Edit: Mạt Trà.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Tử ɖu͙ƈ đột nhiên biến mất, khiến tim Diệp Thanh Hà đập rộn lên, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Hắn bình tĩnh trấn an bảo mẫu rồi gọi điện thoại cho tài xế đã đi nhà trẻ đón Diệp Nha, sau đó hắn lập tức liên lạc với ba và trợ lý Hà.
Trợ lý Hà không trả lời.
Và ba cậu cũng vậy.
Lẽ ra từ lâu hẳn là hắn nên biết rằng dù trong nhà có chuyện gì xảy ra, thì ba hắn cũng sẽ luôn là người biết cuối cùng.
Ông ấy không hề quan tâm tới ai cả.
Hắn không nên hy vọng.
Trái tim Diệp Thanh Hà quặn đau, cúi đầu, loạn xạ lau nước mắt, run rẩy tìm lọ thuốc trong cặp sách.
Nhưng bàn tay run quá mạnh khiến cái lọ rơi khỏi tay hắn và rồi rơi xuống đất.
Diệp Thanh Hà sững sờ vài giây trước khi cúi xuống nhặt lấy.
“Đây.” Một bàn tay gầy gò đã nhặt thay hắn.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Hà cầm lấy lọ thuốc, lấy ra hai viên thuốc uống với nước.
Thẩm Trú nhìn chằm chằm nước da trắng bệch không chút máu của Diệp Thanh Hà, cánh môi khẽ thì thào: “Nha Nha… lại xảy ra chuyện à?”
Diệp Thanh Hà rũ mi, thuốc đã giúp hắn khôi phục nhịp tim bình thường, Diệp Thanh Hà nắm chặt tay, đột nhiên đứng lên, nhét đống sách trêи bàn vào cặp, nói: "Tôi muốn xin nghỉ phép nên không tham gia lớp tự học, phần còn lại của bài tập nhóm cậu có thể tự làm hoặc đợi ngày mai tôi đến."
"Diệp..."
Hai chữ cuối cùng cũng không thể nói ra vì Diệp Thanh Hà đã vội vàng rời khỏi lớp.
Rất mau, tài xế cùng Diệp Nha đã xuất hiện trước cổng trường.
“Anh hai!!”
Diệp Nha nhoài người qua cửa kính xe nở nụ cười nhìn cậu.
Cô nhóc vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cười đến vô tư, đơn thuần đáng yêu.
Nếu như là trước kia, Diệp Thanh Hà sẽ đáp lại cô bé, nhưng lúc này cậu thậm chí không còn sức lực để nói, trong đầu chỉ còn lại buồn bực.
Cạch.
Diệp Thanh Hà ngồi vào ghế sau.
Diệp Nha nhào vào lòng hắn, “Anh hai, anh không vui sao?” Cô bé dễ dàng nhận ra tâm trạng Diệp Thanh Hà đang suy sụp, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Thanh Hà gượng gạo cười cười, nhìn tài xế: “Tới công ty của ba cháu.”
Tài xế: “Bây giờ sao?”
Diệp Thanh Hà gật đầu: “Ngay bây giờ ạ.”
Tài xế biết trong nhà đã xảy ra chuyện nên cũng không hỏi nhiều, không đi về hướng nhà họ Diệp nữa mà chạy đến tòa nhà công ty.
Bầu không khí trêи đường đi vô cùng nặng nề, Diệp Nha cũng thấy được nên cũng không tiếp tục quấn lấy Diệp Thanh Hà nữa.
Cô chớp mắt nhìn chú mèo trắng, dùng khẩu hình khẽ nói: "Anh hai bị sao vậy?"
Chú mèo trắng cuộn cái đuôi lại, không đáp lại Diệp Nha, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ Diệp Thanh Hà, sau đó lại cọ cọ.
Diệp Nha khó hiểu phồng má, nhoài người về phía trước hỏi tài xế, "Chú ơi, ở nhà có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Tài xế cũng không đáp mà im lặng tiếp tục lái xe.
Diệp Nha thay đổi cách hỏi: “Là vì anh Tử ɖu͙ƈ sao ạ?”
Ánh mắt của tài xế thay đổi, không khí cũng theo đó mà trầm xuống.
“Thật sự là anh Tử ɖu͙ƈ?!” Diệp Nha trợn mắt không tin được, giọng lo lắng, “Vậy chúng ta mau về nhà gặp Tử ɖu͙ƈ đi. Nếu con và anh hai không có ở đó, chắc hẳn anh ấy rất cô đơn.”
Tử ɖu͙ƈ rất sợ cô đơn.
Cô bé ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng cô, anh hai của cũng có nhiều bạn học trong trường, nhưng Tử ɖu͙ƈ lại chỉ có một mình, chắc hẳn anh ấy đã phát cáu lên vì quá nhớ bọn họ.
Hỏng bét rồi, sáng nay trước khi rời nhà cô nên ôm anh Tử ɖu͙ƈ một cái mới phải.
Phía trước là đèn đỏ, tài xế từ từ thả chậm tốc độ lại, nhỏ giọng nói: "Buổi chiều trong khi mọi người không chú ý, Tử ɖu͙ƈ đã thừa dịp chạy đi, người trong nhà đã nhờ bảo vệ đi tìm, nhưng đến nay vẫn không có tin tức."
Nếu chỉ đơn giản là do tính tình cáu kỉnh nên chạy thì cũng không có việc gì, sợ là sợ bị bọn tội phạm để ý tới.
Nhà họ Diệp làm ăn lớn, luôn có vài tên trộm không sợ chết tranh thủ lúc sơ hở mà giở trò xấu xa.
Khi Nha Nha đang sốt ruột định hỏi thêm vài câu, tài xế đã cho xe đậu bên đường, “Đến rồi.”
Diệp Thanh Hà cả một quãng đường đều không nói một lời nào, mở cửa xe,“Phiền chú chăm sóc Nha Nha hộ cháu một chút, cháu sẽ xuống ngay thôi.”
Nói xong, Diệp Thanh Hà xuống xe rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng cậu càng ngày càng xa, Diệp Nha nóng lòng đeo lên cặp sách đuổi theo, quá trình này nhanh chóng đến mức không cho tài xế cơ hội phản ứng.
“Anh —— !!!”
Diệp Nha đuổi theo một đường.
Diệp Thanh Hà rất nhanh đã đi qua đại sảnh, vào thang máy.
Cô bé chạy thật nhanh, tránh được quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ, tiếp tục đi theo Diệp Thanh Hà đến đại sảnh.
Cửa thang máy đã bị đóng lại, nhìn những con số đang dần tăng lên, Diệp Nha lo lắng dậm chân, rồi xông vào thang máy khác như một con cừu non lạc đường.
Hai nhân viên ăn mặc đẹp đẽ đứng trong thang máy, Diệp Nha ngẩng đầu nhìn họ một hồi, rụt rè tiến lên kéo váy của một trong hai người họ.
"Chị ơi..."
Giọng nói nhỏ nhẹ như kẹo bông của cô gái nhỏ lập tức thu hút sự chú ý.
Nhìn thấy đó là một đứa bé nhỏ, hai mỹ nữ thành thị đều ngẩn ra.
“Bạn nhỏ, em đến cùng mẹ sao?”
Một cô gái cúi xuống quan tâm hỏi han.
Diệp Nha lắc đầu: "Em tới đây tìm em ..." Không, mình không thể nói là em trai được, sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
Diệp Nha nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Em tới tìm A Ba…"
A Ba?
Cách xưng hô này thật mới lạ.
"Ý em là baba à?"
Diệp Nha miễn cưỡng gật đầu.
“Trùng hợp chị ở phòng nhân sự, em có thể nói chị biết tên của ba em, lát nữa về chị sẽ tìm giúp em nhé.”
“Diệp Lâm Xuyên.” Giọng nói trẻ con non nớt nói ra ba chữ vô cùng rõ ràng.
Chị gái xinh đẹp sửng sốt.
Cả tập đoàn Diệp thị này chỉ có duy nhất một người tên là Diệp Lâm Xuyên, đó chính là chủ tịch của bọn họ.
Nói cách khác, cô bé này là con gái của chủ tịch??
Các cô nhìn Diệp Nha từ trêи xuống dưới, ánh mắt lộ rõ
vẻ dò xét cùng nghi ngờ.
Ting.
Đã đến tầng 20.
Diệp Nha liếc nhìn ra bên ngoài, giác quan thứ sáu của quái vật nhỏ nói cho cô biết em trai đang ở đây.
Diệp Nha xốc lên quai cặp rồi rời khỏi thang máy, còn không quên cúi đầu cảm ơn với hai cô gái kia “Cảm ơn chị gái đã trả lời câu hỏi của em.”
Cô bé ưỡn ngực ngẩng đầu, hai chân trắng nõn ngắn ngủn đi về phía trước tìm em trai.
Hành lang rất dài, tiếng điện thoại liên tiếp vang lên, hai bên lối đi đều là phòng làm việc, rất nhiều người, nam mặc vest đi giày da, nữ mặc váy ngắn, mỗi người ai ai cũng dồn dập vội vã.
Diệp Nha phải đi thật cẩn thận mới không đụng vào chân bọn họ.
Đi đến cuối hành lang, Diệp Nha thấy được Diệp Lâm Xuyên trong văn phòng qua lớp kính trong suốt.
Ông ngồi trước bàn họp, tiếp sau đó là mấy người lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Bọn họ đang nói chuyện, cụ thể là gì thì không nghe rõ, nhưng xét từ biểu cảm trêи gương mặt bọn họ, hẳn không phải là chuyện gì vui vẻ.
Đặc biệt khiến Diệp Nha chú ý là, trêи đầu em trai lại có thêm một đám mây đen, không đúng, cái đó vốn đã có rồi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé nửa nắm thành nắm đấm gõ lên cửa.
“Vào đi.”
Người bên trong tưởng là người của ban giám đốc đến tham gia cuộc họp, cũng không thèm nhìn xem là ai đã bảo thư ký cho người vào, nhưng khi thấy người đã vào, tất cả đều ngẩn ra.
Bánh bao nhỏ đứng ở cửa mặc một chiếc váy yếm cùng áo sơ mi nhỏ, trêи đầu đội chiếc mũ màu vàng, trêи mũ còn in một con vịt.
Cô bé dáng vẻ xinh xắn, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn ngậm nước, đứng ở đó trông như một tiểu tinh linh bước từ trong tranh ra.
Vấn đề là, nhóc con này ở đâu ra vậy?
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về vấn đề này, nhất thời sự trầm mặc phá tan bầu không khí tràn ngập thuốc súng.
Diệp Nha đi đến bên người Diệp Lâm Xuyên, vừa ngẩng đầu nhìn lên, mây đen lại biến mất.
Cô chớp chớp mắt, thử lùi về sau một bước.
Mây đen lại từ từ hiện ra một cái bóng.
Cô lùi lại một bước.
Mây đen lại hiện lên rõ ràng.
Diệp Nha bừng tỉnh hiểu ra, đám mây đen nhỏ này sẽ chỉ biến mất khi cô ở đó, bởi vì cô vốn là cỏ may mắn, trời sinh tương khắc với nó, nếu cô không ở gần, đám mây đen nhỏ sẽ từ từ xuất hiện trở lại.
Nếu muốn đám mây đen này biến mất, có lẽ phải ở bên em trai nửa bước không rời mấy ngày mới được, hoặc để hắn mỗi ngày xoa đầu mình một cái.
Cô cứ nhảy qua nhảy lại khiến mọi người mặt đầy vẻ mờ mịt, còn khiến tâm tình Diệp Lâm Xuyên nóng lên.
Diệp Lâm Xuyên sắc mặt không vui, “Nhóc đến cùng Diệp Thanh Hà à?” Thư ký gọi đến nói con trai hắn tới, nhưng bản thân lại đang bận họp nên không để ý, không ngờ con sâu nhỏ phiền phức này cũng tới cùng.
Nhìn đôi găng tay màu đen trêи tay, sắc mặt Diệp Lâm Xuyên trở nên âm trầm.
“Đi ra ngoài, ta đang họp.”
Diệp Lâm Xuyên đuổi người không chút do dự.
Thân hình Diệp Nha vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định rời đi.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Tử ɖu͙ƈ đột nhiên biến mất, khiến tim Diệp Thanh Hà đập rộn lên, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Hắn bình tĩnh trấn an bảo mẫu rồi gọi điện thoại cho tài xế đã đi nhà trẻ đón Diệp Nha, sau đó hắn lập tức liên lạc với ba và trợ lý Hà.
Trợ lý Hà không trả lời.
Và ba cậu cũng vậy.
Lẽ ra từ lâu hẳn là hắn nên biết rằng dù trong nhà có chuyện gì xảy ra, thì ba hắn cũng sẽ luôn là người biết cuối cùng.
Ông ấy không hề quan tâm tới ai cả.
Hắn không nên hy vọng.
Trái tim Diệp Thanh Hà quặn đau, cúi đầu, loạn xạ lau nước mắt, run rẩy tìm lọ thuốc trong cặp sách.
Nhưng bàn tay run quá mạnh khiến cái lọ rơi khỏi tay hắn và rồi rơi xuống đất.
Diệp Thanh Hà sững sờ vài giây trước khi cúi xuống nhặt lấy.
“Đây.” Một bàn tay gầy gò đã nhặt thay hắn.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Hà cầm lấy lọ thuốc, lấy ra hai viên thuốc uống với nước.
Thẩm Trú nhìn chằm chằm nước da trắng bệch không chút máu của Diệp Thanh Hà, cánh môi khẽ thì thào: “Nha Nha… lại xảy ra chuyện à?”
Diệp Thanh Hà rũ mi, thuốc đã giúp hắn khôi phục nhịp tim bình thường, Diệp Thanh Hà nắm chặt tay, đột nhiên đứng lên, nhét đống sách trêи bàn vào cặp, nói: "Tôi muốn xin nghỉ phép nên không tham gia lớp tự học, phần còn lại của bài tập nhóm cậu có thể tự làm hoặc đợi ngày mai tôi đến."
"Diệp..."
Hai chữ cuối cùng cũng không thể nói ra vì Diệp Thanh Hà đã vội vàng rời khỏi lớp.
Rất mau, tài xế cùng Diệp Nha đã xuất hiện trước cổng trường.
“Anh hai!!”
Diệp Nha nhoài người qua cửa kính xe nở nụ cười nhìn cậu.
Cô nhóc vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cười đến vô tư, đơn thuần đáng yêu.
Nếu như là trước kia, Diệp Thanh Hà sẽ đáp lại cô bé, nhưng lúc này cậu thậm chí không còn sức lực để nói, trong đầu chỉ còn lại buồn bực.
Cạch.
Diệp Thanh Hà ngồi vào ghế sau.
Diệp Nha nhào vào lòng hắn, “Anh hai, anh không vui sao?” Cô bé dễ dàng nhận ra tâm trạng Diệp Thanh Hà đang suy sụp, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Thanh Hà gượng gạo cười cười, nhìn tài xế: “Tới công ty của ba cháu.”
Tài xế: “Bây giờ sao?”
Diệp Thanh Hà gật đầu: “Ngay bây giờ ạ.”
Tài xế biết trong nhà đã xảy ra chuyện nên cũng không hỏi nhiều, không đi về hướng nhà họ Diệp nữa mà chạy đến tòa nhà công ty.
Bầu không khí trêи đường đi vô cùng nặng nề, Diệp Nha cũng thấy được nên cũng không tiếp tục quấn lấy Diệp Thanh Hà nữa.
Cô chớp mắt nhìn chú mèo trắng, dùng khẩu hình khẽ nói: "Anh hai bị sao vậy?"
Chú mèo trắng cuộn cái đuôi lại, không đáp lại Diệp Nha, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ Diệp Thanh Hà, sau đó lại cọ cọ.
Diệp Nha khó hiểu phồng má, nhoài người về phía trước hỏi tài xế, "Chú ơi, ở nhà có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Tài xế cũng không đáp mà im lặng tiếp tục lái xe.
Diệp Nha thay đổi cách hỏi: “Là vì anh Tử ɖu͙ƈ sao ạ?”
Ánh mắt của tài xế thay đổi, không khí cũng theo đó mà trầm xuống.
“Thật sự là anh Tử ɖu͙ƈ?!” Diệp Nha trợn mắt không tin được, giọng lo lắng, “Vậy chúng ta mau về nhà gặp Tử ɖu͙ƈ đi. Nếu con và anh hai không có ở đó, chắc hẳn anh ấy rất cô đơn.”
Tử ɖu͙ƈ rất sợ cô đơn.
Cô bé ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng cô, anh hai của cũng có nhiều bạn học trong trường, nhưng Tử ɖu͙ƈ lại chỉ có một mình, chắc hẳn anh ấy đã phát cáu lên vì quá nhớ bọn họ.
Hỏng bét rồi, sáng nay trước khi rời nhà cô nên ôm anh Tử ɖu͙ƈ một cái mới phải.
Phía trước là đèn đỏ, tài xế từ từ thả chậm tốc độ lại, nhỏ giọng nói: "Buổi chiều trong khi mọi người không chú ý, Tử ɖu͙ƈ đã thừa dịp chạy đi, người trong nhà đã nhờ bảo vệ đi tìm, nhưng đến nay vẫn không có tin tức."
Nếu chỉ đơn giản là do tính tình cáu kỉnh nên chạy thì cũng không có việc gì, sợ là sợ bị bọn tội phạm để ý tới.
Nhà họ Diệp làm ăn lớn, luôn có vài tên trộm không sợ chết tranh thủ lúc sơ hở mà giở trò xấu xa.
Khi Nha Nha đang sốt ruột định hỏi thêm vài câu, tài xế đã cho xe đậu bên đường, “Đến rồi.”
Diệp Thanh Hà cả một quãng đường đều không nói một lời nào, mở cửa xe,“Phiền chú chăm sóc Nha Nha hộ cháu một chút, cháu sẽ xuống ngay thôi.”
Nói xong, Diệp Thanh Hà xuống xe rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng cậu càng ngày càng xa, Diệp Nha nóng lòng đeo lên cặp sách đuổi theo, quá trình này nhanh chóng đến mức không cho tài xế cơ hội phản ứng.
“Anh —— !!!”
Diệp Nha đuổi theo một đường.
Diệp Thanh Hà rất nhanh đã đi qua đại sảnh, vào thang máy.
Cô bé chạy thật nhanh, tránh được quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ, tiếp tục đi theo Diệp Thanh Hà đến đại sảnh.
Cửa thang máy đã bị đóng lại, nhìn những con số đang dần tăng lên, Diệp Nha lo lắng dậm chân, rồi xông vào thang máy khác như một con cừu non lạc đường.
Hai nhân viên ăn mặc đẹp đẽ đứng trong thang máy, Diệp Nha ngẩng đầu nhìn họ một hồi, rụt rè tiến lên kéo váy của một trong hai người họ.
"Chị ơi..."
Giọng nói nhỏ nhẹ như kẹo bông của cô gái nhỏ lập tức thu hút sự chú ý.
Nhìn thấy đó là một đứa bé nhỏ, hai mỹ nữ thành thị đều ngẩn ra.
“Bạn nhỏ, em đến cùng mẹ sao?”
Một cô gái cúi xuống quan tâm hỏi han.
Diệp Nha lắc đầu: "Em tới đây tìm em ..." Không, mình không thể nói là em trai được, sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
Diệp Nha nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Em tới tìm A Ba…"
A Ba?
Cách xưng hô này thật mới lạ.
"Ý em là baba à?"
Diệp Nha miễn cưỡng gật đầu.
“Trùng hợp chị ở phòng nhân sự, em có thể nói chị biết tên của ba em, lát nữa về chị sẽ tìm giúp em nhé.”
“Diệp Lâm Xuyên.” Giọng nói trẻ con non nớt nói ra ba chữ vô cùng rõ ràng.
Chị gái xinh đẹp sửng sốt.
Cả tập đoàn Diệp thị này chỉ có duy nhất một người tên là Diệp Lâm Xuyên, đó chính là chủ tịch của bọn họ.
Nói cách khác, cô bé này là con gái của chủ tịch??
Các cô nhìn Diệp Nha từ trêи xuống dưới, ánh mắt lộ rõ
vẻ dò xét cùng nghi ngờ.
Ting.
Đã đến tầng 20.
Diệp Nha liếc nhìn ra bên ngoài, giác quan thứ sáu của quái vật nhỏ nói cho cô biết em trai đang ở đây.
Diệp Nha xốc lên quai cặp rồi rời khỏi thang máy, còn không quên cúi đầu cảm ơn với hai cô gái kia “Cảm ơn chị gái đã trả lời câu hỏi của em.”
Cô bé ưỡn ngực ngẩng đầu, hai chân trắng nõn ngắn ngủn đi về phía trước tìm em trai.
Hành lang rất dài, tiếng điện thoại liên tiếp vang lên, hai bên lối đi đều là phòng làm việc, rất nhiều người, nam mặc vest đi giày da, nữ mặc váy ngắn, mỗi người ai ai cũng dồn dập vội vã.
Diệp Nha phải đi thật cẩn thận mới không đụng vào chân bọn họ.
Đi đến cuối hành lang, Diệp Nha thấy được Diệp Lâm Xuyên trong văn phòng qua lớp kính trong suốt.
Ông ngồi trước bàn họp, tiếp sau đó là mấy người lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Bọn họ đang nói chuyện, cụ thể là gì thì không nghe rõ, nhưng xét từ biểu cảm trêи gương mặt bọn họ, hẳn không phải là chuyện gì vui vẻ.
Đặc biệt khiến Diệp Nha chú ý là, trêи đầu em trai lại có thêm một đám mây đen, không đúng, cái đó vốn đã có rồi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé nửa nắm thành nắm đấm gõ lên cửa.
“Vào đi.”
Người bên trong tưởng là người của ban giám đốc đến tham gia cuộc họp, cũng không thèm nhìn xem là ai đã bảo thư ký cho người vào, nhưng khi thấy người đã vào, tất cả đều ngẩn ra.
Bánh bao nhỏ đứng ở cửa mặc một chiếc váy yếm cùng áo sơ mi nhỏ, trêи đầu đội chiếc mũ màu vàng, trêи mũ còn in một con vịt.
Cô bé dáng vẻ xinh xắn, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn ngậm nước, đứng ở đó trông như một tiểu tinh linh bước từ trong tranh ra.
Vấn đề là, nhóc con này ở đâu ra vậy?
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về vấn đề này, nhất thời sự trầm mặc phá tan bầu không khí tràn ngập thuốc súng.
Diệp Nha đi đến bên người Diệp Lâm Xuyên, vừa ngẩng đầu nhìn lên, mây đen lại biến mất.
Cô chớp chớp mắt, thử lùi về sau một bước.
Mây đen lại từ từ hiện ra một cái bóng.
Cô lùi lại một bước.
Mây đen lại hiện lên rõ ràng.
Diệp Nha bừng tỉnh hiểu ra, đám mây đen nhỏ này sẽ chỉ biến mất khi cô ở đó, bởi vì cô vốn là cỏ may mắn, trời sinh tương khắc với nó, nếu cô không ở gần, đám mây đen nhỏ sẽ từ từ xuất hiện trở lại.
Nếu muốn đám mây đen này biến mất, có lẽ phải ở bên em trai nửa bước không rời mấy ngày mới được, hoặc để hắn mỗi ngày xoa đầu mình một cái.
Cô cứ nhảy qua nhảy lại khiến mọi người mặt đầy vẻ mờ mịt, còn khiến tâm tình Diệp Lâm Xuyên nóng lên.
Diệp Lâm Xuyên sắc mặt không vui, “Nhóc đến cùng Diệp Thanh Hà à?” Thư ký gọi đến nói con trai hắn tới, nhưng bản thân lại đang bận họp nên không để ý, không ngờ con sâu nhỏ phiền phức này cũng tới cùng.
Nhìn đôi găng tay màu đen trêи tay, sắc mặt Diệp Lâm Xuyên trở nên âm trầm.
“Đi ra ngoài, ta đang họp.”
Diệp Lâm Xuyên đuổi người không chút do dự.
Thân hình Diệp Nha vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định rời đi.
/102
|