Tô Trì vội bảo hắn vào trong khoang thuyền nói chuyện,“Rốt cuộc bệnh gì, ngươi tỉ mỉ nói ta nghe.”
Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đón tiếp đại thiếu gia, muốn cho hắn mau chút về nhà.
Gia đinh đem sự tình trong nhà đại khái nói ra, lại nói:“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên một trận đại hỏa, nói tứ tiểu thư đã chết, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểu thư chân bị thương rất nặng, không thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lão phu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhị thiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. Hiện nay lão phu nhân làm đương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”
Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phó nói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuống nghỉ ngơi, ta tự phái người đi báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
Gia đinh kia vâng dạ, đi nghỉ ngơi.
Tô Trì sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng không khách khí, ăn uống no nê.
Tô Trì nhìn nàng, cười nói:“Tô tiểu thư cùng họ giống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội, đúng là duyên phận a .”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
Nàng hiện nay là từ trong tảng đá chui ra .
Nàng liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Cùng Tô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn không được. Nếu là hai năm trước, ta vui điên mất. Trong nhà không có cơm ăn, cha mẹ đều đã chết, nhị thúc liền đem ta bán đi. May mắn gặp được Tĩnh thiếu gia.”
Tô Trì cười cười, giơ lên ly rượu mời Tĩnh thiếu gia uống.
Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểu thư Tô Trì không rõ ràng lắm, hắn rời nhà sớm, thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữ nhi bị đưa đến thôn trang, hắn không có ấn tượng.
Nhưng thư nhà hàng năm, hắn sẽ thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhà đưa cho hắn, đỡ tưởng niệm người thân.
Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêm dịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.
Nhưng Tĩnh thiếu gia nói là bé gái mồ côi ở Thương Châu, hắn đương nhiên không thể nghi ngờ.
Dọc theo đường đi này, hắn đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm, đoàn người đã đến Ninh Châu.
Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đón tiếp đại thiếu gia, muốn cho hắn mau chút về nhà.
Gia đinh đem sự tình trong nhà đại khái nói ra, lại nói:“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên một trận đại hỏa, nói tứ tiểu thư đã chết, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểu thư chân bị thương rất nặng, không thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lão phu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhị thiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. Hiện nay lão phu nhân làm đương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”
Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phó nói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuống nghỉ ngơi, ta tự phái người đi báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
Gia đinh kia vâng dạ, đi nghỉ ngơi.
Tô Trì sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng không khách khí, ăn uống no nê.
Tô Trì nhìn nàng, cười nói:“Tô tiểu thư cùng họ giống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội, đúng là duyên phận a .”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
Nàng hiện nay là từ trong tảng đá chui ra .
Nàng liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Cùng Tô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn không được. Nếu là hai năm trước, ta vui điên mất. Trong nhà không có cơm ăn, cha mẹ đều đã chết, nhị thúc liền đem ta bán đi. May mắn gặp được Tĩnh thiếu gia.”
Tô Trì cười cười, giơ lên ly rượu mời Tĩnh thiếu gia uống.
Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểu thư Tô Trì không rõ ràng lắm, hắn rời nhà sớm, thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữ nhi bị đưa đến thôn trang, hắn không có ấn tượng.
Nhưng thư nhà hàng năm, hắn sẽ thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhà đưa cho hắn, đỡ tưởng niệm người thân.
Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêm dịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.
Nhưng Tĩnh thiếu gia nói là bé gái mồ côi ở Thương Châu, hắn đương nhiên không thể nghi ngờ.
Dọc theo đường đi này, hắn đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm, đoàn người đã đến Ninh Châu.
/2424
|