Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 464: Tĩnh thiếu gia thật làm cho người ta đau lòng 02
/2424
|
Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ.
Tính cách trẻ con, vóc người non nớt càng xinh đẹp.
Tuy rằng còn chưa lớn lên, nhưng khí chất kia, ánh mắt giảo hoạt toát ra trí tuệ, có thế phi thường so sánh với người lớn.
Nha đầu kia, thật giống như một điều bí ẩn, là ngọc trong đá.
Dù chưa từng được tạo hình nhưng đã muốn hào quang bắn ra bốn phía vậy nếu được tạo hình lịch lãm, theo năm tháng chẳng phải là......
Hắn hơi hơi gợi lên khóe môi tuấn mỹ thành thục, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Hoàng đế dẫn Tô Mạt đi đến vườn hoa của nàng, Tô Nhân Vũ đi theo một bên hầu hạ. Đám người Thái tử cũng chạy lại đây, cùng đi một bên.
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa đi theo bên cạnh thấy hoàng đế đối Tô Mạt một bộ che chở như thế phi thường ghen tị, tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt cũng không muốn bị người người đố kỵ, có cái gì tốt chứ, mà hoàng đế cầm lấy tay nàng, chính nàng cũng không thế không muốn.
Hơn nữa - thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nơi đang xa dần, qua khe hở của đám hoa có thể nhìn đến bóng dáng Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn vẫn quỳ gối ở đó không nhúc nhích.
Lòng của nàng, bỗng dưng đau giống như bị kim đâm.
Bàn tay to đang nắm tựa như cái kìm cứng ở trên tay nàng, làm cho nàng chỉ cảm thấy phi thường phẫn nộ.
Ngực nàng khí huyết cuồn cuộn, cơ hồ không thể nhẫn được nữa, định mở miệng phản kháng, đột nhiên, Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, ngươi theo Thái Học trộm đi đi ra, Triệu tiên sinh mồm miệng kín như bưng khả thủ khẩu như bình được ngay nha.”
Tô Nhân Vũ mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt thâm u lập tức nhắc nhở nàng, trước mắt là hoàng đế, không phải phụ thân của nàng, nàng không có tư cách ở trước mặt hắn phản kháng.
Ít nhất hiện tại không có. Trừ phi nàng trở nên mạnh hơn, rất mạnh rất mạnh.
Hoàng đế cảm giác trên người nàng kia cổ lệ khí chậm rãi tiêu tán, lại liền thay thế bằng khí chất mượt mà, khóe môi hắn hơi hơi giơ giơ lên, cười cười, nói:“Nha đầu kia......”
Lúc này Hoàng Phủ Giác cười tiến lên hành lễ chờ lệnh,“Phụ hoàng, nhị ca cũng ở chỗ này a.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, cười cười, phất phất tay,“Đi, làm cho hắn biến đi, nên làm sao thì làm.”
Ánh mắt Thái tử âm lãnh đảo qua Hoàng Phủ Giác, một lời cũng không nói.
Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.
Tính cách trẻ con, vóc người non nớt càng xinh đẹp.
Tuy rằng còn chưa lớn lên, nhưng khí chất kia, ánh mắt giảo hoạt toát ra trí tuệ, có thế phi thường so sánh với người lớn.
Nha đầu kia, thật giống như một điều bí ẩn, là ngọc trong đá.
Dù chưa từng được tạo hình nhưng đã muốn hào quang bắn ra bốn phía vậy nếu được tạo hình lịch lãm, theo năm tháng chẳng phải là......
Hắn hơi hơi gợi lên khóe môi tuấn mỹ thành thục, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Hoàng đế dẫn Tô Mạt đi đến vườn hoa của nàng, Tô Nhân Vũ đi theo một bên hầu hạ. Đám người Thái tử cũng chạy lại đây, cùng đi một bên.
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa đi theo bên cạnh thấy hoàng đế đối Tô Mạt một bộ che chở như thế phi thường ghen tị, tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt cũng không muốn bị người người đố kỵ, có cái gì tốt chứ, mà hoàng đế cầm lấy tay nàng, chính nàng cũng không thế không muốn.
Hơn nữa - thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nơi đang xa dần, qua khe hở của đám hoa có thể nhìn đến bóng dáng Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn vẫn quỳ gối ở đó không nhúc nhích.
Lòng của nàng, bỗng dưng đau giống như bị kim đâm.
Bàn tay to đang nắm tựa như cái kìm cứng ở trên tay nàng, làm cho nàng chỉ cảm thấy phi thường phẫn nộ.
Ngực nàng khí huyết cuồn cuộn, cơ hồ không thể nhẫn được nữa, định mở miệng phản kháng, đột nhiên, Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, ngươi theo Thái Học trộm đi đi ra, Triệu tiên sinh mồm miệng kín như bưng khả thủ khẩu như bình được ngay nha.”
Tô Nhân Vũ mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt thâm u lập tức nhắc nhở nàng, trước mắt là hoàng đế, không phải phụ thân của nàng, nàng không có tư cách ở trước mặt hắn phản kháng.
Ít nhất hiện tại không có. Trừ phi nàng trở nên mạnh hơn, rất mạnh rất mạnh.
Hoàng đế cảm giác trên người nàng kia cổ lệ khí chậm rãi tiêu tán, lại liền thay thế bằng khí chất mượt mà, khóe môi hắn hơi hơi giơ giơ lên, cười cười, nói:“Nha đầu kia......”
Lúc này Hoàng Phủ Giác cười tiến lên hành lễ chờ lệnh,“Phụ hoàng, nhị ca cũng ở chỗ này a.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, cười cười, phất phất tay,“Đi, làm cho hắn biến đi, nên làm sao thì làm.”
Ánh mắt Thái tử âm lãnh đảo qua Hoàng Phủ Giác, một lời cũng không nói.
Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.
/2424
|