Nàng cười cười, dẫn theo người đi rồi.
Thẩm Phỉ vội để Thẩm Tam đi đưa, hắn quay lại nhìn phụ thân.
Thẩm Tam đi đưa ba người quay về, nói với Thẩm Phỉ: Đại ca, ta cảm thấy cha khẳng định không có nguy hiểm.
Thẩm Phỉ nhìn hắn một cái, Sao lại phán đoán như thế?
Thẩm Tam nói: Tô tiểu thư chính là người như vậy, nàng nói xong lợi hại, vậy nói rõ nàng có nắm chắc. Nếu như không nắm chắc, nàng trị cũng sẽ không trị .
Thẩm Phỉ vẫn là rất lo lắng, Nhưng nàng nói là nếu như trên mặt lau hết màu đen dơ bẩn, đã nói tính mạng phụ thân còn treo đấy.
Thẩm Tam lại kiên trì ý kiến của mình, khuyên lơn: Đại ca, ngươi liền nghe ta đi, ta dám đoán chắc, nàng chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu . Hơn nữa nếu cha không ổn, đối với nàng chuyện này cũng không thấy có lợi.
Sau đó hắn phân tích cho Thẩm Phỉ, Tô Mạt muốn đối phó người Nam Trạch, Doãn Thiếu Đường cũng là nhân vật lợi hại, vẫn làm quen với hắn, thành bạn tốt.
Mình bị hắn lừa rất lâu đấy, lần này còn là Vân Thiếu Khanh tới mới vạch trần hắn.
Nhưng mà hắn cảm giác Tô Mạt đã sớm hoài nghi Doãn Thiếu Đường .
Hắn nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Phỉ: Đại ca, ta đi xem Ngụy An Lương đã trở về chưa, ta bày hắn âm thầm dò thăm Doãn Thiếu Đường, tại sao còn không có tin tức đây.
Thẩm Phỉ gật đầu một cái, Vậy ngươi đi, hiện tại chúng ta cùng Tô tiểu thư bọn họ là trên một cái thuyền. Ngươi làm hết sức giúp nàng tìm ra Doãn Thiếu Đường, trong phủ của chúng ta cũng cần cẩn thận Tử Lâm phu nhân.
Thẩm Tam đáp, vội vàng đi ra ngoài làm việc.
Thẩm Phỉ là để người bảo vệ viện môn, lại để cho người đi mời mấy cao thủ võ lâm mình tin được, để cho bọn họ âm thầm coi chừng, không để cho Thẩm Tinh Tinh dẫn theo người đến quấy rối.
Hắn và Thụy Thanh, An Thịnh tự mình coi chừng lão gia.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc gần nửa đêm, bọn họ vẫn không từ trên mặt lão gia tử lau được màu đen dơ bẩn gì, Thẩm Phỉ không khỏi nóng nảy, tâm cũng chìm xuống.
Hắn nghĩ đi tìm Tô Mạt, nhưng lại sợ làm nàng mất vui.
Dù sao nàng nói trừ phi là lau, nếu không thì vô dụng.
Hắn nghĩ nghĩ, nói với thụy thanh: Ngươi đi tiền viện xem một chút, nếu như bên cạnh Tô tiểu thư có người không ngủ, ngươi liền nói cho bọn hắn biết chuyện nơi đây, nếu như ngủ coi như xong.
Hắn đã sớm phân phó người đợi Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn trở lại nói cho hắn biết, bọn họ vẫn không có tin tức, chính là chưa trở lại.
Thụy Thanh đi, rất nhanh liền trở lại, lắc đầu một cái, Đại công tử, bọn họ đều ngủ rồi.
Thẩm Phỉ thở dài, tạm thời chỉ tin tưởng phán đoán Thẩm Tam đối Tô Mạt, nàng nếu ở đây, chính là sẽ không thấy chết không cứu .
Thẩm Phỉ vội để Thẩm Tam đi đưa, hắn quay lại nhìn phụ thân.
Thẩm Tam đi đưa ba người quay về, nói với Thẩm Phỉ: Đại ca, ta cảm thấy cha khẳng định không có nguy hiểm.
Thẩm Phỉ nhìn hắn một cái, Sao lại phán đoán như thế?
Thẩm Tam nói: Tô tiểu thư chính là người như vậy, nàng nói xong lợi hại, vậy nói rõ nàng có nắm chắc. Nếu như không nắm chắc, nàng trị cũng sẽ không trị .
Thẩm Phỉ vẫn là rất lo lắng, Nhưng nàng nói là nếu như trên mặt lau hết màu đen dơ bẩn, đã nói tính mạng phụ thân còn treo đấy.
Thẩm Tam lại kiên trì ý kiến của mình, khuyên lơn: Đại ca, ngươi liền nghe ta đi, ta dám đoán chắc, nàng chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu . Hơn nữa nếu cha không ổn, đối với nàng chuyện này cũng không thấy có lợi.
Sau đó hắn phân tích cho Thẩm Phỉ, Tô Mạt muốn đối phó người Nam Trạch, Doãn Thiếu Đường cũng là nhân vật lợi hại, vẫn làm quen với hắn, thành bạn tốt.
Mình bị hắn lừa rất lâu đấy, lần này còn là Vân Thiếu Khanh tới mới vạch trần hắn.
Nhưng mà hắn cảm giác Tô Mạt đã sớm hoài nghi Doãn Thiếu Đường .
Hắn nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Phỉ: Đại ca, ta đi xem Ngụy An Lương đã trở về chưa, ta bày hắn âm thầm dò thăm Doãn Thiếu Đường, tại sao còn không có tin tức đây.
Thẩm Phỉ gật đầu một cái, Vậy ngươi đi, hiện tại chúng ta cùng Tô tiểu thư bọn họ là trên một cái thuyền. Ngươi làm hết sức giúp nàng tìm ra Doãn Thiếu Đường, trong phủ của chúng ta cũng cần cẩn thận Tử Lâm phu nhân.
Thẩm Tam đáp, vội vàng đi ra ngoài làm việc.
Thẩm Phỉ là để người bảo vệ viện môn, lại để cho người đi mời mấy cao thủ võ lâm mình tin được, để cho bọn họ âm thầm coi chừng, không để cho Thẩm Tinh Tinh dẫn theo người đến quấy rối.
Hắn và Thụy Thanh, An Thịnh tự mình coi chừng lão gia.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc gần nửa đêm, bọn họ vẫn không từ trên mặt lão gia tử lau được màu đen dơ bẩn gì, Thẩm Phỉ không khỏi nóng nảy, tâm cũng chìm xuống.
Hắn nghĩ đi tìm Tô Mạt, nhưng lại sợ làm nàng mất vui.
Dù sao nàng nói trừ phi là lau, nếu không thì vô dụng.
Hắn nghĩ nghĩ, nói với thụy thanh: Ngươi đi tiền viện xem một chút, nếu như bên cạnh Tô tiểu thư có người không ngủ, ngươi liền nói cho bọn hắn biết chuyện nơi đây, nếu như ngủ coi như xong.
Hắn đã sớm phân phó người đợi Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn trở lại nói cho hắn biết, bọn họ vẫn không có tin tức, chính là chưa trở lại.
Thụy Thanh đi, rất nhanh liền trở lại, lắc đầu một cái, Đại công tử, bọn họ đều ngủ rồi.
Thẩm Phỉ thở dài, tạm thời chỉ tin tưởng phán đoán Thẩm Tam đối Tô Mạt, nàng nếu ở đây, chính là sẽ không thấy chết không cứu .
/2424
|