Chu Ngữ Ngữ năm nay đã hai mươi mốt tuổi, là sinh viên đại học năm thứ ba. Về tình về lý thì đã có thể đi thực tập rồi, chẳng qua cô trước đây đối với việc này chẳng mấy quan tâm nên bây giờ đi xin việc làm đúng là như tờ giấy trắng, cảm thấy có chút khó khăn cùng không được tự nhiên.
Tất cả cũng đều tại cái người đáng ghét Dương Ngạn Phàm kia. Anh ta rõ là không muốn cô được sống hạnh phúc mà. Bình thường cứ nói cô bày mưu đặt kế, trong khi anh ta thì tâm đen dạ tối muốn chết, sao lại không nói gì đi!
Được! Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho phép dân thắp đèn đúng không? Bản tiểu thư mới không cần a! Đợi đến khi cô xin được việc làm, giải quyết vấn đề kinh phí đi, cô sẽ khiến anh ta đẹp mặt!
Chu Ngữ Ngữ vừa cầm hồ sơ xin việc vừa tưởng tượng ra một viễn cảnh hạnh phúc trong tương lai, rất nhanh liền ngửa đầu lên trời cười không khép miệng được. Cô là tiểu nhân đấy, YY trong suy nghĩ chẳng lẽ còn không cho phép?
Sự thật chứng minh, lối suy nghĩ đầy mùi ảo tưởng sức mạnh của cô một chút cũng không ảnh hưởng gì đến Dương Ngạn Phàm bên kia, mà ngược lại làm cho người bạn tốt đang đi cạnh cô hãi hùng đến mức nổi vài lớp da gà.
Ngạn Lê đưa tay hung hăng phủi phủi, khóe môi liên tục giật giật nhìn vẻ mặt của Chu Ngữ Ngữ. Ừ, không phải là cô có thành kiến với bạn bè, nhưng là vẻ mặt của cậu ấy lúc này hết sức đê tiện!
" Tiểu Chu, không phải tớ nói cậu, nhưng mà cậu có thể dẹp biểu hiện này qua một bên được không, nhìn rất sát phong cảnh đấy!"
Ngạn Lê gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nói. Lời vừa nói ra lập tức rước lấy cái nhìn sắc lẻm của Chu Ngữ Ngữ khiến cô vội vã rùng mình một cái, rất không có cốt khí sửa chữa.
" Không có! Tớ nói là cậu thật xinh đẹp, dù thế nào cũng rất xinh đẹp!"
" Thật sự như thế à?"
Chu Ngữ Ngữ híp mắt hờ hững hỏi lại, nhưng đáy mắt lại rõ ràng như muốn nhắn nhủ " cậu thử nói không phải xem " làm Ngạn Lê thật không biết nói gì, đành phải trái với đạo lý gật gật đầu.
" Thật chứ! Lời tớ nói đáng tin lắm đó!"
Chu Ngữ Ngữ rất hài lòng, liên tục vỗ vai Ngạn Lê ba cái, vui vẻ cầm theo hồ sơ xin việc đã được điền rất kĩ lưỡng bước từng bước cực kỳ hùng dũng. Mặc kệ có được nhận hay không, con người ta cần trước hết là niềm tin.
*~*~*~*~*
Sự thật chứng minh niềm tin của Chu Ngữ Ngữ là một số tự nhiên có giới hạn. Hôm nay thứ tự phỏng vấn của cô là hai mươi sáu. Nhưng bây giờ mới đọc đến số mười lăm mà tay chân cô đã bắt đầu run rẩy, vụng về không biết đặt ở đâu mới đúng.
Ngạn Lê đối với tâm trạng của Chu Ngữ Ngữ không những không có một chút đồng cảm mà còn liếc mắt xem thường một cái. Bàn tay lưu loát rút lấy điện thoại trong giỏ xách, bấm một dãy số cấp tốc nhắn tin.
[ To : Tiểu Quy Tử ]
[ Cậu đã lát đường xong hết chưa, Tiểu Chu bên này đang lo lắng lắm đây này!!! ]
Điện thoại rất nhanh có tín hiệu báo trả lời...
[ From : Tiểu Quy Tử ]
[ An tâm! Mà cậu có nói cho cô ấy là tôi đứng đằng sau không đấy? ]
Ngạn Lê hừ một tiếng, ngay lập tức nhắn tin trả về.
[ To : Tiểu Quy Tử ]
[ Xem tôi là loại người gì? Đã hứa với cậu không nói liền tuyệt đối không nói! ]
Hai người này bên cạnh nhắn tin qua nhắn tin lại, kết quả cuối cùng đương nhiên là Chu Ngữ Ngữ oanh liệt bị bỏ rơi. Mà Ngạn Lê cùng Tiểu Quy Tử nào đó lại trao đổi vui đến bất nhạc diệc hồ. Đầu năm nay làm diễn viên chính không sung sướng bằng diễn viên phụ, đặt lên bàn cân chính là không thể so sánh a!
Chu Ngữ Ngữ mang theo tâm trạng lo lắng chờ được đến số hai mươi sáu. Cô không ngần ngại quăng túi xách cho Ngạn Lê, còn mình lại cầm theo hồ sơ xin việc bước vào. Có lẽ vì quá căng thẳng, quãng đường không quá ba chục bước chân bị cô biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo cực kì khó xem.
Hết cách rồi, ai bảo Chu Ngữ Ngữ nhút nhát làm gì? Cô chính là sợ hãi thế đó, muốn chống lại à!
Người phỏng vấn tất cả có bốn người, ba người đàn ông và một phụ nữ. Cả bốn đều nhìn rất trẻ, nhưng cả người lại toát lên vẻ tri thức và phong độ thành đạt không thể nói rõ.
Trong lòng Chu Ngữ Ngữ lặng lẽ rung lên một hồi chuông cảnh báo. Những người này bề ngoài như vậy có phải sẽ rất khó tính hay không đây?
Cô không muốn a!
" Làm phiền đưa hồ sơ của cô cho chúng tôi!"
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mái tóc xoăn uốn lọn đầy kiểu cách, kết hợp với gương mặt và ngũ quan sắc sảo vô cùng hút mắt người nhìn. Cặp kính được cô ta theo thói quen thoáng đẩy lên, một hành động hết sức nhỏ lại trở nên thanh nhã và quý khí cực kỳ.
Chu Ngữ Ngữ nhìn mà quên cả chớp mắt, ngây ngây ngốc ngốc đem hồ sơ đưa cho đại mỹ nữ, liếc qua một cái rồi liếc lại một cái, quả thật không chê vào đâu được. Người đẹp làm cái gì cũng đẹp a, ngay cả đưa tay nhận hồ sơ cũng đẹp như vậy, những ngón tay thon dài này mà đặt trên phím đàn piano, không cần nói cũng biết là quyến rũ cỡ nào!
( Ngữ Ngữ : Em xin mặc niệm cho hai bạn nam chính! Sau này hai anh không những phải đề phòng giống đực mà giống cái cũng phải lo ngại không kém đó... )
" Cô là Dương Dương, năm ba đại học WIKI, ban A, lớp kinh tế? "
Mỹ nữ sau khi giở hồ sơ ra vừa nhìn cái tên ở ô đầu liền ngẩng đầu hỏi, ánh mắt lần này chính thức nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ khiến cô không được tự nhiên nhưng vẫn theo đúng bổn phận gật gật đầu.
" Vâng! Đúng là tôi a! "
Nhận được câu trả lời từ Chu Ngữ Ngữ, lần này không chỉ một mình mỹ nữ mà ba tuấn nam cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt đảo qua đảo lại vài lần liền cười rộ lên.
" Được! Được! Cô đã được nhận! Hai ngày nữa đến báo danh nhé! Cô có thể đến đây làm thêm ngoài giờ học! "
" Ách? Em thật sự được nhận? Đơn giản như vậy? "
Chu Ngữ Ngữ mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài, chân nam đá chân chiêu nhìn lên tấm bảng " phòng phỏng vấn " nền nã bên ngoài mà trong đầu vẫn lặp đi lặp lại một câu hỏi như cũ. Cô ... Thật sự được nhận rồi à? Phỏng vấn ngày nay đều dễ như vậy, hỏi tên xong liền có thể thông qua? A, mà sao bọn họ biết cô học ban A lớp kinh tế nhỉ? Cái đó cô không ghi vào hồ sơ thì phải!
Chu Ngữ Ngữ vừa nghĩ vừa gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Càng thấy không đúng lại càng thấy rối tinh rối mù, đợi đến khi ra khỏi công ty thì trực tiếp quăng ra sau đầu.
Nghĩ nhiều làm cái gì? Được nhận thì chính là được nhận rồi đó! Chuyện tiếp theo liền đến đâu hay đến đó đi!
Không thể không khen Chu Ngữ Ngữ chính là thành phần ruột để ngoài da cao cấp của thế kỷ. Có điều cô nào đâu hay biết từ lúc cô vừa rời đi, nhóm người trong phòng phỏng vấn liền cuộn lên một phen rạo rực.
Mỹ nữ nói : " Đó là chị dâu à? Trong sáng đáng yêu, quả nhiên rất phù hợp với lão đại lạnh lùng! "
Tuấn nam thứ nhất nói : " Theo Tiểu Lăng nói thì đúng như vậy rồi! Tôi còn tưởng lão đại vẻ mặt như tủ lạnh sẽ ế đến già, không ngờ nhanh như vậy đã tóm được chị dâu! "
Tuấn nam thứ hai nói : " Tôi chờ xem lão đại bị mất mặt! "
Tuấn nam thứ ba nói : " Nhưng đừng quên lời Tiểu Lăng dặn. Lão đại không muốn chị dâu đi làm, nhất định sẽ giả vờ không biết chị dâu, chúng ta trong bóng tối cố gắng chiếu cố một chút a! "
Tất cả liền nhất trí đồng thanh : " Dĩ nhiên ! "
Người trong cuộc một chút cũng không hay biết, người ngoài cuộc lại muốn loạn thành đoàn. Một hành động rất nhỏ như vậy thế nhưng kéo theo " n " rắc rối trong tương lai, đợi đến khi hoàn toàn chui vào tay giặc muốn khóc cũng không thể ra nước mắt...
Tất cả cũng đều tại cái người đáng ghét Dương Ngạn Phàm kia. Anh ta rõ là không muốn cô được sống hạnh phúc mà. Bình thường cứ nói cô bày mưu đặt kế, trong khi anh ta thì tâm đen dạ tối muốn chết, sao lại không nói gì đi!
Được! Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho phép dân thắp đèn đúng không? Bản tiểu thư mới không cần a! Đợi đến khi cô xin được việc làm, giải quyết vấn đề kinh phí đi, cô sẽ khiến anh ta đẹp mặt!
Chu Ngữ Ngữ vừa cầm hồ sơ xin việc vừa tưởng tượng ra một viễn cảnh hạnh phúc trong tương lai, rất nhanh liền ngửa đầu lên trời cười không khép miệng được. Cô là tiểu nhân đấy, YY trong suy nghĩ chẳng lẽ còn không cho phép?
Sự thật chứng minh, lối suy nghĩ đầy mùi ảo tưởng sức mạnh của cô một chút cũng không ảnh hưởng gì đến Dương Ngạn Phàm bên kia, mà ngược lại làm cho người bạn tốt đang đi cạnh cô hãi hùng đến mức nổi vài lớp da gà.
Ngạn Lê đưa tay hung hăng phủi phủi, khóe môi liên tục giật giật nhìn vẻ mặt của Chu Ngữ Ngữ. Ừ, không phải là cô có thành kiến với bạn bè, nhưng là vẻ mặt của cậu ấy lúc này hết sức đê tiện!
" Tiểu Chu, không phải tớ nói cậu, nhưng mà cậu có thể dẹp biểu hiện này qua một bên được không, nhìn rất sát phong cảnh đấy!"
Ngạn Lê gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nói. Lời vừa nói ra lập tức rước lấy cái nhìn sắc lẻm của Chu Ngữ Ngữ khiến cô vội vã rùng mình một cái, rất không có cốt khí sửa chữa.
" Không có! Tớ nói là cậu thật xinh đẹp, dù thế nào cũng rất xinh đẹp!"
" Thật sự như thế à?"
Chu Ngữ Ngữ híp mắt hờ hững hỏi lại, nhưng đáy mắt lại rõ ràng như muốn nhắn nhủ " cậu thử nói không phải xem " làm Ngạn Lê thật không biết nói gì, đành phải trái với đạo lý gật gật đầu.
" Thật chứ! Lời tớ nói đáng tin lắm đó!"
Chu Ngữ Ngữ rất hài lòng, liên tục vỗ vai Ngạn Lê ba cái, vui vẻ cầm theo hồ sơ xin việc đã được điền rất kĩ lưỡng bước từng bước cực kỳ hùng dũng. Mặc kệ có được nhận hay không, con người ta cần trước hết là niềm tin.
*~*~*~*~*
Sự thật chứng minh niềm tin của Chu Ngữ Ngữ là một số tự nhiên có giới hạn. Hôm nay thứ tự phỏng vấn của cô là hai mươi sáu. Nhưng bây giờ mới đọc đến số mười lăm mà tay chân cô đã bắt đầu run rẩy, vụng về không biết đặt ở đâu mới đúng.
Ngạn Lê đối với tâm trạng của Chu Ngữ Ngữ không những không có một chút đồng cảm mà còn liếc mắt xem thường một cái. Bàn tay lưu loát rút lấy điện thoại trong giỏ xách, bấm một dãy số cấp tốc nhắn tin.
[ To : Tiểu Quy Tử ]
[ Cậu đã lát đường xong hết chưa, Tiểu Chu bên này đang lo lắng lắm đây này!!! ]
Điện thoại rất nhanh có tín hiệu báo trả lời...
[ From : Tiểu Quy Tử ]
[ An tâm! Mà cậu có nói cho cô ấy là tôi đứng đằng sau không đấy? ]
Ngạn Lê hừ một tiếng, ngay lập tức nhắn tin trả về.
[ To : Tiểu Quy Tử ]
[ Xem tôi là loại người gì? Đã hứa với cậu không nói liền tuyệt đối không nói! ]
Hai người này bên cạnh nhắn tin qua nhắn tin lại, kết quả cuối cùng đương nhiên là Chu Ngữ Ngữ oanh liệt bị bỏ rơi. Mà Ngạn Lê cùng Tiểu Quy Tử nào đó lại trao đổi vui đến bất nhạc diệc hồ. Đầu năm nay làm diễn viên chính không sung sướng bằng diễn viên phụ, đặt lên bàn cân chính là không thể so sánh a!
Chu Ngữ Ngữ mang theo tâm trạng lo lắng chờ được đến số hai mươi sáu. Cô không ngần ngại quăng túi xách cho Ngạn Lê, còn mình lại cầm theo hồ sơ xin việc bước vào. Có lẽ vì quá căng thẳng, quãng đường không quá ba chục bước chân bị cô biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo cực kì khó xem.
Hết cách rồi, ai bảo Chu Ngữ Ngữ nhút nhát làm gì? Cô chính là sợ hãi thế đó, muốn chống lại à!
Người phỏng vấn tất cả có bốn người, ba người đàn ông và một phụ nữ. Cả bốn đều nhìn rất trẻ, nhưng cả người lại toát lên vẻ tri thức và phong độ thành đạt không thể nói rõ.
Trong lòng Chu Ngữ Ngữ lặng lẽ rung lên một hồi chuông cảnh báo. Những người này bề ngoài như vậy có phải sẽ rất khó tính hay không đây?
Cô không muốn a!
" Làm phiền đưa hồ sơ của cô cho chúng tôi!"
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mái tóc xoăn uốn lọn đầy kiểu cách, kết hợp với gương mặt và ngũ quan sắc sảo vô cùng hút mắt người nhìn. Cặp kính được cô ta theo thói quen thoáng đẩy lên, một hành động hết sức nhỏ lại trở nên thanh nhã và quý khí cực kỳ.
Chu Ngữ Ngữ nhìn mà quên cả chớp mắt, ngây ngây ngốc ngốc đem hồ sơ đưa cho đại mỹ nữ, liếc qua một cái rồi liếc lại một cái, quả thật không chê vào đâu được. Người đẹp làm cái gì cũng đẹp a, ngay cả đưa tay nhận hồ sơ cũng đẹp như vậy, những ngón tay thon dài này mà đặt trên phím đàn piano, không cần nói cũng biết là quyến rũ cỡ nào!
( Ngữ Ngữ : Em xin mặc niệm cho hai bạn nam chính! Sau này hai anh không những phải đề phòng giống đực mà giống cái cũng phải lo ngại không kém đó... )
" Cô là Dương Dương, năm ba đại học WIKI, ban A, lớp kinh tế? "
Mỹ nữ sau khi giở hồ sơ ra vừa nhìn cái tên ở ô đầu liền ngẩng đầu hỏi, ánh mắt lần này chính thức nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ khiến cô không được tự nhiên nhưng vẫn theo đúng bổn phận gật gật đầu.
" Vâng! Đúng là tôi a! "
Nhận được câu trả lời từ Chu Ngữ Ngữ, lần này không chỉ một mình mỹ nữ mà ba tuấn nam cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt đảo qua đảo lại vài lần liền cười rộ lên.
" Được! Được! Cô đã được nhận! Hai ngày nữa đến báo danh nhé! Cô có thể đến đây làm thêm ngoài giờ học! "
" Ách? Em thật sự được nhận? Đơn giản như vậy? "
Chu Ngữ Ngữ mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài, chân nam đá chân chiêu nhìn lên tấm bảng " phòng phỏng vấn " nền nã bên ngoài mà trong đầu vẫn lặp đi lặp lại một câu hỏi như cũ. Cô ... Thật sự được nhận rồi à? Phỏng vấn ngày nay đều dễ như vậy, hỏi tên xong liền có thể thông qua? A, mà sao bọn họ biết cô học ban A lớp kinh tế nhỉ? Cái đó cô không ghi vào hồ sơ thì phải!
Chu Ngữ Ngữ vừa nghĩ vừa gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Càng thấy không đúng lại càng thấy rối tinh rối mù, đợi đến khi ra khỏi công ty thì trực tiếp quăng ra sau đầu.
Nghĩ nhiều làm cái gì? Được nhận thì chính là được nhận rồi đó! Chuyện tiếp theo liền đến đâu hay đến đó đi!
Không thể không khen Chu Ngữ Ngữ chính là thành phần ruột để ngoài da cao cấp của thế kỷ. Có điều cô nào đâu hay biết từ lúc cô vừa rời đi, nhóm người trong phòng phỏng vấn liền cuộn lên một phen rạo rực.
Mỹ nữ nói : " Đó là chị dâu à? Trong sáng đáng yêu, quả nhiên rất phù hợp với lão đại lạnh lùng! "
Tuấn nam thứ nhất nói : " Theo Tiểu Lăng nói thì đúng như vậy rồi! Tôi còn tưởng lão đại vẻ mặt như tủ lạnh sẽ ế đến già, không ngờ nhanh như vậy đã tóm được chị dâu! "
Tuấn nam thứ hai nói : " Tôi chờ xem lão đại bị mất mặt! "
Tuấn nam thứ ba nói : " Nhưng đừng quên lời Tiểu Lăng dặn. Lão đại không muốn chị dâu đi làm, nhất định sẽ giả vờ không biết chị dâu, chúng ta trong bóng tối cố gắng chiếu cố một chút a! "
Tất cả liền nhất trí đồng thanh : " Dĩ nhiên ! "
Người trong cuộc một chút cũng không hay biết, người ngoài cuộc lại muốn loạn thành đoàn. Một hành động rất nhỏ như vậy thế nhưng kéo theo " n " rắc rối trong tương lai, đợi đến khi hoàn toàn chui vào tay giặc muốn khóc cũng không thể ra nước mắt...
/28
|