Trong đám người bình thường là cao thủ, nhưng trong đám cao thủ, hắn chính là phế vật.
Đầu óc hắn trống trơn , nghĩ tới về sau làm thế nào, cũng không thể làm gánh nặng, liên lụy thiếu gia cùng tiểu thư.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, hắn đi nơi nào?
Đi vương phủ ngây ngô, ngồi ăn chờ chết?
Hoặc là đi tới chỗ Mị Ảnh kỵ sĩ làm tiểu đầu mục?
Tô Mạt không muốn hắn có tâm kết, càng không muốn hắn có bất kỳ gánh nặng nào.
Nhưng Lưu Vân càng không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn bởi vì Tô Mạt cảm kích thương hại hắn mà cam kết với hắn cái gì.
Tiểu thư? Hắn nghi ngờ nhìn nàng, ánh mắt của nàng hiện đầy tia máu, nghĩ đến là thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, lại lần theo kẻ địch, một phen chém giết nên mệt.
Nhưng những điều này cũng không tổn hại vẻ đẹp của nàng.
Đối với đám người Lưu Vân mà nói, Tô Mạt mỹ lệ nhưng không phải là kiểu nữ nhân mỹ lệ, không bằng nói là một loại phong cách làm người ta ngưỡng mộ.
Hiểu rõ nàng, cho nên kính yêu nàng sùng bái nàng.
Nhưng hắn, còn có tư cách đứng ở bên cạnh nàng sao?
Tô Mạt đưa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu vai hắn một cái: Lưu Vân, chẳng lẽ ngươi từ trong đống người chết bò ra, coi như là một cánh tay, không thể lợi hại hơn đám có hai cái cánh tay đó sao?
Toàn thân Lưu Vân chấn động, ngơ ngác nhìn nàng.
Tô Mạt cười cười với hắn, âm thanh rất dịu dàng cũng rất kiên quyết: Lưu Vân, ta tin tưởng ngươi, chúng ta đều tin tưởng ngươi.
Lưu Vân không chớp mắt nhìn nàng, cứ như bị hóa đá.
Tô Mạt đứng dậy, nói với Lan Như: Lan Như, ngươi cùng với Lưu Vân, đưa hắn đi Cô Tô Hàn Sơn Tự dưỡng thương, chờ chữa khỏi thương thế, lại tới tìm ta.
Lưu Vân trầm mặc, không nói gì, thương thế hắn xác thực nặng, hiện tại cái gì cũng không làm được.
Khác Tô Mạt cần hắn khôi phục, không chỉ là thân thể bị thương, còn có tâm linh bị thương, là tự ái của nam nhân.
Lưu Vân vì cứu nàng, theo lẽ thường, nàng nên vì vậy mà mềm giọng, hảo hảo cảm tạ hắn, khích lệ hắn.
Nhưng nàng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nàng cũng không phải là cái loại dịu dàng như nước, nàng coi hắn là ca ca, là huynh đệ, là đồng bạn, tình nguyện cảnh tỉnh thức tỉnh hắn, cũng sẽ không để hắn đắm chìm trong ăn năn hối hận.
Lưu Vân không nói gì, cắn răng, gật đầu một cái.
Lan Như muốn nói gì, lại không dám nói, đành phải thôi.
A Lí đã để người chuẩn bị tốt ngựa, giằng co một hồi lâu, trời lại sáng.
Tiểu thư, về trạm dịch trước thôi.
Nữ hài tử dù sao cũng là nữ hài tử, như vậy ba ngày ba đêm, cũng không chịu nổi.
Tô Mạt lắc đầu một cái: Chúng ta đi tiểu bến tàu đó, có lẽ Cẩn ca ca ở nơi đó.
Đầu óc hắn trống trơn , nghĩ tới về sau làm thế nào, cũng không thể làm gánh nặng, liên lụy thiếu gia cùng tiểu thư.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, hắn đi nơi nào?
Đi vương phủ ngây ngô, ngồi ăn chờ chết?
Hoặc là đi tới chỗ Mị Ảnh kỵ sĩ làm tiểu đầu mục?
Tô Mạt không muốn hắn có tâm kết, càng không muốn hắn có bất kỳ gánh nặng nào.
Nhưng Lưu Vân càng không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn bởi vì Tô Mạt cảm kích thương hại hắn mà cam kết với hắn cái gì.
Tiểu thư? Hắn nghi ngờ nhìn nàng, ánh mắt của nàng hiện đầy tia máu, nghĩ đến là thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, lại lần theo kẻ địch, một phen chém giết nên mệt.
Nhưng những điều này cũng không tổn hại vẻ đẹp của nàng.
Đối với đám người Lưu Vân mà nói, Tô Mạt mỹ lệ nhưng không phải là kiểu nữ nhân mỹ lệ, không bằng nói là một loại phong cách làm người ta ngưỡng mộ.
Hiểu rõ nàng, cho nên kính yêu nàng sùng bái nàng.
Nhưng hắn, còn có tư cách đứng ở bên cạnh nàng sao?
Tô Mạt đưa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu vai hắn một cái: Lưu Vân, chẳng lẽ ngươi từ trong đống người chết bò ra, coi như là một cánh tay, không thể lợi hại hơn đám có hai cái cánh tay đó sao?
Toàn thân Lưu Vân chấn động, ngơ ngác nhìn nàng.
Tô Mạt cười cười với hắn, âm thanh rất dịu dàng cũng rất kiên quyết: Lưu Vân, ta tin tưởng ngươi, chúng ta đều tin tưởng ngươi.
Lưu Vân không chớp mắt nhìn nàng, cứ như bị hóa đá.
Tô Mạt đứng dậy, nói với Lan Như: Lan Như, ngươi cùng với Lưu Vân, đưa hắn đi Cô Tô Hàn Sơn Tự dưỡng thương, chờ chữa khỏi thương thế, lại tới tìm ta.
Lưu Vân trầm mặc, không nói gì, thương thế hắn xác thực nặng, hiện tại cái gì cũng không làm được.
Khác Tô Mạt cần hắn khôi phục, không chỉ là thân thể bị thương, còn có tâm linh bị thương, là tự ái của nam nhân.
Lưu Vân vì cứu nàng, theo lẽ thường, nàng nên vì vậy mà mềm giọng, hảo hảo cảm tạ hắn, khích lệ hắn.
Nhưng nàng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nàng cũng không phải là cái loại dịu dàng như nước, nàng coi hắn là ca ca, là huynh đệ, là đồng bạn, tình nguyện cảnh tỉnh thức tỉnh hắn, cũng sẽ không để hắn đắm chìm trong ăn năn hối hận.
Lưu Vân không nói gì, cắn răng, gật đầu một cái.
Lan Như muốn nói gì, lại không dám nói, đành phải thôi.
A Lí đã để người chuẩn bị tốt ngựa, giằng co một hồi lâu, trời lại sáng.
Tiểu thư, về trạm dịch trước thôi.
Nữ hài tử dù sao cũng là nữ hài tử, như vậy ba ngày ba đêm, cũng không chịu nổi.
Tô Mạt lắc đầu một cái: Chúng ta đi tiểu bến tàu đó, có lẽ Cẩn ca ca ở nơi đó.
/2424
|