Edit: Manh
Beta: Lemon
_____________________
Các bạn nhỏ trong lớp chuyên tâm dùng keo dán tranh, không ai ầm ĩ, không ai gào khóc, gió êm biển lặng làm cô Lưu uể oải một ngày rất là vui mừng. Đột nhiên điện thoại di động trong túi của cô rung lên, là mẹ cô gọi tới.
Gần đây bệnh cũ của ba cô lại tái phát, liên miên không đỡ, cô Lưu lo lắng ba có chuyện, do dự có nên đi ra ngoài nhận điện thoại hay không.
Chuông điện thoại vang lên gấp gáp, cô nói với giáo viên phụ trách sinh hoạt một câu rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Diệp Nha thì tiện cúi đầu liếc nhìn xuống, chỉ thấy Nha Nha nắm bút màu nước, viết mấy chữ《 Heo nhỏ Peppa 》 lên trêи giấy , một nhà bốn heo nắm tay nhau, đầu máy sấy (*) ngay ngắn.
____________________________
* đầu của heo peppa giống như máy sấy nên mới được gọi là đầu máy sấy.
___________________________
Đúng là trẻ con.
Cô Lưu vui vẻ rời đi.
Chờ đến khi cô vừa đóng cử lại, Diệp Nha liền đổi bút đen, vẽ một cái hình tròn, nhốt 4 chú heo vào trong chuồng, phía trêи cao vẽ một đóa hoa đen. Cô vẽ đẹp nhất chính là hoa, có thể nói hình ảnh đóa hoa đen kia chính là "vẽ rồng điểm mắt" (*), khiến cho một nhà bốn heo tràn ngập trong sắc thái bi tình.
___________________________
* Họa long điểm tinh ( 成语 画龙点睛 ): tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.
___________________________
Diệp Nha nâng bức tranh lên, gãi gãi mặt, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cô cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới thiếu mất cái gì.
―― Chữ.
Trêи TV, người sau khi chết rồi đều sẽ có hai chữ bên cạnh di ảnh.
Nhưng mà cô không có bút...
Nha Nha cắn đầu bút màu nước rơi vào trầm tư, quyết định chờ tan học sẽ viết sau.
Cô đem bức tranh đã hoàn thiện để vào trong ngăn kéo nhỏ, tiếp đó cô xé một tờ giấy từ quyển vở vẽ ra, vuốt lại rồi chậm rãi gấp làm đôi.
Tư Tư ở bên cạnh mới vừa dán tranh xong, hiếu kỳ nhìn "Nha Nha, cậu đang làm gì thế?"
"Làm quan tài." Diệp Nha vừa làm vừa mềm mại dịu dàng nói.
"Quan tài?" Trong đầu bạn học nhỏ đầy dấu chấm hỏi.
Diệp Nha len lén liếc mắt nhìn giáo viên phụ trách sinh hoạt đang quan sát ở đằng sau, xích lại gần vào tai Tư Tư nói nhỏ: "Trong túi của tớ có di thể của Peppa, tớ làm quan tài nhỏ, để Peppa nhập thổ vi an."
Tư Tư nghi hoặc đặt câu hỏi: "Di thể là cái gì?"
Bạn nhỏ bên cạnh không hiểu nói: "Thỏ thỏ an an (*) là cái gì?"
_________________________________
* Nhập thổ vi an ( 入土为安 ): đọc là "Rùtǔ wéi ān"
- Thỏ ( 兔子 ): đọc là "Tùzǐ"
- An ( 安 ): đọc là "Ān"
Do bạn nhỏ kia nghe không rõ nên đọc thành "thỏ thỏ an an" ( 兔兔安安 ) đọc là "Tù tù ān"ān".
___________________________________
Nhìn bốn con mắt "chưa trải sự đời" trước mặt, Diệp Nha thở dài lắc đầu, tiếp tục xếp giấy thành hộp, giọng trẻ con ngây thơ vang lên: "Các cậu còn nhỏ, chờ các cậu lớn lên rồi sẽ tự hiểu."
Cô nói chuyện cao thâm khó lường như người lớn, Tư Tư "oa" một tiếng thật lớn, vỗ tay hâm mộ, nói: "Nha Nha giống như mẹ mình quá ~ "
"Tớ biết rồi." Cậu nhóc ngồi bên cạnh lại gần, "Cái này gọi là lễ tang, chúng ta phải đi đưa tiễn Peppa."
Đưa tiễn là từ thường gặp, những người bạn nhỏ đều hiểu được.
Cậu nhóc từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một đóa hoa giấy màu đỏ dúm dó, nói: "Tớ muốn tặng hoa cho Peppa." Đóa hoa giấy xếp này là do cậu nhóc làm trong tiết thủ công chiều hôm qua, mỗi bạn nhỏ đều gấp vài bông, ngoại trừ đưa cho cô giáo một bông để trưng bày ở ngoài kia, thì cậu nhóc đem tất cả những bông còn lại cất trong ngăn kéo.
Thấy cậu nhóc lấy hoa ra, các bạn nhỏ bừng tỉnh, dồn dập đi xin giấy từ chỗ giáo viên phụ trách sinh hoạt, chuẩn bị gấp thêm nhiều bông hơn nữa cho gia đình Peppa đáng thương đã qua đời.
Làm thủ công là chuyện tốt, giáo viên chẳng có lí nào mà từ chối cả, thế là chờ khi cô Lưu trở về, vô cùng kinh ngạc nhìn thấy các bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trêи bàn làm bài thủ công mà ngày hôm qua cô đã dạy.
Diệp Nha đã gấp hộp giấy rất kỹ càng, cô thừa dịp cô giáo không chú ý lấy khúc xương sườn từ trong cặp sách ra, bỏ vào hộp giấy, lại tìm một tờ giấy khác, dùng keo dán tờ giấy đó lên trêи hộp giấy làm nắp quan tài, sau khi làm xong tất cả, Diệp Nha cẩn thận đặt quan tài vào trong cặp sách, lẳng lặng chờ đợi giờ hoạt động tự do của buổi chiều.
Một ngày nháy mắt đã qua, ăn xong bữa chiều, Diệp Nha cầm chiếc quan tài nhỏ, mang theo thùng nước đồ chơi đi tới một gốc cây hẻo lánh của trường, cô chăm chú quan sát một phen, hài lòng gật đầu, gia đình Peppa có thể yên nghỉ ở đây nhất định sẽ rất vui vẻ.
Diệp Nha dùng chiếc xẻng nhỏ, bắt đầu đào đất.
Cây vừa mới được tưới nước nên tơi xốp, rất dễ đào.
"Nha Nha, em đang làm gì thế?" Đột nhiên Thẩm Nhiên cùng Hạ Tình đi đến.
"Bọn em chuẩn bị chôn cất Peppa." Rất nhiều bạn nhỏ của nhà trẻ đều vây quanh đây, Tư Tư bi thương nói, "Peppa thật đáng thương..."
Diệp Nha buông chiếc xẻng nhỏ màu hồng phấn xuống, lấy "quan tài" đã trở nên nhăn nhúm từ trong cặp sách ra, giấy để làm quan tài không được cứng lắm, tờ giấy bị dính nước vừa đụng vào cái là bị nát ngay, Diệp Nha đang muốn chôn hộp giấy xuống đất thì Hạ Tình đột nhiên lên tiếng.
"Peppa là một con heo ngoại quốc."
Diệp Nha mờ mịt nhìn lại.
"Peppa là heo nước Anh, không dùng cái quan tài này được." Hạ Tình vỗ vỗ đầu Diệp Nha, "Nha Nha chờ chị." Cô bé xoay người chạy như bay vào phòng học, lúc quay lại thì trêи tay có thêm cây bút màu nước, Hạ Tình dùng bút màu đen vẽ một cây Thập Giá .
"Được rồi đấy."
Diệp Nha đặt quan tài vào trong hố, chôn xong, cô cầm xẻng nhỏ đập đập một chút lên mặt đất, sau đó móc một tờ giấy cứng từ trong túi ra.
"Chị Hạ Tình, có thể cho em mượn cây bút chì một tí không?" Diệp Nha nắm tờ giấy hỏi.
"Nha Nha chờ chị!" Hạ Tình lại quay người một cái, chạy như bay về phòng học.
Một đám trẻ vây xung quanh gốc cây kỳ quái như vậy, muốn giáo viên không chú ý đến cũng khó.
Thấy Hạ Tình vội vội vàng vàng chạy ra chạy vào, cô Lý giữ Hạ Tình lại, ôn tồn hỏi: "Tình Tình, các em đang làm gì vậy?"
Hạ Tình mặt không biến sắc nói: "Chúng em đang quan sát lá nhỏ."
"Lá nhỏ?"
"Vâng ạ, lá nhỏ từ trêи cây rơi xuống ấy ạ." Cô tránh khỏi tay cô Lý, "Cô ơi, chúng em đi vẽ lá nhỏ đây."
"?" Cô Lý không hiểu gì gãi đầu, lại nghĩ chỉ là đám trẻ con đang chơi đùa thôi cũng không để ý nhiều.
"Cho em." Hạ Tình thở hồng hộc đưa bút chì cho cô.
Diệp Nha nhớ lại nội dung bộ phim trêи TV, nắm chặt bút viết xuống một câu đối từ trêи xuống dưới ở hai bên khung.
[pei kỳ một jia lên đường bình an, kiếp sau lại zu bốn chiếc chi jia. ] (*)
_________________________________
* Trong câu này pei, jia, zu, jia là phiên âm trong tiếng trung, do Diệp Nha không biết chữ đó viết thế nào nên ghi phiên âm. Ý nguyên câu là "một nhà Peppa lên đường bình an, kiếp sau 4 heo lại là heo một nhà".
__________________________________
Viết xong, Diệp Nha cắm tờ giấy cứng vào trong đất.
Các bạn nhỏ bắt đầu xếp hàng tặng hoa giấy, còn không quên nói những lời cúng tế đã chuẩn bị từ trước.
"Peppa, Tư Tư sẽ nhớ các bạn."
"George cậu yên tâm, chờ tớ được nghỉ sẽ đi tìm các cậu."
"Peppa đáng thương, George đáng thương..."
"..."
Hình ảnh cực kỳ cảm động, chỉ nhìn một lần thôi cũng làm cho người khác rơi lệ.
Diệp Nha có công lao lớn nhất, chắp tay nhỏ ra sau lưng đứng ở bên cạnh, cô tin chắc gia đình của Peppa sẽ được đầu thai chuyển kiếp tiếp tục trở thành người nhà của nhau, giống như cô sau này cũng sẽ tìm được ba mẹ.
Lễ tang xong, bọn nhỏ cùng chung một nỗi lòng vây quanh Diệp Nha.
Bọn họ còn nhỏ, đơn thuần vô hại sẽ không biết che giấu tâm tư, giờ khắc này ánh mắt nhìn Diệp Nha tràn đầy sùng bái, đặt cô vào vị trí vô cùng quan trong trông thâm tâm.
Đậu đinh A: "Nha Nha thật là lợi hại, còn biết cả viết chữ."
Đậu đinh B: "Tớ chỉ có thể viết tên của mình thôi..."
Cậu nhóc nói xong, một đậu đinh nào đó im lặng hồi lâu, lắp bắp nói: "Tớ, tớ cũng biết viết tên của cậu."
Đậu đinh B tên là Nhất Nhất, ai cũng viết được.
Mọi người rất nhanh đã quên đi vấn đề này, tiếp tục ríu ra ríu ríu tâng bốc Diệp Nha.
[ Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh ngẫu nhiên: Thay thế Hạ Tình để trở thành người nổi bật nhất ở nhà trẻ trẻ ( đã hoàn thành ). ]
Nổi bật nhất.
Có thể là vì tổ chức tang lễ cho Peppa mà Diệp Nha đúng là vô cùng nổi bật, khắp toàn thân toả ra hào quang nóng rực, chắc chắn từ nay về sau cô sẽ trở thành người nổi bật nhất.
"Các bạn nhỏ mau về lớp nào, chuẩn bị một chút đi nào, sắp tan học rồi!"
Tan học tức là được về nhà, nghĩ đến việc có thể lập tức âu yếm với ba mẹ, các bạn nhỏ liền tản ra, từng người trở về lớp học của mình. Thời gian tan học vừa đến, cho dù là mấy bé lớp mầm hay lớp lá, tất cả đều vác túi sách lên vẫy tay tạm biệt với giáo viên.
Các bạn nhỏ vừa đi, trường học trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Cô Lưu đứng ở cửa uể oải thở phào một hơi, đang muốn trở lại dọn dẹp phòng học, bỗng nhiên nhìn thấy dưới gốc cây chất đầy hoa giấy gấp, nhìn kỹ lại thì mới thấy đây chính là hoa ngày hôm nay các bạn nhỏ trong lớp gấp mà.
Quái lạ, sao lại ở đó nhỉ?
Mang theo nghi vấn ở trong lòng, cô Lưu đi tới gốc cây.
Tờ giấy được cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trong đất, một chú heo con màu hồng được vẽ trêи giấy bằng những đường nét đơn giản, khuôn mặt tươi cười giống trêи TV như đúc, nhìn thì có lẽ là tác phẩm hội họa bình thường của trẻ con nhưng lại có một chiếc khung đen cùng với đóa hoa đen, thêm vào đó còn có dòng chữ ở bên cạnh hình như là――
Ảnh thờ.
Cô Lưu hoa mắt chóng mặt, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm nay Diệp Nha cầm một cái xẻng nhỏ loay hoay ở đây tận nửa ngày, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại dẫu có nghĩ thế nào cũng thấy là lạ.
Phía dưới này hẳn là có cái gì đó...
Suy nghĩ vậy, cô Lưu dùng cái xẻng đào đất ở bên trêи ra, lộ ra hộp giấy bên trong. Hộp giấy đã rách từ lâu, sườn xào chua ngọt lộ ở trong đất.
Cô Lưu: "..."
Đứa nhỏ này... Có chút vấn đề a! ! !
Đang lúc hoảng hốt, thì trong nhóm chat phụ huynh lại điên cuồng vang lên những tin nhắn mới.
[Phụ huynh Lưu Tư Hàm: Cô Lưu xảy ra chuyện gì thế? Tư Tư nhà chúng tôi nói, vừa mới làm tang lễ cho Peppa xong. ]
[ Phụ huynh Nhất Nhất: Nhất Nhất nhà chúng tôi vừa về đã hỏi trong nhà có di thể của Peppa hay không, cô Lưu, rốt cuộc cô đã dạy nó cái gì vậy? ]
[ Phụ huynh Chu Hùng Hùng: Hùng Hùng nhà tôi cũng vậy, nó nói tham gia tang lễ rất là vui. ]
[... ]
Tin nhắn mới liên tục hiện ra, sắc mặt cô Lưu xanh xám, không xin lỗi giải thích ở trong nhóm ngay.
Cô ý thức được vấn đề ở chỗ nào.
Đứa bé Diệp Nha kia căn bản không phải đứa bé ba tuổi bình thường, làm gì có đứa bé ba tuổi nhà nào đi vẽ di ảnh, kết hợp bức tranh trước đó của Diệp Nha, cô Lưu không rét mà run.
Không được, nhất định phải nói chuyện với ba mẹ Diệp Nha một lần!
Nghĩ nghĩ, cô Lưu từ trong danh bạ thật dài tìm ra số điện thoại lưu tên ba của Diệp Nha, ấn xuống nút gọi.
"Alo, xin chào."
Cô Lưu hắng giọng một cái: "Xin chào, tôi tên Lưu Na Na, là giáo viên lớp mầm của nhà trẻ Kẹo Bảy Màu. Xin hỏi ngài có phải là ba của Diệp Nha không ạ?"
Bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới nói: "Thật ngại quá, tôi là trợ lý của Diệp tổng, ngài ấy đang họp, sợ là không có cách nào nhận điện thoại của cô được, nếu như Nha Nha ở trường học có xảy ra chuyện gì cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nói lại với Diệp tổng."
Cô Lưu dừng một chút, nói: "Chuyện này dưới cái nhìn của tôi thì rất nghiêm trọng, nếu như có thể vẫn mời ba của Nha Nha tự mình liên lạc với tôi một chút thì hơn."
Trợ lý Hà nói: "Nha Nha cùng các bạn nhỏ đánh nhau?"
Cô Lưu: "Em ấy ở trường học làm lễ tang cho heo nhỏ Peppa, còn vẽ cả ảnh thờ."
Trợ lý Hà: "..."
Cô Lưu nhìn bức tranh trêи tay: "Nếu như ba của Nha Nha có thời gian, xin ngài ấy hãy thêm tôi ở Wechat, cụ thể tôi sẽ nói với ngài ấy trong Wechat." Người ba này cũng thật là, đưa con đến cũng đã được mấy ngày nay rồi mà cũng không thêm vào nhóm phụ huynh, mặt cũng không lộ.
"Được rồi, tôi sẽ nói lại với Diệp tổng."
Cúp điện thoại, cô Lưu khom lưng thu thập tàn cuộc dưới đất.
**
Diệp Lâm Xuyên đến sáu giờ mới kết thúc hội nghị, sau đó còn phải tham gia một tiệc rượu.
Trợ lý Hà và ông cùng ngồi ở ghế sau, báo cáo chuyện làm ăn trước, sau khi nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt của ông, chậm rãi nói: "Diệp tổng, giáo viên ở nhà trẻ của Nha Nha gọi điện thoại tới."
"Ừ?" Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Cô ấy nói..." Nghĩ đến lời cô giáo nói trong điện thoại, trợ lý Hà không nhịn được mà muốn cười, "Nói Nha Nha ở trường học làm tang lễ cho heo nhỏ Peppa, và muốn ngài thêm cô ấy ở Wechat."
Nhịp tim lẫn lông mày của Diệp Lâm Xuyên điên cuồng nhảy lên, mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên: "Số."
Trợ lý Hà vội vã đưa số điện thoại trong di động.
Diệp Lâm Xuyên quét mã thêm bạn tốt, cô Lưu vừa lúc đang online, sau khi thông qua liền thêm ông vào nhóm chat phụ huynh.
[Cô Lưu: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
[Phụ huynh Nhất Nhất: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
[Phụ huynh Lưu Tư Hàm: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
Dán nhãn sao chép nhanh như chớp , làm đầu người xem như muốn to ra.
[ Cô Lưu: Ba Nha Nha thay đổi tên trong nhóm chat một chút, về sau nếu nhà trẻ có hoạt động gì mới sẽ trực tiếp thông báo trong nhóm nhà trường, mong phụ huynh không nên giấu tên. ]
Diệp Lâm Xuyên lườm một cái, bất đắc dĩ đổi tên thành ...Ba của Diệp Nha Nha.
Đổi tên xong, cô Lưu gửi vào nhóm mấy bức ảnh, ông kiên nhẫn mở ra từng tấm một.
Tất cả đều là tranh vẽ, có chút non nớt, nhưng phối màu rất tốt.
[ Cô Lưu: Ba Nha Nha cảm thấy những bức tranh này thế nào? ]
[ Diệp Lâm Xuyên: Không tệ. ]
[ Cô Lưu: Còn gì nữa không? ]
Còn gì nữa không?
Diệp Lâm Xuyên buồn bực nói qua loa: [ tạm được. ]
[ Cô Lưu: ... ]
[ Cô Lưu: Đây là tranh con gái ngài vẽ, ngoại trừ vẽ không tệ và tạm được ra, ngài không nhìn thấy những vấn đề khác sao? ]
Diệp Nha vẽ...
Diệp Lâm Xuyên mở lại lần thứ hai nhìn kỹ hơn. Thành thật mà nói vẽ rất khá, một đứa trẻ ba tuổi bình thường tuyệt đối sẽ không có khả năng vẽ được như thế này.
Diệp Lâm Xuyên thành công hiểu sai ý của cô giáo, nói: [ Nó so với người bình thường thông minh hơn chút. ]
Câu trả lời này hoàn toàn làm cô Lưu ở bên kia màn hình suýt nữa thì bị nghẹn chết.
Cô đang khen Diệp Nha hả? Hả? Hả? Hả?
Cô Lưu không muốn tốn thêm nhiều hơi hơn nữa, trực tiếp nói hết những biểu hiện của Diệp Nha trong hai ngày nay ở vườn trẻ: [ Ngày hôm qua cô bé nói mẹ của nhóc là hoa ăn thịt người, ngày hôm nay lại dùng hộp giấy để làm quan tài, còn một hai phải làm tang lễ cho heo Peppa nữa, ngài thân là một người ba không cảm thấy hành động này rất có vấn đề sao? ]
"Diệp tổng, sắp đến rồi." Tài xế nhắc nhở.
Diệp Lâm Xuyên gật đầu, tăng tốc độ đánh chữ: [ Ngoại trừ vấn đề này ra còn có vấn đề gì khác không? ]
[ Cô Lưu: Không có, tạm thời không phát hiện ra những vấn đề khác. ] Ngoại trừ những thứ cô vừa nói kia, thì đúng là Diệp Nha ngoan ngoãn hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
[ Diệp Lâm Xuyên: Nếu đã không còn vấn đề gì khác thì dừng lại đây thôi. Tôi rất bận, cô giáo có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý của tôi, cậu ta sẽ giải quyết. ]
Nói xong, Diệp Lâm Xuyên tắt điện thoại di động bước xuống xe.
Trợ lý hiếu kỳ hỏi: "Cô giáo nói cái gì thế ạ?"
Diệp Lâm Xuyên cười hừ một tiếng: "Cô giáo nói Diệp Nha vẽ tranh, tự xưng mẹ mình là hoa ăn thịt người."
Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, nhóc con đó còn nói nó là cỏ bốn lá nữa cơ.
Chỉ có vậy mà cô giáo đã ngạc nhiên rồi.
**
Diệp Nha hoàn toàn không biết đến những chuyện tiếp theo, ngồi một mình ở cửa buồn rười rượi.
Ban nãy Thẩm Trú và Thẩm Nhiên đều dọn đi hết, nghe nói là người tài trợ đã sắp xếp cho bọn hắn một nơi ở mới, nên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ.
"Nha Nha, phải ăn cơm rồi."
Diệp Thanh Hà ở phía sau thúc giục.
Diệp Nha ưu sầu nhìn về phía cửa lớn, chậm rì rì đứng dậy đi vào nhà.
"Em đã ăn ở nhà trẻ rồi, ăn mì sợi." Bé ngoan Diệp Nha chủ động báo cáo hành trình ở trường học cho anh trai, nói xong mới nhớ tới cô có mang đồ ăn ngon về cho anh trai mà quên lấy ra. Diệp Nha vội vàng cầm cặp sách tới.
Thấy Diệp Nha có đồ muốn cho mình, Diệp Thanh Hà vội ôm Diệp Nha đi tới sô pha, ngồi xuống.
"Nha Nha lại mang bánh bích quy về cho anh à?" Diệp Thanh Hà nghĩ một chút đã có thể đoán ra cô muốn làm gì.
"Không phải." Diệp Nha chậm rãi lắc đầu, "Em mang Peppa chua ngọt về cho anh~ "
Diệp Thanh Hà mờ mịt, Peppa chua ngọt là món gì thế?
Tiếp đó, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ lấy một miếng xương sườn đã lạnh từ trong cặp sách ra.
Thời tiết bây giờ đang dần nóng lên, thịt chín đặt ở bên ngoài rất dễ dàng bị ôi thối, càng khỏi phải nói đến miếng xương sườn này, được bịt kín mít ở trong cặp sách ròng rã một buổi trưa.
Mùi hôi thối khó ngửi xông vào mũi, Diệp Thanh Hà nuốt ngụm nước bọt nhẫn nhịn cơn buồn nôn, túm lấy cặp sách của Diệp Nha, lôi từng thứ ở bên trong ra.
Vở tranh, tranh sơn dầu, bút màu nước, tranh xé dán...
Vụn bánh bích quy, vụn bánh mì, nửa viên kẹo Vượng Tử (*) đã chảy ra, giấy lau nước mũi chưa kịp ném.
______________________________
* Một nhãn hiệu thực phẩm bên Trung Quốc, ngoài kẹo Vượng Tử còn có sữa Vượng Tử, bánh gạo Vượng Tử...
______________________________
Còn có... đá? ?
Mỗi một món đồ được lấy ra, sắc mặt Diệp Thanh Hà đều liên tục thay đổi.
Hai tay Diệp Nha còn miếng sườn, do dự hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Nha Nha, cái này không thể ăn." Lấy hết đồ vật từ trong cặp sách ra, Diệp Thanh Hà cầm miếng sườn trêи tay cô, đặt lên bàn, "Cái này bị thối rồi, không thể ăn."
Diệp Nha lộ ra vẻ mất mát: "... Em cố ý mang về cho anh."
Cô thật sự rất thích anh trai.
Hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất chia cho anh trai một nửa.
Diệp Thanh Hà trong lòng ấm áp, kéo Diệp Nha qua, ôm vào trong ngực, "Cảm ơn Nha Nha đã nghĩ đến anh, có điều em không thể mang mấy thứ ở nhà trẻ về được."
"A..." Diệp Nha xoắn ngón tay, không tình nguyện gật đầu, "Được rồi, em sẽ cố..."
"Là nhất định không thể." Diệp Thanh Hà nhấn mạnh, đến khi tiết trời càng nóng, nếu cô lại lén lút mang bánh gatô hoa quả về, phỏng chừng đều đã thối từ lâu.
"Còn có kẹo sữa này nữa, sao em lại để kẹo sữa ở trong cặp sách?"
Diệp Nha cúi đầu nghịch nghịch ngón tay nhỏ, còn không quên dùng giọng nói ngọt ngào trả lời vấn đề của Diệp Thanh Hà: "Chị Hạ Tình cho, rất ngọt." Bởi vì quá ngọt ăn không nổi nên cất vào trong cặp sách đợi chút nữa sẽ ăn tiếp, ai mà ngờ lại quên luôn.
Cũng không biết chị Hạ Tình có tức giận hay không.
Cô nghĩ rất nghiêm túc, tí nữa phải gọi điện thoại xin lỗi chị ấy mới được.
Diệp Thanh Hà bất đắc dĩ thở dài, lật ngược cặp sách xuống lắc lắc, một tấm danh thϊế͙p͙ rơi xuống theo những mảnh vụn.
"Đây là cái gì?" Hắn cầm danh thϊế͙p͙ lên, phát hiện là tấm danh thϊế͙p͙ mấy ngày trước thấy được trong cặp sách của cô, không nghĩ tới Diệp Nha vẫn còn giữ đến giờ.
Diệp Nha không nhớ rõ lắm, nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đây là chú quản lí của công ty Đồng Tâm cho mình, cũng không hề giấu giếm đem chuyện ngày đó kể ra, cuối cùng nói: "Chú ấy nói em có thể đi chụp hình kiếm tiền."
Diệp Thanh Hà hoảng hốt nhớ tới ngày đó hình như là có người gọi tới nhà hỏi địa chỉ, nói muốn đưa mẫu quần áo mới nhất của Đồng Tâm lại đây, lúc đó còn không hiểu chuyện gì, không nghĩ tới là Diệp Nha được nhận thưởng.
Hắn không khỏi cười cười: "Nhà chúng ta cũng không phá sản, không cần Nha Nha đi kiếm tiền đâu."
Lại nói, hiện giờ xã hội phức tạp, Nha Nha nhà bọn họ dễ thương như vậy, ai biết có phải là người xấu hay không.
Diệp Thanh Hà liếc mắt nhìn phương thức liên lạc ở bên trêи, tiện tay ném tấm danh thϊế͙p͙ vào trong chồng rác trêи bàn.
Diệp Nha sốt ruột cầm tấm danh thϊế͙p͙ lên, lấy tay phủi phủi, nâng niu như bảo bối, trịnh trọng nói: "Cái này không thể vất."
Nhỡ may, một ngày nào đó em trai không muốn cô nữa, muốn ném cô đi, cô còn có thể sử dụng cái này để kiếm tiền nuôi bản thân.
Mẹ đã nói: Làm cái gì cũng không nên bộc lộ hết tài năng của mình, ngày sau dễ ra tay; dẫu không không tấn công, nhưng cũng có thể phòng thủ.
Một yêu quái nhỏ thông minh phải biết cách giữ lại cho mình biện pháp dự phòng.
Nếu như...
Nếu như em trai thật sự không muốn cô, cô sẽ đi tìm chú trêи tấm
danh thϊế͙p͙ này.
Sau khi hạ quyết định, Diệp Nha cẩn thận cất tấm danh thϊế͙p͙ ở nơi sâu nhất trong cặp sách.
Beta: Lemon
_____________________
Các bạn nhỏ trong lớp chuyên tâm dùng keo dán tranh, không ai ầm ĩ, không ai gào khóc, gió êm biển lặng làm cô Lưu uể oải một ngày rất là vui mừng. Đột nhiên điện thoại di động trong túi của cô rung lên, là mẹ cô gọi tới.
Gần đây bệnh cũ của ba cô lại tái phát, liên miên không đỡ, cô Lưu lo lắng ba có chuyện, do dự có nên đi ra ngoài nhận điện thoại hay không.
Chuông điện thoại vang lên gấp gáp, cô nói với giáo viên phụ trách sinh hoạt một câu rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Diệp Nha thì tiện cúi đầu liếc nhìn xuống, chỉ thấy Nha Nha nắm bút màu nước, viết mấy chữ《 Heo nhỏ Peppa 》 lên trêи giấy , một nhà bốn heo nắm tay nhau, đầu máy sấy (*) ngay ngắn.
____________________________
* đầu của heo peppa giống như máy sấy nên mới được gọi là đầu máy sấy.
___________________________
Đúng là trẻ con.
Cô Lưu vui vẻ rời đi.
Chờ đến khi cô vừa đóng cử lại, Diệp Nha liền đổi bút đen, vẽ một cái hình tròn, nhốt 4 chú heo vào trong chuồng, phía trêи cao vẽ một đóa hoa đen. Cô vẽ đẹp nhất chính là hoa, có thể nói hình ảnh đóa hoa đen kia chính là "vẽ rồng điểm mắt" (*), khiến cho một nhà bốn heo tràn ngập trong sắc thái bi tình.
___________________________
* Họa long điểm tinh ( 成语 画龙点睛 ): tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.
___________________________
Diệp Nha nâng bức tranh lên, gãi gãi mặt, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cô cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới thiếu mất cái gì.
―― Chữ.
Trêи TV, người sau khi chết rồi đều sẽ có hai chữ bên cạnh di ảnh.
Nhưng mà cô không có bút...
Nha Nha cắn đầu bút màu nước rơi vào trầm tư, quyết định chờ tan học sẽ viết sau.
Cô đem bức tranh đã hoàn thiện để vào trong ngăn kéo nhỏ, tiếp đó cô xé một tờ giấy từ quyển vở vẽ ra, vuốt lại rồi chậm rãi gấp làm đôi.
Tư Tư ở bên cạnh mới vừa dán tranh xong, hiếu kỳ nhìn "Nha Nha, cậu đang làm gì thế?"
"Làm quan tài." Diệp Nha vừa làm vừa mềm mại dịu dàng nói.
"Quan tài?" Trong đầu bạn học nhỏ đầy dấu chấm hỏi.
Diệp Nha len lén liếc mắt nhìn giáo viên phụ trách sinh hoạt đang quan sát ở đằng sau, xích lại gần vào tai Tư Tư nói nhỏ: "Trong túi của tớ có di thể của Peppa, tớ làm quan tài nhỏ, để Peppa nhập thổ vi an."
Tư Tư nghi hoặc đặt câu hỏi: "Di thể là cái gì?"
Bạn nhỏ bên cạnh không hiểu nói: "Thỏ thỏ an an (*) là cái gì?"
_________________________________
* Nhập thổ vi an ( 入土为安 ): đọc là "Rùtǔ wéi ān"
- Thỏ ( 兔子 ): đọc là "Tùzǐ"
- An ( 安 ): đọc là "Ān"
Do bạn nhỏ kia nghe không rõ nên đọc thành "thỏ thỏ an an" ( 兔兔安安 ) đọc là "Tù tù ān"ān".
___________________________________
Nhìn bốn con mắt "chưa trải sự đời" trước mặt, Diệp Nha thở dài lắc đầu, tiếp tục xếp giấy thành hộp, giọng trẻ con ngây thơ vang lên: "Các cậu còn nhỏ, chờ các cậu lớn lên rồi sẽ tự hiểu."
Cô nói chuyện cao thâm khó lường như người lớn, Tư Tư "oa" một tiếng thật lớn, vỗ tay hâm mộ, nói: "Nha Nha giống như mẹ mình quá ~ "
"Tớ biết rồi." Cậu nhóc ngồi bên cạnh lại gần, "Cái này gọi là lễ tang, chúng ta phải đi đưa tiễn Peppa."
Đưa tiễn là từ thường gặp, những người bạn nhỏ đều hiểu được.
Cậu nhóc từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một đóa hoa giấy màu đỏ dúm dó, nói: "Tớ muốn tặng hoa cho Peppa." Đóa hoa giấy xếp này là do cậu nhóc làm trong tiết thủ công chiều hôm qua, mỗi bạn nhỏ đều gấp vài bông, ngoại trừ đưa cho cô giáo một bông để trưng bày ở ngoài kia, thì cậu nhóc đem tất cả những bông còn lại cất trong ngăn kéo.
Thấy cậu nhóc lấy hoa ra, các bạn nhỏ bừng tỉnh, dồn dập đi xin giấy từ chỗ giáo viên phụ trách sinh hoạt, chuẩn bị gấp thêm nhiều bông hơn nữa cho gia đình Peppa đáng thương đã qua đời.
Làm thủ công là chuyện tốt, giáo viên chẳng có lí nào mà từ chối cả, thế là chờ khi cô Lưu trở về, vô cùng kinh ngạc nhìn thấy các bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trêи bàn làm bài thủ công mà ngày hôm qua cô đã dạy.
Diệp Nha đã gấp hộp giấy rất kỹ càng, cô thừa dịp cô giáo không chú ý lấy khúc xương sườn từ trong cặp sách ra, bỏ vào hộp giấy, lại tìm một tờ giấy khác, dùng keo dán tờ giấy đó lên trêи hộp giấy làm nắp quan tài, sau khi làm xong tất cả, Diệp Nha cẩn thận đặt quan tài vào trong cặp sách, lẳng lặng chờ đợi giờ hoạt động tự do của buổi chiều.
Một ngày nháy mắt đã qua, ăn xong bữa chiều, Diệp Nha cầm chiếc quan tài nhỏ, mang theo thùng nước đồ chơi đi tới một gốc cây hẻo lánh của trường, cô chăm chú quan sát một phen, hài lòng gật đầu, gia đình Peppa có thể yên nghỉ ở đây nhất định sẽ rất vui vẻ.
Diệp Nha dùng chiếc xẻng nhỏ, bắt đầu đào đất.
Cây vừa mới được tưới nước nên tơi xốp, rất dễ đào.
"Nha Nha, em đang làm gì thế?" Đột nhiên Thẩm Nhiên cùng Hạ Tình đi đến.
"Bọn em chuẩn bị chôn cất Peppa." Rất nhiều bạn nhỏ của nhà trẻ đều vây quanh đây, Tư Tư bi thương nói, "Peppa thật đáng thương..."
Diệp Nha buông chiếc xẻng nhỏ màu hồng phấn xuống, lấy "quan tài" đã trở nên nhăn nhúm từ trong cặp sách ra, giấy để làm quan tài không được cứng lắm, tờ giấy bị dính nước vừa đụng vào cái là bị nát ngay, Diệp Nha đang muốn chôn hộp giấy xuống đất thì Hạ Tình đột nhiên lên tiếng.
"Peppa là một con heo ngoại quốc."
Diệp Nha mờ mịt nhìn lại.
"Peppa là heo nước Anh, không dùng cái quan tài này được." Hạ Tình vỗ vỗ đầu Diệp Nha, "Nha Nha chờ chị." Cô bé xoay người chạy như bay vào phòng học, lúc quay lại thì trêи tay có thêm cây bút màu nước, Hạ Tình dùng bút màu đen vẽ một cây Thập Giá .
"Được rồi đấy."
Diệp Nha đặt quan tài vào trong hố, chôn xong, cô cầm xẻng nhỏ đập đập một chút lên mặt đất, sau đó móc một tờ giấy cứng từ trong túi ra.
"Chị Hạ Tình, có thể cho em mượn cây bút chì một tí không?" Diệp Nha nắm tờ giấy hỏi.
"Nha Nha chờ chị!" Hạ Tình lại quay người một cái, chạy như bay về phòng học.
Một đám trẻ vây xung quanh gốc cây kỳ quái như vậy, muốn giáo viên không chú ý đến cũng khó.
Thấy Hạ Tình vội vội vàng vàng chạy ra chạy vào, cô Lý giữ Hạ Tình lại, ôn tồn hỏi: "Tình Tình, các em đang làm gì vậy?"
Hạ Tình mặt không biến sắc nói: "Chúng em đang quan sát lá nhỏ."
"Lá nhỏ?"
"Vâng ạ, lá nhỏ từ trêи cây rơi xuống ấy ạ." Cô tránh khỏi tay cô Lý, "Cô ơi, chúng em đi vẽ lá nhỏ đây."
"?" Cô Lý không hiểu gì gãi đầu, lại nghĩ chỉ là đám trẻ con đang chơi đùa thôi cũng không để ý nhiều.
"Cho em." Hạ Tình thở hồng hộc đưa bút chì cho cô.
Diệp Nha nhớ lại nội dung bộ phim trêи TV, nắm chặt bút viết xuống một câu đối từ trêи xuống dưới ở hai bên khung.
[pei kỳ một jia lên đường bình an, kiếp sau lại zu bốn chiếc chi jia. ] (*)
_________________________________
* Trong câu này pei, jia, zu, jia là phiên âm trong tiếng trung, do Diệp Nha không biết chữ đó viết thế nào nên ghi phiên âm. Ý nguyên câu là "một nhà Peppa lên đường bình an, kiếp sau 4 heo lại là heo một nhà".
__________________________________
Viết xong, Diệp Nha cắm tờ giấy cứng vào trong đất.
Các bạn nhỏ bắt đầu xếp hàng tặng hoa giấy, còn không quên nói những lời cúng tế đã chuẩn bị từ trước.
"Peppa, Tư Tư sẽ nhớ các bạn."
"George cậu yên tâm, chờ tớ được nghỉ sẽ đi tìm các cậu."
"Peppa đáng thương, George đáng thương..."
"..."
Hình ảnh cực kỳ cảm động, chỉ nhìn một lần thôi cũng làm cho người khác rơi lệ.
Diệp Nha có công lao lớn nhất, chắp tay nhỏ ra sau lưng đứng ở bên cạnh, cô tin chắc gia đình của Peppa sẽ được đầu thai chuyển kiếp tiếp tục trở thành người nhà của nhau, giống như cô sau này cũng sẽ tìm được ba mẹ.
Lễ tang xong, bọn nhỏ cùng chung một nỗi lòng vây quanh Diệp Nha.
Bọn họ còn nhỏ, đơn thuần vô hại sẽ không biết che giấu tâm tư, giờ khắc này ánh mắt nhìn Diệp Nha tràn đầy sùng bái, đặt cô vào vị trí vô cùng quan trong trông thâm tâm.
Đậu đinh A: "Nha Nha thật là lợi hại, còn biết cả viết chữ."
Đậu đinh B: "Tớ chỉ có thể viết tên của mình thôi..."
Cậu nhóc nói xong, một đậu đinh nào đó im lặng hồi lâu, lắp bắp nói: "Tớ, tớ cũng biết viết tên của cậu."
Đậu đinh B tên là Nhất Nhất, ai cũng viết được.
Mọi người rất nhanh đã quên đi vấn đề này, tiếp tục ríu ra ríu ríu tâng bốc Diệp Nha.
[ Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh ngẫu nhiên: Thay thế Hạ Tình để trở thành người nổi bật nhất ở nhà trẻ trẻ ( đã hoàn thành ). ]
Nổi bật nhất.
Có thể là vì tổ chức tang lễ cho Peppa mà Diệp Nha đúng là vô cùng nổi bật, khắp toàn thân toả ra hào quang nóng rực, chắc chắn từ nay về sau cô sẽ trở thành người nổi bật nhất.
"Các bạn nhỏ mau về lớp nào, chuẩn bị một chút đi nào, sắp tan học rồi!"
Tan học tức là được về nhà, nghĩ đến việc có thể lập tức âu yếm với ba mẹ, các bạn nhỏ liền tản ra, từng người trở về lớp học của mình. Thời gian tan học vừa đến, cho dù là mấy bé lớp mầm hay lớp lá, tất cả đều vác túi sách lên vẫy tay tạm biệt với giáo viên.
Các bạn nhỏ vừa đi, trường học trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Cô Lưu đứng ở cửa uể oải thở phào một hơi, đang muốn trở lại dọn dẹp phòng học, bỗng nhiên nhìn thấy dưới gốc cây chất đầy hoa giấy gấp, nhìn kỹ lại thì mới thấy đây chính là hoa ngày hôm nay các bạn nhỏ trong lớp gấp mà.
Quái lạ, sao lại ở đó nhỉ?
Mang theo nghi vấn ở trong lòng, cô Lưu đi tới gốc cây.
Tờ giấy được cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trong đất, một chú heo con màu hồng được vẽ trêи giấy bằng những đường nét đơn giản, khuôn mặt tươi cười giống trêи TV như đúc, nhìn thì có lẽ là tác phẩm hội họa bình thường của trẻ con nhưng lại có một chiếc khung đen cùng với đóa hoa đen, thêm vào đó còn có dòng chữ ở bên cạnh hình như là――
Ảnh thờ.
Cô Lưu hoa mắt chóng mặt, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm nay Diệp Nha cầm một cái xẻng nhỏ loay hoay ở đây tận nửa ngày, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại dẫu có nghĩ thế nào cũng thấy là lạ.
Phía dưới này hẳn là có cái gì đó...
Suy nghĩ vậy, cô Lưu dùng cái xẻng đào đất ở bên trêи ra, lộ ra hộp giấy bên trong. Hộp giấy đã rách từ lâu, sườn xào chua ngọt lộ ở trong đất.
Cô Lưu: "..."
Đứa nhỏ này... Có chút vấn đề a! ! !
Đang lúc hoảng hốt, thì trong nhóm chat phụ huynh lại điên cuồng vang lên những tin nhắn mới.
[Phụ huynh Lưu Tư Hàm: Cô Lưu xảy ra chuyện gì thế? Tư Tư nhà chúng tôi nói, vừa mới làm tang lễ cho Peppa xong. ]
[ Phụ huynh Nhất Nhất: Nhất Nhất nhà chúng tôi vừa về đã hỏi trong nhà có di thể của Peppa hay không, cô Lưu, rốt cuộc cô đã dạy nó cái gì vậy? ]
[ Phụ huynh Chu Hùng Hùng: Hùng Hùng nhà tôi cũng vậy, nó nói tham gia tang lễ rất là vui. ]
[... ]
Tin nhắn mới liên tục hiện ra, sắc mặt cô Lưu xanh xám, không xin lỗi giải thích ở trong nhóm ngay.
Cô ý thức được vấn đề ở chỗ nào.
Đứa bé Diệp Nha kia căn bản không phải đứa bé ba tuổi bình thường, làm gì có đứa bé ba tuổi nhà nào đi vẽ di ảnh, kết hợp bức tranh trước đó của Diệp Nha, cô Lưu không rét mà run.
Không được, nhất định phải nói chuyện với ba mẹ Diệp Nha một lần!
Nghĩ nghĩ, cô Lưu từ trong danh bạ thật dài tìm ra số điện thoại lưu tên ba của Diệp Nha, ấn xuống nút gọi.
"Alo, xin chào."
Cô Lưu hắng giọng một cái: "Xin chào, tôi tên Lưu Na Na, là giáo viên lớp mầm của nhà trẻ Kẹo Bảy Màu. Xin hỏi ngài có phải là ba của Diệp Nha không ạ?"
Bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới nói: "Thật ngại quá, tôi là trợ lý của Diệp tổng, ngài ấy đang họp, sợ là không có cách nào nhận điện thoại của cô được, nếu như Nha Nha ở trường học có xảy ra chuyện gì cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nói lại với Diệp tổng."
Cô Lưu dừng một chút, nói: "Chuyện này dưới cái nhìn của tôi thì rất nghiêm trọng, nếu như có thể vẫn mời ba của Nha Nha tự mình liên lạc với tôi một chút thì hơn."
Trợ lý Hà nói: "Nha Nha cùng các bạn nhỏ đánh nhau?"
Cô Lưu: "Em ấy ở trường học làm lễ tang cho heo nhỏ Peppa, còn vẽ cả ảnh thờ."
Trợ lý Hà: "..."
Cô Lưu nhìn bức tranh trêи tay: "Nếu như ba của Nha Nha có thời gian, xin ngài ấy hãy thêm tôi ở Wechat, cụ thể tôi sẽ nói với ngài ấy trong Wechat." Người ba này cũng thật là, đưa con đến cũng đã được mấy ngày nay rồi mà cũng không thêm vào nhóm phụ huynh, mặt cũng không lộ.
"Được rồi, tôi sẽ nói lại với Diệp tổng."
Cúp điện thoại, cô Lưu khom lưng thu thập tàn cuộc dưới đất.
**
Diệp Lâm Xuyên đến sáu giờ mới kết thúc hội nghị, sau đó còn phải tham gia một tiệc rượu.
Trợ lý Hà và ông cùng ngồi ở ghế sau, báo cáo chuyện làm ăn trước, sau khi nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt của ông, chậm rãi nói: "Diệp tổng, giáo viên ở nhà trẻ của Nha Nha gọi điện thoại tới."
"Ừ?" Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Cô ấy nói..." Nghĩ đến lời cô giáo nói trong điện thoại, trợ lý Hà không nhịn được mà muốn cười, "Nói Nha Nha ở trường học làm tang lễ cho heo nhỏ Peppa, và muốn ngài thêm cô ấy ở Wechat."
Nhịp tim lẫn lông mày của Diệp Lâm Xuyên điên cuồng nhảy lên, mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên: "Số."
Trợ lý Hà vội vã đưa số điện thoại trong di động.
Diệp Lâm Xuyên quét mã thêm bạn tốt, cô Lưu vừa lúc đang online, sau khi thông qua liền thêm ông vào nhóm chat phụ huynh.
[Cô Lưu: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
[Phụ huynh Nhất Nhất: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
[Phụ huynh Lưu Tư Hàm: Hoan nghênh ba Nha Nha. (vỗ tay)]
Dán nhãn sao chép nhanh như chớp , làm đầu người xem như muốn to ra.
[ Cô Lưu: Ba Nha Nha thay đổi tên trong nhóm chat một chút, về sau nếu nhà trẻ có hoạt động gì mới sẽ trực tiếp thông báo trong nhóm nhà trường, mong phụ huynh không nên giấu tên. ]
Diệp Lâm Xuyên lườm một cái, bất đắc dĩ đổi tên thành ...Ba của Diệp Nha Nha.
Đổi tên xong, cô Lưu gửi vào nhóm mấy bức ảnh, ông kiên nhẫn mở ra từng tấm một.
Tất cả đều là tranh vẽ, có chút non nớt, nhưng phối màu rất tốt.
[ Cô Lưu: Ba Nha Nha cảm thấy những bức tranh này thế nào? ]
[ Diệp Lâm Xuyên: Không tệ. ]
[ Cô Lưu: Còn gì nữa không? ]
Còn gì nữa không?
Diệp Lâm Xuyên buồn bực nói qua loa: [ tạm được. ]
[ Cô Lưu: ... ]
[ Cô Lưu: Đây là tranh con gái ngài vẽ, ngoại trừ vẽ không tệ và tạm được ra, ngài không nhìn thấy những vấn đề khác sao? ]
Diệp Nha vẽ...
Diệp Lâm Xuyên mở lại lần thứ hai nhìn kỹ hơn. Thành thật mà nói vẽ rất khá, một đứa trẻ ba tuổi bình thường tuyệt đối sẽ không có khả năng vẽ được như thế này.
Diệp Lâm Xuyên thành công hiểu sai ý của cô giáo, nói: [ Nó so với người bình thường thông minh hơn chút. ]
Câu trả lời này hoàn toàn làm cô Lưu ở bên kia màn hình suýt nữa thì bị nghẹn chết.
Cô đang khen Diệp Nha hả? Hả? Hả? Hả?
Cô Lưu không muốn tốn thêm nhiều hơi hơn nữa, trực tiếp nói hết những biểu hiện của Diệp Nha trong hai ngày nay ở vườn trẻ: [ Ngày hôm qua cô bé nói mẹ của nhóc là hoa ăn thịt người, ngày hôm nay lại dùng hộp giấy để làm quan tài, còn một hai phải làm tang lễ cho heo Peppa nữa, ngài thân là một người ba không cảm thấy hành động này rất có vấn đề sao? ]
"Diệp tổng, sắp đến rồi." Tài xế nhắc nhở.
Diệp Lâm Xuyên gật đầu, tăng tốc độ đánh chữ: [ Ngoại trừ vấn đề này ra còn có vấn đề gì khác không? ]
[ Cô Lưu: Không có, tạm thời không phát hiện ra những vấn đề khác. ] Ngoại trừ những thứ cô vừa nói kia, thì đúng là Diệp Nha ngoan ngoãn hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
[ Diệp Lâm Xuyên: Nếu đã không còn vấn đề gì khác thì dừng lại đây thôi. Tôi rất bận, cô giáo có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý của tôi, cậu ta sẽ giải quyết. ]
Nói xong, Diệp Lâm Xuyên tắt điện thoại di động bước xuống xe.
Trợ lý hiếu kỳ hỏi: "Cô giáo nói cái gì thế ạ?"
Diệp Lâm Xuyên cười hừ một tiếng: "Cô giáo nói Diệp Nha vẽ tranh, tự xưng mẹ mình là hoa ăn thịt người."
Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, nhóc con đó còn nói nó là cỏ bốn lá nữa cơ.
Chỉ có vậy mà cô giáo đã ngạc nhiên rồi.
**
Diệp Nha hoàn toàn không biết đến những chuyện tiếp theo, ngồi một mình ở cửa buồn rười rượi.
Ban nãy Thẩm Trú và Thẩm Nhiên đều dọn đi hết, nghe nói là người tài trợ đã sắp xếp cho bọn hắn một nơi ở mới, nên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ.
"Nha Nha, phải ăn cơm rồi."
Diệp Thanh Hà ở phía sau thúc giục.
Diệp Nha ưu sầu nhìn về phía cửa lớn, chậm rì rì đứng dậy đi vào nhà.
"Em đã ăn ở nhà trẻ rồi, ăn mì sợi." Bé ngoan Diệp Nha chủ động báo cáo hành trình ở trường học cho anh trai, nói xong mới nhớ tới cô có mang đồ ăn ngon về cho anh trai mà quên lấy ra. Diệp Nha vội vàng cầm cặp sách tới.
Thấy Diệp Nha có đồ muốn cho mình, Diệp Thanh Hà vội ôm Diệp Nha đi tới sô pha, ngồi xuống.
"Nha Nha lại mang bánh bích quy về cho anh à?" Diệp Thanh Hà nghĩ một chút đã có thể đoán ra cô muốn làm gì.
"Không phải." Diệp Nha chậm rãi lắc đầu, "Em mang Peppa chua ngọt về cho anh~ "
Diệp Thanh Hà mờ mịt, Peppa chua ngọt là món gì thế?
Tiếp đó, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ lấy một miếng xương sườn đã lạnh từ trong cặp sách ra.
Thời tiết bây giờ đang dần nóng lên, thịt chín đặt ở bên ngoài rất dễ dàng bị ôi thối, càng khỏi phải nói đến miếng xương sườn này, được bịt kín mít ở trong cặp sách ròng rã một buổi trưa.
Mùi hôi thối khó ngửi xông vào mũi, Diệp Thanh Hà nuốt ngụm nước bọt nhẫn nhịn cơn buồn nôn, túm lấy cặp sách của Diệp Nha, lôi từng thứ ở bên trong ra.
Vở tranh, tranh sơn dầu, bút màu nước, tranh xé dán...
Vụn bánh bích quy, vụn bánh mì, nửa viên kẹo Vượng Tử (*) đã chảy ra, giấy lau nước mũi chưa kịp ném.
______________________________
* Một nhãn hiệu thực phẩm bên Trung Quốc, ngoài kẹo Vượng Tử còn có sữa Vượng Tử, bánh gạo Vượng Tử...
______________________________
Còn có... đá? ?
Mỗi một món đồ được lấy ra, sắc mặt Diệp Thanh Hà đều liên tục thay đổi.
Hai tay Diệp Nha còn miếng sườn, do dự hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Nha Nha, cái này không thể ăn." Lấy hết đồ vật từ trong cặp sách ra, Diệp Thanh Hà cầm miếng sườn trêи tay cô, đặt lên bàn, "Cái này bị thối rồi, không thể ăn."
Diệp Nha lộ ra vẻ mất mát: "... Em cố ý mang về cho anh."
Cô thật sự rất thích anh trai.
Hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất chia cho anh trai một nửa.
Diệp Thanh Hà trong lòng ấm áp, kéo Diệp Nha qua, ôm vào trong ngực, "Cảm ơn Nha Nha đã nghĩ đến anh, có điều em không thể mang mấy thứ ở nhà trẻ về được."
"A..." Diệp Nha xoắn ngón tay, không tình nguyện gật đầu, "Được rồi, em sẽ cố..."
"Là nhất định không thể." Diệp Thanh Hà nhấn mạnh, đến khi tiết trời càng nóng, nếu cô lại lén lút mang bánh gatô hoa quả về, phỏng chừng đều đã thối từ lâu.
"Còn có kẹo sữa này nữa, sao em lại để kẹo sữa ở trong cặp sách?"
Diệp Nha cúi đầu nghịch nghịch ngón tay nhỏ, còn không quên dùng giọng nói ngọt ngào trả lời vấn đề của Diệp Thanh Hà: "Chị Hạ Tình cho, rất ngọt." Bởi vì quá ngọt ăn không nổi nên cất vào trong cặp sách đợi chút nữa sẽ ăn tiếp, ai mà ngờ lại quên luôn.
Cũng không biết chị Hạ Tình có tức giận hay không.
Cô nghĩ rất nghiêm túc, tí nữa phải gọi điện thoại xin lỗi chị ấy mới được.
Diệp Thanh Hà bất đắc dĩ thở dài, lật ngược cặp sách xuống lắc lắc, một tấm danh thϊế͙p͙ rơi xuống theo những mảnh vụn.
"Đây là cái gì?" Hắn cầm danh thϊế͙p͙ lên, phát hiện là tấm danh thϊế͙p͙ mấy ngày trước thấy được trong cặp sách của cô, không nghĩ tới Diệp Nha vẫn còn giữ đến giờ.
Diệp Nha không nhớ rõ lắm, nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đây là chú quản lí của công ty Đồng Tâm cho mình, cũng không hề giấu giếm đem chuyện ngày đó kể ra, cuối cùng nói: "Chú ấy nói em có thể đi chụp hình kiếm tiền."
Diệp Thanh Hà hoảng hốt nhớ tới ngày đó hình như là có người gọi tới nhà hỏi địa chỉ, nói muốn đưa mẫu quần áo mới nhất của Đồng Tâm lại đây, lúc đó còn không hiểu chuyện gì, không nghĩ tới là Diệp Nha được nhận thưởng.
Hắn không khỏi cười cười: "Nhà chúng ta cũng không phá sản, không cần Nha Nha đi kiếm tiền đâu."
Lại nói, hiện giờ xã hội phức tạp, Nha Nha nhà bọn họ dễ thương như vậy, ai biết có phải là người xấu hay không.
Diệp Thanh Hà liếc mắt nhìn phương thức liên lạc ở bên trêи, tiện tay ném tấm danh thϊế͙p͙ vào trong chồng rác trêи bàn.
Diệp Nha sốt ruột cầm tấm danh thϊế͙p͙ lên, lấy tay phủi phủi, nâng niu như bảo bối, trịnh trọng nói: "Cái này không thể vất."
Nhỡ may, một ngày nào đó em trai không muốn cô nữa, muốn ném cô đi, cô còn có thể sử dụng cái này để kiếm tiền nuôi bản thân.
Mẹ đã nói: Làm cái gì cũng không nên bộc lộ hết tài năng của mình, ngày sau dễ ra tay; dẫu không không tấn công, nhưng cũng có thể phòng thủ.
Một yêu quái nhỏ thông minh phải biết cách giữ lại cho mình biện pháp dự phòng.
Nếu như...
Nếu như em trai thật sự không muốn cô, cô sẽ đi tìm chú trêи tấm
danh thϊế͙p͙ này.
Sau khi hạ quyết định, Diệp Nha cẩn thận cất tấm danh thϊế͙p͙ ở nơi sâu nhất trong cặp sách.
/102
|