Tĩnh thiếu gia chậm rãi mở mắt ra, che giấu đi một tia mệt mỏi trong mắt, khôi phục ánh mắt trong vắt, mỉm cười nói:“Sợ bị nàng vượt qua a.”
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cho dù nàng suốt ngày không ngừng tu luyện, cũng không thể đuổi kịp hắn . Hắn không cần để ý như vậy a.
Nàng lôi kéo hắn nhảy xuống giường,“Đi ra ngoài đi một chút. Ngắm vườn hoa của chúng ta một chút.”
Tĩnh thiếu gia thuận theo đi ra ngoài, thời điểm bước xuống giường lại bị lảo đảo một chút, thiếu chút nữa nghã, ôm Tô Mạt đè sát lên cái tủ bằng gỗ bên cạnh tường.
Tô Mạt hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn,“Ngươi, ngươi sao vậy ? Bị bệnh sao?”
Vừa nói vừa kéo tay hắn bắt mạch.
Tĩnh thiếu gia cầm tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu, để lên cái trán của nàng:“Không, ta chọc nàng thôi.”
Nói xong nở nụ cười lang lảnh, Tô Mạt thấy hắn trung khí mười phần, không giống bộ dáng của người có bệnh, nghĩ chính mình lo lắng quá nhiều rồi, liền lôi kéo hắn đi ra ngoài dạo.
Nay vườn hoa còn có một bộ phận lớn chưa loại bỏ.
Tô Mạt đem giưởng sưởi Đại Chu hiện có cải tiến phương thức, ở giữa khu vườn hoa cũng tiến hành thí nghiệm, hiệu quả phi thường tốt, so với quy mô kinh doanh vườn hoa nhỏ khác thì mùa đông tỉ lệ nở hoa là rất cao, bảo đảm độ tươi của hoa.
Mà nàng từ trước tới nay không đánh những trận mà không nắm chắc thắng , những nông dân chuyên trồng hoa và những người thợ thủ công này đều là nàng bỏ tiền ra chiêu mộ đến, đem nhũng người thợ có kinh nghiệm chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại không có nhiều tiền, không thể tự mở được vườn hoa mời tới, trả cho bọn họ gấp ba lần tiền thù lao, bao ăn bao ở, làm cho bọn họ đem cả thê tử đón đến đây ở cùng.
Làm cho bọn họ an tâm, an cư, mới có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn lực bán mạng làm việc cho mình.
Muốn hảo mã không ăn cỏ, hảo mã có thể phi nhanh, đó là chuyện không thể.
Tô Mạt trước nay vẫn tin tưởng vững chắc vào điểm ấy, cho nên nàng thuê hoa nông ( nông dân chuyên trồng hoa), hoa công ( thợ thủ công tạo dáng hoa), đều là trả mức thù lao cao, cuộc sống phong phú, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chỉ làm công cụ kiếm tiền của mình.
Ngươi coi hắn là công cụ, như vậy thời điểm ngươi thật sự cần hắn cứu mạng, hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi, tuyệt đối sẽ không phát huy tính năng động chủ quan.
Đây là nàng ở hiện đại nghe dì mình hay nói tới về đạo công sở.
Đó là điển hình về người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội hiện đại.
Nàng hưng phấn giới thiệu cho Tĩnh thiếu gia toàn bộ vườn hoa này, thời tiết này, đang là mùa hoa đào rực rỡ, như một rặng mây đỏ, như đem cả bầu trời nhuộm lên một tầng đỏ nhạt, kiều diễm vô cùng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy nàng, cũng là lúc hoa đào nở rộ ở Lăng Hư quan, khi đó nàng nhu nhược giống con mèo nhỏ, lại lóe ra ánh mắt quật cường.
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cho dù nàng suốt ngày không ngừng tu luyện, cũng không thể đuổi kịp hắn . Hắn không cần để ý như vậy a.
Nàng lôi kéo hắn nhảy xuống giường,“Đi ra ngoài đi một chút. Ngắm vườn hoa của chúng ta một chút.”
Tĩnh thiếu gia thuận theo đi ra ngoài, thời điểm bước xuống giường lại bị lảo đảo một chút, thiếu chút nữa nghã, ôm Tô Mạt đè sát lên cái tủ bằng gỗ bên cạnh tường.
Tô Mạt hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn,“Ngươi, ngươi sao vậy ? Bị bệnh sao?”
Vừa nói vừa kéo tay hắn bắt mạch.
Tĩnh thiếu gia cầm tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu, để lên cái trán của nàng:“Không, ta chọc nàng thôi.”
Nói xong nở nụ cười lang lảnh, Tô Mạt thấy hắn trung khí mười phần, không giống bộ dáng của người có bệnh, nghĩ chính mình lo lắng quá nhiều rồi, liền lôi kéo hắn đi ra ngoài dạo.
Nay vườn hoa còn có một bộ phận lớn chưa loại bỏ.
Tô Mạt đem giưởng sưởi Đại Chu hiện có cải tiến phương thức, ở giữa khu vườn hoa cũng tiến hành thí nghiệm, hiệu quả phi thường tốt, so với quy mô kinh doanh vườn hoa nhỏ khác thì mùa đông tỉ lệ nở hoa là rất cao, bảo đảm độ tươi của hoa.
Mà nàng từ trước tới nay không đánh những trận mà không nắm chắc thắng , những nông dân chuyên trồng hoa và những người thợ thủ công này đều là nàng bỏ tiền ra chiêu mộ đến, đem nhũng người thợ có kinh nghiệm chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại không có nhiều tiền, không thể tự mở được vườn hoa mời tới, trả cho bọn họ gấp ba lần tiền thù lao, bao ăn bao ở, làm cho bọn họ đem cả thê tử đón đến đây ở cùng.
Làm cho bọn họ an tâm, an cư, mới có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn lực bán mạng làm việc cho mình.
Muốn hảo mã không ăn cỏ, hảo mã có thể phi nhanh, đó là chuyện không thể.
Tô Mạt trước nay vẫn tin tưởng vững chắc vào điểm ấy, cho nên nàng thuê hoa nông ( nông dân chuyên trồng hoa), hoa công ( thợ thủ công tạo dáng hoa), đều là trả mức thù lao cao, cuộc sống phong phú, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chỉ làm công cụ kiếm tiền của mình.
Ngươi coi hắn là công cụ, như vậy thời điểm ngươi thật sự cần hắn cứu mạng, hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi, tuyệt đối sẽ không phát huy tính năng động chủ quan.
Đây là nàng ở hiện đại nghe dì mình hay nói tới về đạo công sở.
Đó là điển hình về người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội hiện đại.
Nàng hưng phấn giới thiệu cho Tĩnh thiếu gia toàn bộ vườn hoa này, thời tiết này, đang là mùa hoa đào rực rỡ, như một rặng mây đỏ, như đem cả bầu trời nhuộm lên một tầng đỏ nhạt, kiều diễm vô cùng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy nàng, cũng là lúc hoa đào nở rộ ở Lăng Hư quan, khi đó nàng nhu nhược giống con mèo nhỏ, lại lóe ra ánh mắt quật cường.
/2424
|