiều tiểu thư đã rộng lượng. Nói xong nàng ta liền cúi lạy.
Tô Mạt miễn cưỡng nói: Không cần cảm ơn tới cảm ơn lui, vì sao mọi chuyện thành ra thế này, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Thấy Tô Mạt nói toạc ra, bất chợt Nhạc Phong Nhi cảm thấy xấu hổ, nàng ta cười nhẹ, Sau này mọi người ở chung với nhau, vẫn là xin tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.
Tô Mạt nhướn mày, sau này ở cùng một chỗ? Nàng ta khẳng định như vậy sao?
Đưa tầm mắt về phía Nhạc Phong Nhi, đối diện với đôi mắt của nàng ta, bên trong tràn đầy sự đắc ý và ham muốn.
Tô Mạt cảm thấy buồn cười, cũng không nói gì thêm.
Vốn là Nhạc Phong Nhi chờ Tô Mạt chủ động hỏi, vậy mà nàng lại không nói gì thêm, nhất thời có chút ngại ngùng, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa.
Nàng ta đành phải cười nói: Chẳng lẽ vương gia chưa nói gì với tiểu thư sao?
Nói xong, nàng ta ung dung nhìn Tô Mạt, mỉm cười chờ đợi nàng hỏi.
Tô Mạt vẫn như cũ không hỏi gì thêm, hơi nhướn mày, Vương gia nói với ta rất nhiều chuyện.
Nhạc Phong Nhi cảm thấy đắc ý, sắc mặt sáng rực lên, Nhưng mà chuyện này, tiểu thư nhất định sẽ chú ý nhiều.
Nói xong lại bình tĩnh nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt không kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng muốn nói với nàng ta, lúc này Lan Như tiến vào, liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, lập tức có chút không vui, Tiểu thư, có chuyện cần báo.
Nàng liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, ai ngờ ngược lại Nhạc Phong Nhi ngồi xuống, bộ dạng không muốn đi.
Tô Mạt đứng dậy, Nhạc Phong Nhi lại nói: Tiểu thư có chuyện gì sợ người khác biết được sao, không thể để cho ta nghe sao?
Tô Mạt cảm thấy tức giận, cô ta thật sự là không biết xấu hổ, chẳng lẽ mình nhiều công việc như vậy, các nàng nghe thấy?
Lan Như nói tiếp: Nhạc cô nương chẳng lẽ không còn sợ người khác nữa?
Vẻ mặt Nhạc Phong Nhi nghiêm túc: Tất nhiên!
Tô Mạt cảm thấy nàng ta quá phiền, không muốn gặp, liền nói: Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi.
Nhạc Phong Nhi lại nói: Tôi có chút việc muốn nói với tiểu thư, không thể để lâu.
Nói xong không chờ mời tự đi vào, nâng váy thướt tha đi vào trong phòng.
Tô Mạt cũng không nhìn nàng ta, nhưng cũng không đuổi đi, Có chuyện gì nói đi.
Nhạc Phong Nhi vén tóc mai, vết thương của nàng ta đã dần hồi phục, ngược lại so với trước đây còn xinh hơn một chút, điều này khiến nàng ta vô cùng vui mừng, cảm thấy chính mình có cái nền tốt.
Tôi muốn cảm ơn Tô tiểu thư đã chiếu cố, lại cung cấp loại thuốc tốt nhất, phần mặt trái của Phong Nhi đã tốt hơn nhiều, ít nhiều tiểu thư đã rộng lượng. Nói xong nàng ta liền cúi lạy.
Tô Mạt miễn cưỡng nói: Không cần cảm ơn tới cảm ơn lui, vì sao mọi chuyện thành ra thế này, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Thấy Tô Mạt nói toạc ra, bất chợt Nhạc Phong Nhi cảm thấy xấu hổ, nàng ta cười nhẹ, Sau này mọi người ở chung với nhau, vẫn là xin tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.
Tô Mạt nhướn mày, sau này ở cùng một chỗ? Nàng ta khẳng định như vậy sao?
Đưa tầm mắt về phía Nhạc Phong Nhi, đối diện với đôi mắt của nàng ta, bên trong tràn đầy sự đắc ý và ham muốn.
Tô Mạt cảm thấy buồn cười, cũng không nói gì thêm.
Vốn là Nhạc Phong Nhi chờ Tô Mạt chủ động hỏi, vậy mà nàng lại không nói gì thêm, nhất thời có chút ngại ngùng, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa.
Nàng ta đành phải cười nói: Chẳng lẽ vương gia chưa nói gì với tiểu thư sao?
Nói xong, nàng ta ung dung nhìn Tô Mạt, mỉm cười chờ đợi nàng hỏi.
Tô Mạt vẫn như cũ không hỏi gì thêm, hơi nhướn mày, Vương gia nói với ta rất nhiều chuyện.
Nhạc Phong Nhi cảm thấy đắc ý, sắc mặt sáng rực lên, Nhưng mà chuyện này, tiểu thư nhất định sẽ chú ý nhiều.
Nói xong lại bình tĩnh nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt không kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng muốn nói với nàng ta, lúc này Lan Như tiến vào, liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, lập tức có chút không vui, Tiểu thư, có chuyện cần báo.
Nàng liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, ai ngờ ngược lại Nhạc Phong Nhi ngồi xuống, bộ dạng không muốn đi.
Tô Mạt đứng dậy, Nhạc Phong Nhi lại nói: Tiểu thư có chuyện gì sợ người khác biết được sao, không thể để cho ta nghe sao?
Tô Mạt cảm thấy tức giận, cô ta thật sự là không biết xấu hổ, chẳng lẽ mình nhiều công việc như vậy, các nàng nghe thấy?
Lan Như nói tiếp: Nhạc cô nương chẳng lẽ không còn sợ người khác nữa?
Vẻ mặt Nhạc Phong Nhi nghiêm túc: Tất nhiên!
/2424
|