Dương Dương, xem ra cô được giáo huấn không đủ rồi!
Chu Ngữ Ngữ chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô ngơ ngẩn quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán đã nhìn thấy Lăng Tử Thần đứng đó từ lúc nào. Gương mặt tuấn tú lạnh như điêu khắc không có biểu cảm dư thừa, nhưng chỉ cần nhìn vào liền có thể nhận ra tâm trạng của anh ta lúc này không hề tốt một chút nào. Khí thế nóng hừng hực thế này chạm vào liền có thể bị bỏng đó.
Chu Ngữ Ngữ dựa theo bản năng xoa xoa tay, phủi sạch gai ốc đang không ngừng nổi lên nhưng dường như không hề có tác dụng, thậm chí còn làm nổi sợ hãi kéo tới càng nhiều. Cơ mà, cô không phải còn có con át chủ bài là Ngạn Lê sao? Ngạn Lê là nữ chủ thần thánh, cô ấy nhất định sẽ đè ép được khí thế của nam chính đại nhân...
Chu Ngữ Ngữ đột nhiên nhớ ra chuyện này, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cái ghế trống không, gương mặt bầu bĩnh không nhịn được đần ra. Một phút trước trên chiếc ghế này còn có một Ngạn Lê đang vui vẻ bẻ bánh mì , bên cạnh còn có Lăng Hạo Hiên chực chờ cướp bánh mì của cô ấy... Vậy mà bây giờ, bọn họ đều đi đâu cả rồi?
Chu Ngữ Ngữ cảm thấy lòng mình đã sắp biến thành màu tro tàn, thầm mắng Ngạn Lê không có chí khí. Không phải dạo trước còn thề thốt luôn ở bên cạnh cô hay sao? Vì cái gì cô ấy vừa gặp nam chính đại nhân tôn kính đã vội vàng chạy như vịt? Cô ấy có còn biết đến cô là bạn không vậy hả?
Chu Ngữ Ngữ đau lòng đến mức khóc không ra nước mắt, chậm rì rì quay đầu lại đối diện với nam chính đại nhân, gương mặt ủ rũ nhanh chóng căng ra, gượng gạo nặn lên một nụ cười, đứng dậy hướng anh ta gập đầu một góc 60°, cố gắng dùng giọng nói ngọt ngào nhất có thể lấy lòng anh.
Thưa thầy, chúc thầy buổi sáng tốt lành ạ! Wou, hôm nay em thấy thầy thật sự là vô cùng tuấn tú, anh khí bức người, cao quý vô song ạ! Thầy nói xem, trên đời này làm sao có thể có một người đẹp được như thầy chứ? Thầy đúng là thần tượng số một trong lòng em. Có một người thầy vừa có tài vừa có đức như thầy làm gương em nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đem danh tiếng của thầy không ngừng bay xa ạ!
Chu Ngữ Ngữ nói một thôi một hồi, hoàn toàn không đả động đến nguyên nhân đã khiến cho Lăng Tử Thần tức giận. Vẻ mặt nịnh nọt của cô không hề có kĩ xảo, nhưng chính cái sự ngây ngốc ấy lại làm người kia dù biết rõ ràng cô đang giả ngu lại không thể làm gì khác được.
Lăng Tử Thần nhíu chặt chân mày, anh có chút không hiểu được tâm trạng của bản thân mình lúc này là gì. Vừa rồi chẳng hiểu tại sao nghe người trước mắt này phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ với mình thì trong lòng anh đột nhiên trào dâng cảm giác không cam lòng, có ý muốn răn dạy cô một trận, để cô biết cái gì nên nói, cái gì không...
Nhưng mà, cô phủ nhận hay cô chấp nhận thì có liên quan gì đến anh? Anh khó chịu cái gì? Chẳng phải anh ghét nhất phiền toái hay sao? Cô phủ nhận chứng tỏ cô không có ý định dây dưa với anh, anh lẽ ra nên vì thế mà vui mừng mới phải...
Rốt cuộc thì, cái cảm giác không cam lòng lúc nãy là vì đâu mà có?
Lăng Tử Thần cảm thấy mê man hơn lúc nào hết, môi mím càng thêm chặt, gương mặt từ trước đến nay đã luyện đến mức độ không bộc lộ cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện vẻ phức tạp hiếm có. Nếu như lúc nãy Lăng Hạo Hiên không vì sợ hãi mà bỏ chạy, cậu ta nhất định sẽ đứng ở đây trừng lớn hai mắt nhìn, sau đó kích động hô lớn.
Anh họ, anh thật sự thay đổi rồi!
Đáng tiếc là Lăng Hạo Hiên lại không có ở đây, mà Chu Ngữ Ngữ lại vì lo lắng mà hoàn toàn không để ý đến biến động nhỏ nhoi này, một mực chỉ cố gắng làm cho Lăng Tử Thần quên đi lời cô nói lúc nãy, đừng để anh ở trên lớp hay công ty cố ý hành hạ cô là được. Cô mảnh mai yếu đuối thế này, không thể nào chống chọi thêm một lần khó dễ nào nữa đâu...
Lăng Tử Thần ngẩng đầu, đuôi mắt nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ hồi lâu, sau đó không nói một câu nào liền trực trực tiếp quay lưng rời đi. Để mặc một mình con cừu nhỏ ngơ ngác nào đó vươn móng vuốt gãi gãi đầu. Bỏ đi như vậy rốt cuộc là đã hết giận hay chưa hết giận nhỉ?
Chu Ngữ Ngữ vò đầu một hồi, cảm thấy cái đầu nhỏ của mình vô cùng không có tiền đồ. Được rồi, chuyện không nghĩ được thì trực tiếp bỏ qua đi, quản anh ta còn giận hay không cái gì? Thoát được ngày nào liền hay ngày đó rồi! Nếu như tương lai anh ta nổi hứng lên muốn bắt nạt cô vậy thì... thì... thì... thì tính sau...
Chu Ngữ Ngữ quyết đoán gật đầu, vươn tay lấy bánh mì Ngạn Lê để lại, hung hăng cắn xuống một miếng lớn, tưởng tượng bánh mì chính là hai người không có nghĩa khí kia, không thể chấp nhận được cắn thêm hai miếng nữa, vừa cắn vừa thở hừ hừ. Ngạn Lê, cậu được lắm, cậu chính là không đáng mặt nữ chủ a... Thù này tớ nhất định sẽ ghi lên đầu của cậu...
Chu Ngữ Ngữ chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô ngơ ngẩn quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán đã nhìn thấy Lăng Tử Thần đứng đó từ lúc nào. Gương mặt tuấn tú lạnh như điêu khắc không có biểu cảm dư thừa, nhưng chỉ cần nhìn vào liền có thể nhận ra tâm trạng của anh ta lúc này không hề tốt một chút nào. Khí thế nóng hừng hực thế này chạm vào liền có thể bị bỏng đó.
Chu Ngữ Ngữ dựa theo bản năng xoa xoa tay, phủi sạch gai ốc đang không ngừng nổi lên nhưng dường như không hề có tác dụng, thậm chí còn làm nổi sợ hãi kéo tới càng nhiều. Cơ mà, cô không phải còn có con át chủ bài là Ngạn Lê sao? Ngạn Lê là nữ chủ thần thánh, cô ấy nhất định sẽ đè ép được khí thế của nam chính đại nhân...
Chu Ngữ Ngữ đột nhiên nhớ ra chuyện này, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cái ghế trống không, gương mặt bầu bĩnh không nhịn được đần ra. Một phút trước trên chiếc ghế này còn có một Ngạn Lê đang vui vẻ bẻ bánh mì , bên cạnh còn có Lăng Hạo Hiên chực chờ cướp bánh mì của cô ấy... Vậy mà bây giờ, bọn họ đều đi đâu cả rồi?
Chu Ngữ Ngữ cảm thấy lòng mình đã sắp biến thành màu tro tàn, thầm mắng Ngạn Lê không có chí khí. Không phải dạo trước còn thề thốt luôn ở bên cạnh cô hay sao? Vì cái gì cô ấy vừa gặp nam chính đại nhân tôn kính đã vội vàng chạy như vịt? Cô ấy có còn biết đến cô là bạn không vậy hả?
Chu Ngữ Ngữ đau lòng đến mức khóc không ra nước mắt, chậm rì rì quay đầu lại đối diện với nam chính đại nhân, gương mặt ủ rũ nhanh chóng căng ra, gượng gạo nặn lên một nụ cười, đứng dậy hướng anh ta gập đầu một góc 60°, cố gắng dùng giọng nói ngọt ngào nhất có thể lấy lòng anh.
Thưa thầy, chúc thầy buổi sáng tốt lành ạ! Wou, hôm nay em thấy thầy thật sự là vô cùng tuấn tú, anh khí bức người, cao quý vô song ạ! Thầy nói xem, trên đời này làm sao có thể có một người đẹp được như thầy chứ? Thầy đúng là thần tượng số một trong lòng em. Có một người thầy vừa có tài vừa có đức như thầy làm gương em nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đem danh tiếng của thầy không ngừng bay xa ạ!
Chu Ngữ Ngữ nói một thôi một hồi, hoàn toàn không đả động đến nguyên nhân đã khiến cho Lăng Tử Thần tức giận. Vẻ mặt nịnh nọt của cô không hề có kĩ xảo, nhưng chính cái sự ngây ngốc ấy lại làm người kia dù biết rõ ràng cô đang giả ngu lại không thể làm gì khác được.
Lăng Tử Thần nhíu chặt chân mày, anh có chút không hiểu được tâm trạng của bản thân mình lúc này là gì. Vừa rồi chẳng hiểu tại sao nghe người trước mắt này phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ với mình thì trong lòng anh đột nhiên trào dâng cảm giác không cam lòng, có ý muốn răn dạy cô một trận, để cô biết cái gì nên nói, cái gì không...
Nhưng mà, cô phủ nhận hay cô chấp nhận thì có liên quan gì đến anh? Anh khó chịu cái gì? Chẳng phải anh ghét nhất phiền toái hay sao? Cô phủ nhận chứng tỏ cô không có ý định dây dưa với anh, anh lẽ ra nên vì thế mà vui mừng mới phải...
Rốt cuộc thì, cái cảm giác không cam lòng lúc nãy là vì đâu mà có?
Lăng Tử Thần cảm thấy mê man hơn lúc nào hết, môi mím càng thêm chặt, gương mặt từ trước đến nay đã luyện đến mức độ không bộc lộ cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện vẻ phức tạp hiếm có. Nếu như lúc nãy Lăng Hạo Hiên không vì sợ hãi mà bỏ chạy, cậu ta nhất định sẽ đứng ở đây trừng lớn hai mắt nhìn, sau đó kích động hô lớn.
Anh họ, anh thật sự thay đổi rồi!
Đáng tiếc là Lăng Hạo Hiên lại không có ở đây, mà Chu Ngữ Ngữ lại vì lo lắng mà hoàn toàn không để ý đến biến động nhỏ nhoi này, một mực chỉ cố gắng làm cho Lăng Tử Thần quên đi lời cô nói lúc nãy, đừng để anh ở trên lớp hay công ty cố ý hành hạ cô là được. Cô mảnh mai yếu đuối thế này, không thể nào chống chọi thêm một lần khó dễ nào nữa đâu...
Lăng Tử Thần ngẩng đầu, đuôi mắt nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ hồi lâu, sau đó không nói một câu nào liền trực trực tiếp quay lưng rời đi. Để mặc một mình con cừu nhỏ ngơ ngác nào đó vươn móng vuốt gãi gãi đầu. Bỏ đi như vậy rốt cuộc là đã hết giận hay chưa hết giận nhỉ?
Chu Ngữ Ngữ vò đầu một hồi, cảm thấy cái đầu nhỏ của mình vô cùng không có tiền đồ. Được rồi, chuyện không nghĩ được thì trực tiếp bỏ qua đi, quản anh ta còn giận hay không cái gì? Thoát được ngày nào liền hay ngày đó rồi! Nếu như tương lai anh ta nổi hứng lên muốn bắt nạt cô vậy thì... thì... thì... thì tính sau...
Chu Ngữ Ngữ quyết đoán gật đầu, vươn tay lấy bánh mì Ngạn Lê để lại, hung hăng cắn xuống một miếng lớn, tưởng tượng bánh mì chính là hai người không có nghĩa khí kia, không thể chấp nhận được cắn thêm hai miếng nữa, vừa cắn vừa thở hừ hừ. Ngạn Lê, cậu được lắm, cậu chính là không đáng mặt nữ chủ a... Thù này tớ nhất định sẽ ghi lên đầu của cậu...
/28
|