Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 286: Muốn tổn hại Mạt Mạt, bước qua xác ta trước đã!
/2424
|
Tô Nhân Vũ nhất thời á khẩu không nói lên lời.
Lão phu nhân hừ nói:“Ta biết, ngươi hiện tại đã muốn đem Hinh Nhi đuổi về nhà cũ, nhốt nó lại, không để nó gặp người ngoài. Ai bảo nó làm thương tổn Mạt nhi tâm can bảo bối của ngươi chứ. Ta cũng biết là nó muốn hại Mạt nhi, nhưng chính nó lại bị rớt xuống sông......”
Tô Nhân Vũ cả kinh nói:“Mẫu thân biết? Vậy vì sao......”
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Vì sao không nói rõ, vì sao lại ba phải để kẻ khác muốn nghĩ gì thì nghĩ? Ngươi nói vì sao? Ta chưa bao giờ thiên vị một người nào, cũng tuyệt đối sẽ không đối với bất luận kẻ nào không nói nguyên tắc cưng chiều hay đả kích. Hết thảy đều xuất phát vì lợi ích của Tô gia.”
Tô Nhân Vũ cảm thấy lạnh như băng, lại nghe lão phu nhân nói:“Hinh Nhi dù không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là nữ nhi của ngươi, nó có thể sửa đổi, đó là tốt nhất. Mạt nhi hiện nay không phải nữ nhi của ngươi, chỉ là nghĩa nữ, tốt đến đâu cũng chỉ là nghĩa nữ. Để vuột mất cũng đã vuột mất rồi. Nếu không tin, ngươi cứ chờ mà xem, nó sẽ không cho ngươi cơ hội lại. Ngươi cũng sẽ không chiếm được lòng của nó. Đây là tội nghiệt của ngươi, nếu không phải ngươi lúc trước một mực dung túng Hinh Nhi, cũng không đến nỗi làm nó bị tổn thương. Đừng nói là Mạt Mạt, cho dù là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, ngươi cũng không có cơ hội giành được tình cảm của bọn chúng. Đương nhiên, ngươi không cần. Ngươi chỉ cần Mạt nhi......”
Lão phu nhân có chút châm chọc nhìn hắn,“Hiện tại, ngươi muốn đi trừng phạt Hinh Nhi. Ta nói cho ngươi biết, không được. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ có thể tùy ý làm bậy.”
Tô Nhân Vũ đáy lòng băng giá, lập tức cười, nụ cười kia thê lương vô hạn, cũng hờ hững vô cùng.
Lão phu nhân trong lòng cả kinh, cũng biết khoảng cách giữa mình và nhi tử đã càng ngày càng xa.
Tô Nhân Vũ chậm rãi nói:“Mẫu thân lớn nhất, nhi tử không dám làm trái . Nhưng nhi tử hôm nay cũng ngả bài với mẫu thân. Nếu hiện tại ai muốn hại Mạt nhi, đó là điều tối kị. Cho dù Mạt nhi cả đời không chịu nhận ta, cũng không sao. Ta cũng không có cưỡng cầu nó nhất định đi theo ta, chỉ cần nó sống tốt là được. Có người muốn đả thương nó, trừ phi giẫm đạp trên thi thể của ta mà bước qua. Nhi tử không dám chống đối mẫu thân, không dám bất hiếu, nhưng nhi tử cũng là người có máu có thịt, là một đấng nam nhân. Vì gia tộc, đã làm nhiều chuyện dù bản thân không cam tâm tình nguyện cũng đã làm rồi. Vì muốn làm đứa con có hiếu cái gì cần làm con cũng đã làm hết rồi. Cả đời này, cũng chỉ có Doanh Nhi cùng Mạt nhi, hai mẫu nữ bọn họ là nhi tử thật lòng yêu thích. Nhi tử cũng không thể bảo vệ bọn họ. Nếu Mạt nhi lại có một chút gì sơ xuất, nhi tử tất nhiên là sẽ không tiếp tục sống một mình nữa.”
Lão phu nhân hừ nói:“Ta biết, ngươi hiện tại đã muốn đem Hinh Nhi đuổi về nhà cũ, nhốt nó lại, không để nó gặp người ngoài. Ai bảo nó làm thương tổn Mạt nhi tâm can bảo bối của ngươi chứ. Ta cũng biết là nó muốn hại Mạt nhi, nhưng chính nó lại bị rớt xuống sông......”
Tô Nhân Vũ cả kinh nói:“Mẫu thân biết? Vậy vì sao......”
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Vì sao không nói rõ, vì sao lại ba phải để kẻ khác muốn nghĩ gì thì nghĩ? Ngươi nói vì sao? Ta chưa bao giờ thiên vị một người nào, cũng tuyệt đối sẽ không đối với bất luận kẻ nào không nói nguyên tắc cưng chiều hay đả kích. Hết thảy đều xuất phát vì lợi ích của Tô gia.”
Tô Nhân Vũ cảm thấy lạnh như băng, lại nghe lão phu nhân nói:“Hinh Nhi dù không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là nữ nhi của ngươi, nó có thể sửa đổi, đó là tốt nhất. Mạt nhi hiện nay không phải nữ nhi của ngươi, chỉ là nghĩa nữ, tốt đến đâu cũng chỉ là nghĩa nữ. Để vuột mất cũng đã vuột mất rồi. Nếu không tin, ngươi cứ chờ mà xem, nó sẽ không cho ngươi cơ hội lại. Ngươi cũng sẽ không chiếm được lòng của nó. Đây là tội nghiệt của ngươi, nếu không phải ngươi lúc trước một mực dung túng Hinh Nhi, cũng không đến nỗi làm nó bị tổn thương. Đừng nói là Mạt Mạt, cho dù là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, ngươi cũng không có cơ hội giành được tình cảm của bọn chúng. Đương nhiên, ngươi không cần. Ngươi chỉ cần Mạt nhi......”
Lão phu nhân có chút châm chọc nhìn hắn,“Hiện tại, ngươi muốn đi trừng phạt Hinh Nhi. Ta nói cho ngươi biết, không được. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ có thể tùy ý làm bậy.”
Tô Nhân Vũ đáy lòng băng giá, lập tức cười, nụ cười kia thê lương vô hạn, cũng hờ hững vô cùng.
Lão phu nhân trong lòng cả kinh, cũng biết khoảng cách giữa mình và nhi tử đã càng ngày càng xa.
Tô Nhân Vũ chậm rãi nói:“Mẫu thân lớn nhất, nhi tử không dám làm trái . Nhưng nhi tử hôm nay cũng ngả bài với mẫu thân. Nếu hiện tại ai muốn hại Mạt nhi, đó là điều tối kị. Cho dù Mạt nhi cả đời không chịu nhận ta, cũng không sao. Ta cũng không có cưỡng cầu nó nhất định đi theo ta, chỉ cần nó sống tốt là được. Có người muốn đả thương nó, trừ phi giẫm đạp trên thi thể của ta mà bước qua. Nhi tử không dám chống đối mẫu thân, không dám bất hiếu, nhưng nhi tử cũng là người có máu có thịt, là một đấng nam nhân. Vì gia tộc, đã làm nhiều chuyện dù bản thân không cam tâm tình nguyện cũng đã làm rồi. Vì muốn làm đứa con có hiếu cái gì cần làm con cũng đã làm hết rồi. Cả đời này, cũng chỉ có Doanh Nhi cùng Mạt nhi, hai mẫu nữ bọn họ là nhi tử thật lòng yêu thích. Nhi tử cũng không thể bảo vệ bọn họ. Nếu Mạt nhi lại có một chút gì sơ xuất, nhi tử tất nhiên là sẽ không tiếp tục sống một mình nữa.”
/2424
|