Edit: Hạ Hạ.
Beta: Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Lâm Xuyên liếc về phía Diệp Tử ɖu͙ƈ, xác định con trai không bị đánh thức, đi thẳng đến trước mật thất.
Cửa mở ra, không đóng lại hoàn toàn.
Con ngươi âm trầm nhìn vào, bật đèn pin trong di động, quét qua một vòng trong mật thất, cơ hồ là trong nháy mắt, Diệp Lâm Xuyên liền phát hiện Diệp Nha đang trốn ở trêи giường.
Tiểu cô nương bỗng nhiên cảm thấy có người tiến vào.
Cô trốn cả người vào trong chăn, ʍôиɠ nhỏ dẩu lên, rụt cổ lại, che đôi mắt lại, không còn điều gì để nói.
Nhưng mà ——
Cái ʍôиɠ nhỏ không biết như thế nào mà cứ thả hơi liên tục?
Bủm.
Bủm...bủm...bủm...
"......" Thúi quá.
Diệp Nha khó khăn nắm cái mũi, cô sắp bị hơi ở ʍôиɠ làm cho thúi sắp chết mất.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt để mình bình tĩnh lại, giơ tay bật đèn, ánh đèn mờ ảo ấm áp trêи đỉnh đầu chiếu sáng toàn bộ không gian nhỏ trong mật thất.
Diệp Lâm Xuyên đi tới.
Diệp Lâm Xuyên xốc chăn lên.
Trong tầm mắt xuất hiện một đứa trẻ con đang chổng ʍôиɠ lên đưa lưng về phía ông, khuôn mặt gắt gao chôn vào gối, cô tự cho rằng chỉ cần mình không nhìn thấy thì người khác cũng sẽ không nhìn thấy cô, cho nên cho dù chăn có bị xốc lên, Diệp Nha vẫn như cũ vững như bàn thạch, không nhúc nhích.
Khóe mắt Diệp Lâm Xuyên hung hăng co giật, bàn tay to nhẹ nhàng xách cô nhóc lên.
Đột nhiên bị treo lơ lửng rất không thoải mái, ngón chân Diệp Nha cong lên, đôi mắt bị che dưới hai tay chậm rãi nheo lại, qua những khe hở nhỏ hẹp nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Ánh sáng màu cam khẽ điểm lên mái tóc đen như mực của người đàn ông, trông vô cùng thành thục và anh tuấn, một đôi mắt thâm thúy u lãnh, ngưng kết tầng tầng hàn khí.
Hai tay Diệp Nha dần dần rũ xuống, hai mắt trong sáng, rõ ràng nhìn thẳng vào ông, biểu tình sạch sẽ đến vô hại cùng với mặt mày lãnh đạm của ông đã tạo thành hai khối đối lập.
Khóe miệng Diệp Nha hướng về phía trước như vỡ òa ra, "Ba ba ~" cô ôm lấy mặt ông, cười ngọt ngào, nụ cười mang theo ánh sáng hi vọng, tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Với cái cách xưng hô này khiến Diệp Lâm Xuyên thực sự bị chấn động, nhìn vào nốt ruồi dưới khóe mắt của Diệp Nha, biểu cảm hoàn toàn trầm xuống.
"Ba ơi!" Diệp Nha kêu lớn hơn.
Diệp Lâm Xuyên không phản ứng, ném cô lên trêи giường, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa, Diệp Nha mê man nghiêng nghiêng đầu, chợt phản ứng lại, chân trần đuổi theo.
"Ba ơi, ba ơi!" cô mở ra hai tay, vừa chạy vừa hét lớn.
Diệp Lâm Xuyên rời khỏi phòng, tốc độ không hề bị ảnh hưởng
"Ba ơi, vì sao ba không để ý tới con?" Diệp Nha đuổi theo lên lầu, "Ba không nhớ Nha Nha nữa sao?"
"Cút!"
Đột nhiên, ông dừng bước, quay đầu lại hét lên với cô.
Ánh mắt kia thật hung dữ, vẻ mặt là không thèm che dấu sự chán ghét.
Diệp Nha bị biểu tình này làm cho giật mình lui về phía sau, ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn "ba" của cô
Ba ba rất thương cô.
Khi cô mới nảy mầm thường xuyên bị sâu bọ tới quấy phá, ba ba sẽ giúp cô đuổi sâu đi, ôn nhu vuốt ve chiếc lá nhỏ của cô; ông ấy còn kể chuyện xưa cho cô nghe, kể rất nhiều rất nhiều những chuyện xưa thú vị; khi ban đêm không có mặt trời, ba ba sẽ bắt đom đóm đặt ở một bên để làm ánh sáng, nói cho cô đó là mặt trời nhỏ đang di chuyển.
Ba ba rất dịu dàng, không bao giờ tức giận, càng không bao giờ tức giận với Nha Nha.
Sau khoảng thời gian mất mát ngắn ngủi trong nháy mắt, đôi mắt Diệp Nha lại lần nữa sáng lên, "Con biết rồi, ba ba có phải thấy không quen với Nha Nha đúng không? Bởi vì con hiện tại không phải là cây nhỏ nữa, ba xem ba xem, con có tay dài dài." Diệp Nha kϊƈɦ động mở rộng bàn tay ra cho Diệp Lâm Xuyên xem, "Nha Nha vẫn có thể ôm ba, ba ba có thể nằm lòng bàn tay của Nha Nha ."
Không thể hiểu được.
Diệp Lâm Xuyên cắn chặt răng, xoay người không quay đầu lại.
Hai người làm ra động tĩnh lớn như vậy, Diệp Thanh Hà ngủ say ở trong phòng đã sớm tỉnh giấc, hắn ăn mặc áo ngủ bước ra, giọng điệu kinh ngạc, "Ba?"
Tầm mắt của Diệp Lâm Xuyên bình tĩnh lại, "Nếu đã dậy rồi thì lại đây với ta."
Diệp Thanh Hà liếc về phía Diệp Nha, hắn biết việc này giấu mãi không được, thở dài một tiếng, tiến lên bế Diệp Nha đưa cô vào phòng ngủ của mình, lại kiên nhẫn dặn dò vài câu, lúc này mới đi theo Diệp Lâm Xuyên đến thư phòng.
"Ba......"
Lời còn chưa dứt, trách móc nặng nề đã rơi xuống đầu, "Diệp Thanh Hà, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
Diệp Thanh Hà mím môi, cúi thấp đầu, không nói.
"Ngươi mang nó về nhà bao giờ, vì sao lại muốn gạt ta?"
Diệp Thanh Hà khóc nức nở đáp lại, "Bởi vì...... ba sẽ đuổi Diệp Nha đi."
Diệp Lâm Xuyên tức giận đến bật cười, thanh âm lạnh nhạt và vô tình: "Ta đương nhiên sẽ đuổi nó đi."
Diệp Thanh Hà đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn: "Vì sao? Nếu ba lại mang em ấy đi, bọn họ, bọn họ sẽ giết em ấy!"
"Tất nhiên bọn họ sẽ giết nó." Trong ánh mắt của Diệp Lâm Xuyên có một thứ hắn xem không hiểu, giọng điệu lạnh lẽo, lời lẽ bén nhọn, "Mấy năm trước mẹ ngươi cùng thầy của cô ấy đã tiến hành thí nghiệm gen sinh vật, bọn họ muốn nói với tất cả người bên ngoài rằng, thiên tài có thể sáng tạo được. Vì thế bọn họ lợi dụng đứa con gái đã chết của ta, lấy gen của nó kết hợp với gen của sinh vật khác. "
Khi nói đến những lời này, cả người Diệp Lâm Xuyên như điên cuồng.
"Cái mà bọn họ sáng tạo ra, chỉ là một sinh vật có diện mạo tương đồng với em gái ngươi thôi, thậm chí không thể gọi là con người. Đương nhiên, ngươi hiện tại còn quá nhỏ, không hiểu được điều này, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu rõ vì sao ta lại làm như vậy."
Diệp Lâm Xuyên từng xem trộm qua tư liệu nghiên cứu của Dư Nghiên.
Trong chuỗi gen của Diệp Nha có một điểm vô cùng kỳ quái, ông âm thầm mua nó từ phòng thí nghiệm cho người kiểm tra, kinh ngạc khi phát hiện bọn họ lấy mã gen của một tên tội phạm giết người thiên tài nào đó, thông qua phương pháp kỹ thuật kiểu mới tìm được một điểm thích hợp, đem hai loại gen này kết hợp với nhau, tạo ra Diệp Nha của hiện giờ. Nhưng đồng thời loại phương pháp kỹ thuật này sẽ để lại một vết thương trí mạng cho thân thể, nếu vận khí tốt, người nhân bản có thể tồn tại đến năm mười tám tuổi, nếu vận khí không tốt, thì cũng chỉ miễn cưỡng đến năm hoặc sáu năm tuổi.
Dư Nghiên hoàn toàn không biết gì cả, đến khi phát hiện ra thì đã muộn.
Khi bà ấy bị bệnh nặng có hỏi qua ông, bà hỏi: Sau này con gái của bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người; hay tội phạm giết người sẽ trở thành con gái của bọn họ??
Sau khi Dư Nghiên chết, phụ trách viên chịu trách nhiệm về phương pháp nhân bản và công nghệ sinh học đã chú ý tới bên này, phòng thí nghiệm khẩn cấp đình chỉ thí nghiệm, tiêu hủy hết tất cả các chứng cứ, thầy của Dư Nghiên và những người có liên quan toàn bộ đều lẩn trốn ra nước ngoài; Sau đó, Diệp Lâm Xuyên giao Diệp Nha cho một viện nghiên cứu gen khác tiến hành bí mật tiêu hủy, bởi vì không có bất cứ chứng cứ gì, điều tra viên cuối cùng cũng kết thúc điều tra.
Diệp Lâm Xuyên không rõ, vì sao cái người đáng chết này lại trở về.
"Hiện tại đã khuya rồi, ngày mai ta sẽ cho người mang nó đi, chuyện lần này ta bỏ qua, nhưng ta không cho phép ngươi lại có lần sau." Diệp Lâm Xuyên nói xong, phất tay với hắn, "Trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn không di chuyển, hai tay âm thầm nắm chặt.
Diệp Thanh Hà cắn môi, lấy hết can đảm nhìn về phía ba mình, "Diệp Nha là sinh mệnh, ba làm vậy là giết người."
Diệp Lâm Xuyên lại lần nữa cười nhạt: "Giết người? Đúng thế, ta là kẻ giết người." Ông thừa nhận dứt khoát, "Ta làm tất cả đều là vì danh dự của mẹ ngươi, sự tồn tại của nó sẽ là vết nhơ của mẹ ngươi, sẽ cướp đi tất cả những thành công mà lúc cô ấy sinh thời đã đạt được, càng sẽ khiến ngươi bị người đời chỉ trỏ. Ngươi là con của nhà khoa học, ngươi hẳn là biết rõ ràng luật pháp nghiêm cấm các nghiên cứu nhân bản của con người, mà sự tồn tại của đứa bé kia chính là chứng cứ."
Sau này khoa học kỹ thuật phát triển, nhiều công nghệ khoa học đã xuất hiện trêи thể giới, trong đó tất nhiên bao gồm cả nghiên cứu nhân bản và sinh học.
Ba năm trước đây, pháp luật chính thức ra quy định mới, đã phá tan các thí nghiệm người nhân bản và thực nghiệm trêи người sống, hơn nữa sáng lập ra một bộ quản lý giám sát đặc biệt.
Một khi để cho mọi người biết các nghiên cứu khoa học lợi dụng người nhân bản vì ích lợi riêng, vậy thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ gièm pha.
Lúc ấy, Dư Nghiên mới vừa qua đời không lâu, Diệp Lâm Xuyên tuyệt không cho phép hài cốt của bà ấy bị vạn chúng thóa mạ, vì thế lợi dụng tiền tài che dấu đi chứng cứ hành vi phạm tội, để bà ra đi được an ổn, để bà vẫn là một nghiên cứu khoa học vĩ đại cống hiến vì nhân loại.
Diệp Thanh Hà không cam lòng, "Nhưng...... Nha Nha là do mẹ sáng tạo ra."
"Bởi vì cô ấy ngu xuẩn." Diệp Lâm Xuyên cắn răng, đánh gãy lời nói, "Cho nên những người còn sống không thể ngu xuẩn theo được."
Đầu hắn rất đau, không muốn nói nhiều thêm nữa.
"Đi ra ngoài đi, chuyện này ngày mai lại bàn."
"Ba......"
"Đi ra ngoài." Ngữ khí Diệp Lâm Xuyên tăng thêm, "Nếu ngươi còn nói nữa, ta kêu người tống nó ra ngoài ngay bây giờ."
Diệp Lâm Xuyên cắn môi dưới, hết sức không cam lòng lui ra ngoài thư phòng.
Diệp Nha từ phòng ngủ chạy ra tới, ngoan ngoãn ngồi ở cầu thang chờ hắn.
"Ca ca." Tiểu cô nương ngẩng mặt lên, ngọt ngào chào hắn.
Mũi Diệp Thanh Hà đột nhiên đau xót, không tiền đồ mà khóc lên.
"Ba ba mắng anh sao?" Diệp Nha từ trêи mặt đất ngồi dậy, chậm rãi đi đến hắn bên người, cho hắn một cái ôm rắn chắc, "Ca ca đừng khóc ~"
Diệp Thanh Hà lau khô nước mắt, khom lưng bế cô lên, khịt khịt mũi nói: "Hôm nay ngủ cùng ca ca có được không?"
Diệp Nha ngoan ngoãn gật gật đầu, một lát sau lại lắc đầu.
"Không muốn à?"
Diệp Nha nhăn mặt, thì thầm nói: "...... ʍôиɠ của Nha Nha sẽ thả hơi."
Diệp Thanh Hà ngẩn ra, phụt cười, "Nha Nha là nói đánh rắm sao?"
Cô thẹn thùng, gặm đầu ngón tay, khuôn mặt trắng nõn nhỏ đã đỏ lên một mảng.
"Không sao đâu, nhất định là Nha Nha đi chân trần như vậy nên mới bị cảm lạnh. Nếu có đau bụng đau, nhớ phải nói rõ cho anh biết đấy."
Diệp Nha gật đầu, như một con mèo nhỏ ngáp một cái, dựa vào bả vai Diệp Thanh Hà chậm chậm nhắm mắt lại.
Hắn đặt Diệp Nha mềm nhẹ lên giường, cuối cùng đắp chăn ngay ngắn cho cô, lúc này mới nằm xuống.
Đêm đã khuya, Diệp Thanh Hà trước sau vẫn không có ngủ được.
Hắn trợn tròn mắt nhìn lên phía trần nhà, trong ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.
Diệp Thanh Hà rất không hiểu, vì sao người lớn có thể quyết định đúng sai, còn trẻ con thì lại không thể.
Người tạo sinh mệnh chính là bọn họ, và hủy diệt nó cũng là bọn họ.
Bọn họ luôn luôn có một lý luận của riêng họ, mà trẻ con không cách nào phản bác được, chỉ có tin tưởng và nghe theo.
"Ca ca......"
Bên cạnh truyền đến một âm thanh nhỏ yếu, Diệp Nha còn chưa ngủ.
Diệp Thanh Hà nghiêng người lật qua, xoa xoa cho cô một chút, "Nha Nha chưa ngủ à?"
"Ba ba trở nên thật hung dữ......" Cô oán giận lẩm bẩm, nhưng cô lại không trách, "Là bởi vì không tìm thấy mẹ sao?"
Diệp Thanh Hà gượng cười, "Đúng vậy. Là bởi vì không tìm thấy mẹ......"
"Em cũng đoán cũng là thế." Giọng nói của Diệp Nha nhẹ nhàng hơn không ít, "Bởi vì không tìm thấy mẹ, lại đột nhiên nhìn thấy tay của Nha Nha dài ra, cho nên mới hung dữ như vậy."
Ba mẹ cô rất là dính người, nếu không nhìn thấy người kia đều sẽ than ngắn thở dài một hồi lâu.
Diệp Nha nghĩa, chắc chắn là bởi vì cỏ 4 lá ba nhớ hoa ăn thịt người mẹ rồi.
Không sao hết, cô nhất định sẽ hoàn thành tốt các nhiệm vụ, tìm mẹ trở về!!
Diệp Nha nghĩ thông suốt xong cũng bắt đầu thấy mệt, cô xoa xoa mắt, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Một giấc này của Diệp Nha cũng không có được bao lâu, trời còn chưa sáng đã bị đẩy cho tỉnh lại.
Trong mơ mơ màng màng, Diệp Nha nghe được Diệp Thanh Hà thấp giọng gọi cô: "Nha Nha, Nha Nha tỉnh tỉnh, chúng ta phải đi rồi."
Beta: Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Lâm Xuyên liếc về phía Diệp Tử ɖu͙ƈ, xác định con trai không bị đánh thức, đi thẳng đến trước mật thất.
Cửa mở ra, không đóng lại hoàn toàn.
Con ngươi âm trầm nhìn vào, bật đèn pin trong di động, quét qua một vòng trong mật thất, cơ hồ là trong nháy mắt, Diệp Lâm Xuyên liền phát hiện Diệp Nha đang trốn ở trêи giường.
Tiểu cô nương bỗng nhiên cảm thấy có người tiến vào.
Cô trốn cả người vào trong chăn, ʍôиɠ nhỏ dẩu lên, rụt cổ lại, che đôi mắt lại, không còn điều gì để nói.
Nhưng mà ——
Cái ʍôиɠ nhỏ không biết như thế nào mà cứ thả hơi liên tục?
Bủm.
Bủm...bủm...bủm...
"......" Thúi quá.
Diệp Nha khó khăn nắm cái mũi, cô sắp bị hơi ở ʍôиɠ làm cho thúi sắp chết mất.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt để mình bình tĩnh lại, giơ tay bật đèn, ánh đèn mờ ảo ấm áp trêи đỉnh đầu chiếu sáng toàn bộ không gian nhỏ trong mật thất.
Diệp Lâm Xuyên đi tới.
Diệp Lâm Xuyên xốc chăn lên.
Trong tầm mắt xuất hiện một đứa trẻ con đang chổng ʍôиɠ lên đưa lưng về phía ông, khuôn mặt gắt gao chôn vào gối, cô tự cho rằng chỉ cần mình không nhìn thấy thì người khác cũng sẽ không nhìn thấy cô, cho nên cho dù chăn có bị xốc lên, Diệp Nha vẫn như cũ vững như bàn thạch, không nhúc nhích.
Khóe mắt Diệp Lâm Xuyên hung hăng co giật, bàn tay to nhẹ nhàng xách cô nhóc lên.
Đột nhiên bị treo lơ lửng rất không thoải mái, ngón chân Diệp Nha cong lên, đôi mắt bị che dưới hai tay chậm rãi nheo lại, qua những khe hở nhỏ hẹp nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Ánh sáng màu cam khẽ điểm lên mái tóc đen như mực của người đàn ông, trông vô cùng thành thục và anh tuấn, một đôi mắt thâm thúy u lãnh, ngưng kết tầng tầng hàn khí.
Hai tay Diệp Nha dần dần rũ xuống, hai mắt trong sáng, rõ ràng nhìn thẳng vào ông, biểu tình sạch sẽ đến vô hại cùng với mặt mày lãnh đạm của ông đã tạo thành hai khối đối lập.
Khóe miệng Diệp Nha hướng về phía trước như vỡ òa ra, "Ba ba ~" cô ôm lấy mặt ông, cười ngọt ngào, nụ cười mang theo ánh sáng hi vọng, tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Với cái cách xưng hô này khiến Diệp Lâm Xuyên thực sự bị chấn động, nhìn vào nốt ruồi dưới khóe mắt của Diệp Nha, biểu cảm hoàn toàn trầm xuống.
"Ba ơi!" Diệp Nha kêu lớn hơn.
Diệp Lâm Xuyên không phản ứng, ném cô lên trêи giường, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa, Diệp Nha mê man nghiêng nghiêng đầu, chợt phản ứng lại, chân trần đuổi theo.
"Ba ơi, ba ơi!" cô mở ra hai tay, vừa chạy vừa hét lớn.
Diệp Lâm Xuyên rời khỏi phòng, tốc độ không hề bị ảnh hưởng
"Ba ơi, vì sao ba không để ý tới con?" Diệp Nha đuổi theo lên lầu, "Ba không nhớ Nha Nha nữa sao?"
"Cút!"
Đột nhiên, ông dừng bước, quay đầu lại hét lên với cô.
Ánh mắt kia thật hung dữ, vẻ mặt là không thèm che dấu sự chán ghét.
Diệp Nha bị biểu tình này làm cho giật mình lui về phía sau, ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn "ba" của cô
Ba ba rất thương cô.
Khi cô mới nảy mầm thường xuyên bị sâu bọ tới quấy phá, ba ba sẽ giúp cô đuổi sâu đi, ôn nhu vuốt ve chiếc lá nhỏ của cô; ông ấy còn kể chuyện xưa cho cô nghe, kể rất nhiều rất nhiều những chuyện xưa thú vị; khi ban đêm không có mặt trời, ba ba sẽ bắt đom đóm đặt ở một bên để làm ánh sáng, nói cho cô đó là mặt trời nhỏ đang di chuyển.
Ba ba rất dịu dàng, không bao giờ tức giận, càng không bao giờ tức giận với Nha Nha.
Sau khoảng thời gian mất mát ngắn ngủi trong nháy mắt, đôi mắt Diệp Nha lại lần nữa sáng lên, "Con biết rồi, ba ba có phải thấy không quen với Nha Nha đúng không? Bởi vì con hiện tại không phải là cây nhỏ nữa, ba xem ba xem, con có tay dài dài." Diệp Nha kϊƈɦ động mở rộng bàn tay ra cho Diệp Lâm Xuyên xem, "Nha Nha vẫn có thể ôm ba, ba ba có thể nằm lòng bàn tay của Nha Nha ."
Không thể hiểu được.
Diệp Lâm Xuyên cắn chặt răng, xoay người không quay đầu lại.
Hai người làm ra động tĩnh lớn như vậy, Diệp Thanh Hà ngủ say ở trong phòng đã sớm tỉnh giấc, hắn ăn mặc áo ngủ bước ra, giọng điệu kinh ngạc, "Ba?"
Tầm mắt của Diệp Lâm Xuyên bình tĩnh lại, "Nếu đã dậy rồi thì lại đây với ta."
Diệp Thanh Hà liếc về phía Diệp Nha, hắn biết việc này giấu mãi không được, thở dài một tiếng, tiến lên bế Diệp Nha đưa cô vào phòng ngủ của mình, lại kiên nhẫn dặn dò vài câu, lúc này mới đi theo Diệp Lâm Xuyên đến thư phòng.
"Ba......"
Lời còn chưa dứt, trách móc nặng nề đã rơi xuống đầu, "Diệp Thanh Hà, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
Diệp Thanh Hà mím môi, cúi thấp đầu, không nói.
"Ngươi mang nó về nhà bao giờ, vì sao lại muốn gạt ta?"
Diệp Thanh Hà khóc nức nở đáp lại, "Bởi vì...... ba sẽ đuổi Diệp Nha đi."
Diệp Lâm Xuyên tức giận đến bật cười, thanh âm lạnh nhạt và vô tình: "Ta đương nhiên sẽ đuổi nó đi."
Diệp Thanh Hà đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn: "Vì sao? Nếu ba lại mang em ấy đi, bọn họ, bọn họ sẽ giết em ấy!"
"Tất nhiên bọn họ sẽ giết nó." Trong ánh mắt của Diệp Lâm Xuyên có một thứ hắn xem không hiểu, giọng điệu lạnh lẽo, lời lẽ bén nhọn, "Mấy năm trước mẹ ngươi cùng thầy của cô ấy đã tiến hành thí nghiệm gen sinh vật, bọn họ muốn nói với tất cả người bên ngoài rằng, thiên tài có thể sáng tạo được. Vì thế bọn họ lợi dụng đứa con gái đã chết của ta, lấy gen của nó kết hợp với gen của sinh vật khác. "
Khi nói đến những lời này, cả người Diệp Lâm Xuyên như điên cuồng.
"Cái mà bọn họ sáng tạo ra, chỉ là một sinh vật có diện mạo tương đồng với em gái ngươi thôi, thậm chí không thể gọi là con người. Đương nhiên, ngươi hiện tại còn quá nhỏ, không hiểu được điều này, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu rõ vì sao ta lại làm như vậy."
Diệp Lâm Xuyên từng xem trộm qua tư liệu nghiên cứu của Dư Nghiên.
Trong chuỗi gen của Diệp Nha có một điểm vô cùng kỳ quái, ông âm thầm mua nó từ phòng thí nghiệm cho người kiểm tra, kinh ngạc khi phát hiện bọn họ lấy mã gen của một tên tội phạm giết người thiên tài nào đó, thông qua phương pháp kỹ thuật kiểu mới tìm được một điểm thích hợp, đem hai loại gen này kết hợp với nhau, tạo ra Diệp Nha của hiện giờ. Nhưng đồng thời loại phương pháp kỹ thuật này sẽ để lại một vết thương trí mạng cho thân thể, nếu vận khí tốt, người nhân bản có thể tồn tại đến năm mười tám tuổi, nếu vận khí không tốt, thì cũng chỉ miễn cưỡng đến năm hoặc sáu năm tuổi.
Dư Nghiên hoàn toàn không biết gì cả, đến khi phát hiện ra thì đã muộn.
Khi bà ấy bị bệnh nặng có hỏi qua ông, bà hỏi: Sau này con gái của bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người; hay tội phạm giết người sẽ trở thành con gái của bọn họ??
Sau khi Dư Nghiên chết, phụ trách viên chịu trách nhiệm về phương pháp nhân bản và công nghệ sinh học đã chú ý tới bên này, phòng thí nghiệm khẩn cấp đình chỉ thí nghiệm, tiêu hủy hết tất cả các chứng cứ, thầy của Dư Nghiên và những người có liên quan toàn bộ đều lẩn trốn ra nước ngoài; Sau đó, Diệp Lâm Xuyên giao Diệp Nha cho một viện nghiên cứu gen khác tiến hành bí mật tiêu hủy, bởi vì không có bất cứ chứng cứ gì, điều tra viên cuối cùng cũng kết thúc điều tra.
Diệp Lâm Xuyên không rõ, vì sao cái người đáng chết này lại trở về.
"Hiện tại đã khuya rồi, ngày mai ta sẽ cho người mang nó đi, chuyện lần này ta bỏ qua, nhưng ta không cho phép ngươi lại có lần sau." Diệp Lâm Xuyên nói xong, phất tay với hắn, "Trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn không di chuyển, hai tay âm thầm nắm chặt.
Diệp Thanh Hà cắn môi, lấy hết can đảm nhìn về phía ba mình, "Diệp Nha là sinh mệnh, ba làm vậy là giết người."
Diệp Lâm Xuyên lại lần nữa cười nhạt: "Giết người? Đúng thế, ta là kẻ giết người." Ông thừa nhận dứt khoát, "Ta làm tất cả đều là vì danh dự của mẹ ngươi, sự tồn tại của nó sẽ là vết nhơ của mẹ ngươi, sẽ cướp đi tất cả những thành công mà lúc cô ấy sinh thời đã đạt được, càng sẽ khiến ngươi bị người đời chỉ trỏ. Ngươi là con của nhà khoa học, ngươi hẳn là biết rõ ràng luật pháp nghiêm cấm các nghiên cứu nhân bản của con người, mà sự tồn tại của đứa bé kia chính là chứng cứ."
Sau này khoa học kỹ thuật phát triển, nhiều công nghệ khoa học đã xuất hiện trêи thể giới, trong đó tất nhiên bao gồm cả nghiên cứu nhân bản và sinh học.
Ba năm trước đây, pháp luật chính thức ra quy định mới, đã phá tan các thí nghiệm người nhân bản và thực nghiệm trêи người sống, hơn nữa sáng lập ra một bộ quản lý giám sát đặc biệt.
Một khi để cho mọi người biết các nghiên cứu khoa học lợi dụng người nhân bản vì ích lợi riêng, vậy thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ gièm pha.
Lúc ấy, Dư Nghiên mới vừa qua đời không lâu, Diệp Lâm Xuyên tuyệt không cho phép hài cốt của bà ấy bị vạn chúng thóa mạ, vì thế lợi dụng tiền tài che dấu đi chứng cứ hành vi phạm tội, để bà ra đi được an ổn, để bà vẫn là một nghiên cứu khoa học vĩ đại cống hiến vì nhân loại.
Diệp Thanh Hà không cam lòng, "Nhưng...... Nha Nha là do mẹ sáng tạo ra."
"Bởi vì cô ấy ngu xuẩn." Diệp Lâm Xuyên cắn răng, đánh gãy lời nói, "Cho nên những người còn sống không thể ngu xuẩn theo được."
Đầu hắn rất đau, không muốn nói nhiều thêm nữa.
"Đi ra ngoài đi, chuyện này ngày mai lại bàn."
"Ba......"
"Đi ra ngoài." Ngữ khí Diệp Lâm Xuyên tăng thêm, "Nếu ngươi còn nói nữa, ta kêu người tống nó ra ngoài ngay bây giờ."
Diệp Lâm Xuyên cắn môi dưới, hết sức không cam lòng lui ra ngoài thư phòng.
Diệp Nha từ phòng ngủ chạy ra tới, ngoan ngoãn ngồi ở cầu thang chờ hắn.
"Ca ca." Tiểu cô nương ngẩng mặt lên, ngọt ngào chào hắn.
Mũi Diệp Thanh Hà đột nhiên đau xót, không tiền đồ mà khóc lên.
"Ba ba mắng anh sao?" Diệp Nha từ trêи mặt đất ngồi dậy, chậm rãi đi đến hắn bên người, cho hắn một cái ôm rắn chắc, "Ca ca đừng khóc ~"
Diệp Thanh Hà lau khô nước mắt, khom lưng bế cô lên, khịt khịt mũi nói: "Hôm nay ngủ cùng ca ca có được không?"
Diệp Nha ngoan ngoãn gật gật đầu, một lát sau lại lắc đầu.
"Không muốn à?"
Diệp Nha nhăn mặt, thì thầm nói: "...... ʍôиɠ của Nha Nha sẽ thả hơi."
Diệp Thanh Hà ngẩn ra, phụt cười, "Nha Nha là nói đánh rắm sao?"
Cô thẹn thùng, gặm đầu ngón tay, khuôn mặt trắng nõn nhỏ đã đỏ lên một mảng.
"Không sao đâu, nhất định là Nha Nha đi chân trần như vậy nên mới bị cảm lạnh. Nếu có đau bụng đau, nhớ phải nói rõ cho anh biết đấy."
Diệp Nha gật đầu, như một con mèo nhỏ ngáp một cái, dựa vào bả vai Diệp Thanh Hà chậm chậm nhắm mắt lại.
Hắn đặt Diệp Nha mềm nhẹ lên giường, cuối cùng đắp chăn ngay ngắn cho cô, lúc này mới nằm xuống.
Đêm đã khuya, Diệp Thanh Hà trước sau vẫn không có ngủ được.
Hắn trợn tròn mắt nhìn lên phía trần nhà, trong ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.
Diệp Thanh Hà rất không hiểu, vì sao người lớn có thể quyết định đúng sai, còn trẻ con thì lại không thể.
Người tạo sinh mệnh chính là bọn họ, và hủy diệt nó cũng là bọn họ.
Bọn họ luôn luôn có một lý luận của riêng họ, mà trẻ con không cách nào phản bác được, chỉ có tin tưởng và nghe theo.
"Ca ca......"
Bên cạnh truyền đến một âm thanh nhỏ yếu, Diệp Nha còn chưa ngủ.
Diệp Thanh Hà nghiêng người lật qua, xoa xoa cho cô một chút, "Nha Nha chưa ngủ à?"
"Ba ba trở nên thật hung dữ......" Cô oán giận lẩm bẩm, nhưng cô lại không trách, "Là bởi vì không tìm thấy mẹ sao?"
Diệp Thanh Hà gượng cười, "Đúng vậy. Là bởi vì không tìm thấy mẹ......"
"Em cũng đoán cũng là thế." Giọng nói của Diệp Nha nhẹ nhàng hơn không ít, "Bởi vì không tìm thấy mẹ, lại đột nhiên nhìn thấy tay của Nha Nha dài ra, cho nên mới hung dữ như vậy."
Ba mẹ cô rất là dính người, nếu không nhìn thấy người kia đều sẽ than ngắn thở dài một hồi lâu.
Diệp Nha nghĩa, chắc chắn là bởi vì cỏ 4 lá ba nhớ hoa ăn thịt người mẹ rồi.
Không sao hết, cô nhất định sẽ hoàn thành tốt các nhiệm vụ, tìm mẹ trở về!!
Diệp Nha nghĩ thông suốt xong cũng bắt đầu thấy mệt, cô xoa xoa mắt, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Một giấc này của Diệp Nha cũng không có được bao lâu, trời còn chưa sáng đã bị đẩy cho tỉnh lại.
Trong mơ mơ màng màng, Diệp Nha nghe được Diệp Thanh Hà thấp giọng gọi cô: "Nha Nha, Nha Nha tỉnh tỉnh, chúng ta phải đi rồi."
/102
|