*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mạt Trà.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
____________________________
Diệp Thanh Hà đã gửi tin nhắn cho Thẩm Trú trước, chờ đến lúc một nhà già trẻ bọn họ đều đến, nhà cửa đã được dọn dẹp từ lâu, trêи bàn còn có món ăn đã được nấu, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Nha Nha sớm đã đói bụng từ lâu nhưng vẫn lễ phép chào hỏi hai anh em như thường lệ. Lúc này tầm mắt cô dính chặt vào hai cái bánh bao lớn màu trắng kia, không hề di chuyển một chút nào.
Ánh mắt háo hức của cô khiến Thẩm Trú ngây ngốc cười, "Ăn trước đi." Nói xong, cậu nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, "Chắc chú cũng chưa ăn? Con không biết chú thích ăn món gì nên đã làm một ít, không biết có hợp với chú không?"
Diệp Lâm Xuyên nhìn qua.
Một bàn ăn kia nào giống như là làm một ít, có thịt, có rau, súp và cả trái cây, bàn ăn này chắc đã tiêu tốn của hai anh em hai tháng rưỡi tiền sinh hoạt.
Ánh mắt hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó hiểu.
"Ba, ngồi đây." Diệp Thanh Hà kéo ghế.
"Các con ăn trước đi." Diệp Lâm Xuyên cảm thấy không muốn ăn, ông đi tới ban công châm một điếu thuốc hút, bóng lưng tràn đầy phiền muộn.
Diệp Thanh Hà biết rằng những thay đổi trong gia đình đã mang lại quá nhiều cú sốc cho ba mình, vì vậy hắn cũng không miễn cưỡng ông, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm chăm sóc em trai và em gái dùng cơm. Ở trong nhà của Thẩm Trú, Diệp Nha không hề cảm thấy bản thân mình là người ngoài, lúc nào muốn ăn thì ăn, lúc nào muốn uống thì uống, không hề thấy một chút lo lắng hay ngại ngùng gì cả. Bọn họ đang ăn uống vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên Diệp Thanh Hà nhìn thấy chiếc túi hành lý có hơi rách để ở cửa, chắc là của Thẩm Trú.
Hắn đặt đũa xuống, hỏi: "Thẩm Trú, cậu muốn rời khỏi đây sao?"
Thẩm Trú thấp giọng ừ một tiếng, nói: "Chúng tôi chuẩn bị dọn trở về."
Vừa nói xong lời này, vẻ mặt Thẩm Nhiên cũng trầm xuống theo.
"Cậu muốn dọn trở về Thạch Cẩm Động?" Diệp Thanh Hà không thể hiểu nổi, "Tại sao?" Hắn không cần nghĩ cũng biết rằng những tay côn đồ đó đang ngồi xổm chờ ở đó mỗi ngày, hiện tại trở về không phải là đem người đến tặng cho bọn họ sao.
"Nơi này không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa..." Thẩm Trú hơi dừng lại, "Chú đang gặp khó khăn, tôi và Thẩm Nhiên không muốn tăng thêm gánh nặng cho chú."
Diệp Thanh Hà bực bội: " Sao cậu lại nói những lời như vậy, thế nào mà cậu...."
Lời nói của hắn đột ngột dừng lại, trong nháy mắt hắn hiểu được sự bình tĩnh trong mắt Thẩm Trú.
"Cậu, cậu đã biết rồi sao?"
Thẩm Trú nhẹ gật đầu.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Khi nào?"
"Lần trước đến nhà cậu."
Trêи đời này nào có chuyện tốt như vậy, mới vừa bị người tài trợ từ chối tiếp tục cung cấp tài chính thì đã tìm được người tốt bụng khác đồng ý giúp đỡ cho hắn và em trai, nào có chuyện vừa bị người ta đánh thì người tốt bụng kia đã sắp xếp cho hắn một chỗ ở khác tốt hơn. Thẩm Trú đã cố ý hỏi, chung cư này tuy cũ, nhưng giá bán lại không hề thấp, người ta thì tranh nhau mua nhà ở đây, nhưng người tài trợ kia thì lại không hề cho thuê mà còn cho anh em họ ở không. Khi đó, Thẩm Trú liền biết rằng Diệp Thanh Hà đã âm thầm giúp đỡ mình.
Cảm giác có chút phức tạp.
Có cả sự biết ơn nữa.
Diệp Thanh Hà cố ý che giấu là vì sợ Thẩm Trú xấu hổ, nếu trước kia mà nói rõ thì sẽ làm cho cả hai người lâm vào lúng túng, Diệp Thanh Hà không nói ra, hắn cũng giả bộ như không biết. Nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt, hắn không thể ở đây với em trai của mình nữa, vì theo cảm nhận và lý trí của hắn, như vậy là gây rắc rối cho người khác.
"Thẩm Trú..." Môi Diệp Thanh Hà khẽ mấp máy, cả nửa ngày cũng chỉ có thể nhỏ tiếng gọi tên hắn.
"Nhân tiện, những thứ này là cho cậu." Thẩm Trú từ trong túi quần lấy ra một cái túi vải nhỏ, bên trong có năm sáu trăm tệ, số tiền này đối với bọn họ có thể không đáng nhắc tới, nhưng với Thẩm Trú thì lại là một nửa tài sản của hắn. Hai tai hắn đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng, "Tôi không hiểu hết những gì mà tin tức nói, nhưng, nhưng tiết kiệm một chút, hẳn là đủ để cậu sống một thời gian..."
Hai mắt Diệp Thanh Hà đều đỏ cả lên.
Bầu không khí trêи bàn ăn thật cảm động, ai nhìn thấy cũng phải rơi lệ vì tình anh em chân thành của các cậu thiếu niên.
Nhưng -
"Tôi không phá sản."
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm Xuyên đột nhiên chen vào, dứt khoát trả lại mấy trăm đồng cho Thẩm Trú, bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của cậu thiếu niên, nói: "Cậu và em trai cậu cũng không cần phải đi." Mùi khói trêи người vẫn chưa biến mất, giọng nói khàn khàn trầm thấp, từng chữ đều bộc lộ sự mạnh mẽ, "Từ lúc quyết định tài trợ thì tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ các cậu cho đến khi trưởng thành. Chuyện này sẽ không thay đổi."
Thẩm Trú há hốc mồm miệng, dưới sự áp chế mạnh mẽ này, hắn không nghĩ ra từ ngữ nào để từ chối.
Sau khi quyết định sống chung thì phải tính đến việc chia phòng.
Căn nhà này có bốn phòng hai sảnh, trong đó sau khi bà ngoại mất, phòng sách được sửa thành nhà kho, chứa đầy những đồ vật họ để lại khi còn sống. Còn lại là một phòng ngủ chính, Thẩm Trú từ khi dọn đến đã không ở vì sợ vô tình làm hỏng những thứ quý giá của chủ nhân trước để lại, còn hai phòng ngủ phụ, hắn và em trai chia nhau mỗi người một phòng.
Sau một hồi thảo luận, họ quyết định để Nha Nha ngủ ở phòng sách nhỏ, Diệp Lâm Xuyên ngủ ở phòng ngủ chính, còn hai đôi anh em thì cứ hai anh em một phòng. Phòng ngủ chính thì hôm nay có thể dọn dẹp xong, nhưng còn phòng sách thì chất đống rất nhiều đồ, một buổi cũng nhất định không thể dọn xong được, đêm nay chỉ có thể để ba anh em Diệp Thanh Hà tạm thời cùng dùng chung một phòng ngủ vậy.
Mọi người vui vẻ thống nhất, sau khi ăn xong thì bắt tay vào dọn dẹp.
Cả một nhà có sự phân công lao động rõ ràng, người rửa chén thì đi rửa chén, người mua đồ thì đi mua đồ, mỗi một người đều rất cố gắng ra sức làm việc. Nha Nha vẫn còn là một "mầm đậu" thấp bé, mấy công việc như rửa chén, lau nhà vẫn chưa làm được, cô biết rất rõ điều này nên đã nhờ anh hai lấy một chậu nước, thấm một chiếc giẻ nhỏ rồi ngoan ngoãn tìm bàn ghế để lau.
Vì vậy, trong hoàn cảnh mọi người đều trở nên bận rộn này, Diệp Lâm Xuyên, người đang ngồi trêи ghế sô pha và không làm gì cả, trông vô cùng nổi bật.
"Em trai mau tránh ra ~"Diệp Nha ra lệnh bằng giọng trẻ con.
Diệp Lâm Xuyên rũ mắt, ông nhìn đứa trẻ ngồi xổm trêи mặt đất giống y như một quả bóng mập mạp, hai cánh tay bụ bẫm cầm chiếc giẻ rách, có thể thấy được trêи mu bàn tay hiện ra rõ ràng năm lúm thịt(*).
___________________________
* 肉窝窝 (Ròu wō wo): Ở Việt Nam mình chỉ có mỗi một từ là "tổ chim" (mk vô tình tìm được trong một trang mạng nói về bói toán) để miêu tả cái này, ngoài ra thì không có bất cứ thông tin gì cả, nếu ai biết "cái lỗ ở tay" kia gọi là hãy cmt giúp mk nha). Nhưng do từ "tổ chim" chỉ thấy trong bói toán nên bọn mk quyết định không dùng từ này mà thay bằng từ "lúm thịt".
____________________________________
--Nhóc béo.
Diệp Lâm Xuyên đưa ra kết luận của mình.
"Tránh ra nào..."
Diệp Nha nghĩ rằng ông không nghe thấy, cô kéo dài giọng điệu để nói lại.
Diệp Lâm Xuyên miễn cưỡng dời ʍôиɠ sang một bên để cô đi vào lau bàn.
Diệp Nha thở hổn hển, cô làm việc rất ra trò, môi mím lại, cả cơ mặt cũng rất tập trung và nghiêm túc. Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, liếc mắt nhìn chung quanh, đầu ngón tay chỉ đến trêи bàn: "Chỗ này."
Diệp Nha nhìn qua, cầm giẻ lau nhỏ trong tay, dùng sức lau lau ở đó.
Diệp Lâm Xuyên lại chỉ ra: "Chỗ này nữa."
Diệp Nha lại cầm lấy giẻ đi đến lau.
Bộ dáng ngoan ngoãn này khiến Diệp Lâm Xuyên thích thú: "Vẫn chưa lau sạch sẽ."
"..."
Diệp Nha đã lau bàn hồi lâu nên lúc này cánh tay nhỏ bé của cô đã ê ẩm, không có một chút sức lực. Nhìn bóng lưng của cô, tâm tình vốn không tốt của Diệp Lâm Xuyên trở nên khá hơn rất nhiều.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thẩm Nhiên nhỏ giọng nói chuyện với Tử ɖu͙ƈ: "Ba anh quả nhiên là người làm lãnh đạo."
Tử ɖu͙ƈ khó hiểu : "Là sao?"
Thẩm Nhiên: "Rất thích sai bảo người khác ấy."
Tử ɖu͙ƈ liền hiểu, gật đầu đồng ý .
Cuộc trò chuyện nhỏ này của bọn họ tự nhiên không thoát khỏi tai Diệp Lâm Xuyên, nhìn những bóng người đang bận rộn, Diệp Lâm Xuyên đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, ghế sô pha dưới ʍôиɠ cũng không còn thoải mái như trước.
"Ba, giơ chân lên."
Diệp Thanh Hà cầm cây lau nhà đi tới, ra hiệu cho ông để gọn chân.
Diệp Lâm Xuyên đưa nắm tay đặt lên miệng, ho khan một tiếng, đột nhiên đứng dậy, vươn tay tránh đi tầm mắt của hắn: "Đưa cho ba."
"Hả?" Diệp Thanh Hà không hiểu ý ba mình.
"Ba lau."
"... "
"... Hay là thôi đi." Diệp Thanh Hà cau mày, điều này đơn giản khiến hắn cảm thấy bối rối.
Ba hắn là phú nhị đại chính hiệu, từ khi sinh ra chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc, đến việc bận công tắc người máy quét dọn thôi cũng lười làm, giờ mà làm việc nhà thì ... quá khó đối với ông rồi.
"Đưa cho ba." Diệp Lâm Xuyên lặp lại một lần nữa.
Diệp Thanh Hà hít một hơi thật sâu, đưa cây lau nhà cho ông, còn không yên tâm nhắc nhở: "Ba, ba không cần miễn cưỡng đâu."
Diệp Lâm Xuyên khẽ khịt mũi, khinh thường ai thế.
Ông xắn tay áo lên, cầm lấy cây lau nhà, tiếp tục làm công việc của Diệp Thanh Hà. Diệp Lâm Xuyên chưa từng làm những việc này, thậm chí hồi còn đi học, khi trực nhật cũng là do mấy tên đàn em hoàn thành giúp ông, sau này khi tiếp quản công ty thì càng lại không động đến việc nhà, Dư Nghiên cũng từng nói ngay cả khi chai nước tương rơi xuống trước mặt ông, ông cũng lười nhặt giúp.
Nghĩ đến vợ, Diệp Lâm Xuyên lại hơi ngẩn người.
Sàn nhà bị ông lau thành ra lênh láng nước, Diệp Thanh Hà mày nhíu càng chặt hơn, nhưng để không phụ lòng nhiệt tình của ba, hắn chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm công việc khác mà không nói gì.
Lau phòng khách xong, Diệp Lâm Xuyên cầm cây lau nhà đi đến phòng ngủ chính.
Diệp Nha đúng lúc cũng đang ở đó, cô đang ngồi xổm trêи nền nhà lau một vết bẩn, lau rất cẩn thận, thấy Diệp Lâm Xuyên đi vào, cô chỉ nhìn một cái, sau đó là quay người lại chỉ để lại cho ông bóng dáng của một cái lưng mũm mĩm. Diệp Lâm Xuyên cũng chỉ nhìn nhìn rồi tiếp tục lau sàn.
Cả hai người đều việc ai người ấy làm không ai quấy rối đến ai. Nhưng đột nhiên, Diệp Nha đang ngồi xổm thì bị một bóng đen che khuất, giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé đang cầm giẻ của cô bị một bàn chân to lớn giẫm lên, hai mắt cô bé đột nhiên mở to, trong khoảnh khắc đó, ấy vậy mà cô quên cả kêu đau, Diệp Lâm Xuyên đang đưa lưng về phía cô nhanh chóng nhận ra mình giẫm phải thứ gì đó, vội vàng thu chân rời đi, cúi đầu nhìn xuống.
Bầu không khí như bị nhấn nút tạm dừng, vô cùng yên tĩnh.
Một giây trôi qua ...
Hai giây trôi qua ...
Cơn đau đột ngột trào ra từ lòng bàn tay.
Diệp Nha sững sờ nhấc bàn tay nhỏ bé bị giẫm đến nỗi đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo lập tức đẫm lệ.
"Em, em giẫm lên chị." Sự tủi thân của cô tràn ra.
Diệp Lâm Xuyên tỉnh táo đáp lại: "Ta không có." Ba chữ bật ra vô cùng bình tĩnh, như là giả vờ bình tĩnh sau khi làm ác.
Diệp Nha phồng miệng thổi vào bàn tay nhỏ bé của cô, cơn đau không những không biến mất mà ngày càng tăng lên, nó kϊƈɦ thích dây thần kinh mỏng manh của cô.
"Em cố ý!" Diệp Nha ngẩng đầu lên, khuôn mặt mếu máo đầy vẻ lên án hành vi xấu của ông.
"Đã nói là không có ..." Diệp Lâm Xuyên lông mày nhăn lại thành chữ Xuyên (川) (*), "Lúc lau sàn không nhìn thấy nhóc."
_____________________________
* Nhăn mày thành hình chữ Xuyên (川) là kiểu như vậy:
_______________________________________
Diệp Nha lại trợn tròn mắt, cô nhìn ông đầy vẻ khó tin: "Em, em vì để giẫm lên chị nên mới cố tình đến đây lau sàn chứ gì?" Diệp Lâm Xuyên bị cách suy nghĩ logic quái dị này làm cho choáng váng.
?
? ?
Để giẫm lên nó nên mới cố tình đến đây lau sàn là có ý gì?!
Tại sao lại còn phải nhấn mạnh hai chữ cố tình?!
Sự im lặng của ông càng củng cố thêm suy nghĩ của Diệp Nha, đi qua hai bước, cái đầu nhỏ ngẩng cao, khóe mắt vẫn còn ướt, nói "Sao em có thể hung ác như vậy!"
Mí mắt Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, hai tay chống cây lau, cố nén sự không kiên nhẫn, lặp lại lời nói khi nãy: "Ta nói không phải cố ý, là nhóc ngồi ở đây cản trở ta."
Những lời này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đỏ bừng, không cam lòng, tức giận, tất cả cảm xúc biến thành sự uất ức, chỉ muốn tìm ai đó để trút ra. Hai vai của cô run lên, hai tay che mặt khóc oa oa thành tiếng, cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài, nhưng không ngờ rằng do mặt đất quá trơn, khiến cho Bánh bao nhỏ đang vội chạy, không để ý nên ngã nhào xuống đất, chỉ thấy dáng người như một con cá nhỏ của cô, một đường trượt thẳng về phía trước.
"Phụt." Diệp Lâm Xuyên cười vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Diệp Thanh Hà và Thẩm Thẩm Trú lần đầu tiên nhìn thấy cách thức lên sàn biểu diễn như vậy, nhất thời đều sửng sốt .
Trượt chân ngã trêи mặt đất, Diệp Nha nghẹn ngào bò dậy, khóc sướt mướt đưa bàn tay nhỏ đến trước mặt Diệp Thanh Hà, "Anh ơi, Diệp Lâm Xuyên dẫm, dẫm em, đau......"
Em trai cũng không thèm gọi nữa, cô bé trực tiếp gọi là "Diệp Lâm Xuyên". Nhìn là biết ngay, đây chắc chắn là đã ghi hận ông chuyện này rồi.Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nha nhìn nhìn một chút, quay đầu lại nói: "Ba, sao ba lại giẫm lên Nha Nha?"Diệp Lâm Xuyên thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không nhìn thấy."Vẻ mặt Diệp Thanh Hà hiện lên sự nghi hoặc, cuối cùng cũng không nói gì, ôm lấy Nha Nha đi về phía toilet.
Edit: Mạt Trà.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
____________________________
Diệp Thanh Hà đã gửi tin nhắn cho Thẩm Trú trước, chờ đến lúc một nhà già trẻ bọn họ đều đến, nhà cửa đã được dọn dẹp từ lâu, trêи bàn còn có món ăn đã được nấu, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Nha Nha sớm đã đói bụng từ lâu nhưng vẫn lễ phép chào hỏi hai anh em như thường lệ. Lúc này tầm mắt cô dính chặt vào hai cái bánh bao lớn màu trắng kia, không hề di chuyển một chút nào.
Ánh mắt háo hức của cô khiến Thẩm Trú ngây ngốc cười, "Ăn trước đi." Nói xong, cậu nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, "Chắc chú cũng chưa ăn? Con không biết chú thích ăn món gì nên đã làm một ít, không biết có hợp với chú không?"
Diệp Lâm Xuyên nhìn qua.
Một bàn ăn kia nào giống như là làm một ít, có thịt, có rau, súp và cả trái cây, bàn ăn này chắc đã tiêu tốn của hai anh em hai tháng rưỡi tiền sinh hoạt.
Ánh mắt hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó hiểu.
"Ba, ngồi đây." Diệp Thanh Hà kéo ghế.
"Các con ăn trước đi." Diệp Lâm Xuyên cảm thấy không muốn ăn, ông đi tới ban công châm một điếu thuốc hút, bóng lưng tràn đầy phiền muộn.
Diệp Thanh Hà biết rằng những thay đổi trong gia đình đã mang lại quá nhiều cú sốc cho ba mình, vì vậy hắn cũng không miễn cưỡng ông, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm chăm sóc em trai và em gái dùng cơm. Ở trong nhà của Thẩm Trú, Diệp Nha không hề cảm thấy bản thân mình là người ngoài, lúc nào muốn ăn thì ăn, lúc nào muốn uống thì uống, không hề thấy một chút lo lắng hay ngại ngùng gì cả. Bọn họ đang ăn uống vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên Diệp Thanh Hà nhìn thấy chiếc túi hành lý có hơi rách để ở cửa, chắc là của Thẩm Trú.
Hắn đặt đũa xuống, hỏi: "Thẩm Trú, cậu muốn rời khỏi đây sao?"
Thẩm Trú thấp giọng ừ một tiếng, nói: "Chúng tôi chuẩn bị dọn trở về."
Vừa nói xong lời này, vẻ mặt Thẩm Nhiên cũng trầm xuống theo.
"Cậu muốn dọn trở về Thạch Cẩm Động?" Diệp Thanh Hà không thể hiểu nổi, "Tại sao?" Hắn không cần nghĩ cũng biết rằng những tay côn đồ đó đang ngồi xổm chờ ở đó mỗi ngày, hiện tại trở về không phải là đem người đến tặng cho bọn họ sao.
"Nơi này không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa..." Thẩm Trú hơi dừng lại, "Chú đang gặp khó khăn, tôi và Thẩm Nhiên không muốn tăng thêm gánh nặng cho chú."
Diệp Thanh Hà bực bội: " Sao cậu lại nói những lời như vậy, thế nào mà cậu...."
Lời nói của hắn đột ngột dừng lại, trong nháy mắt hắn hiểu được sự bình tĩnh trong mắt Thẩm Trú.
"Cậu, cậu đã biết rồi sao?"
Thẩm Trú nhẹ gật đầu.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Khi nào?"
"Lần trước đến nhà cậu."
Trêи đời này nào có chuyện tốt như vậy, mới vừa bị người tài trợ từ chối tiếp tục cung cấp tài chính thì đã tìm được người tốt bụng khác đồng ý giúp đỡ cho hắn và em trai, nào có chuyện vừa bị người ta đánh thì người tốt bụng kia đã sắp xếp cho hắn một chỗ ở khác tốt hơn. Thẩm Trú đã cố ý hỏi, chung cư này tuy cũ, nhưng giá bán lại không hề thấp, người ta thì tranh nhau mua nhà ở đây, nhưng người tài trợ kia thì lại không hề cho thuê mà còn cho anh em họ ở không. Khi đó, Thẩm Trú liền biết rằng Diệp Thanh Hà đã âm thầm giúp đỡ mình.
Cảm giác có chút phức tạp.
Có cả sự biết ơn nữa.
Diệp Thanh Hà cố ý che giấu là vì sợ Thẩm Trú xấu hổ, nếu trước kia mà nói rõ thì sẽ làm cho cả hai người lâm vào lúng túng, Diệp Thanh Hà không nói ra, hắn cũng giả bộ như không biết. Nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt, hắn không thể ở đây với em trai của mình nữa, vì theo cảm nhận và lý trí của hắn, như vậy là gây rắc rối cho người khác.
"Thẩm Trú..." Môi Diệp Thanh Hà khẽ mấp máy, cả nửa ngày cũng chỉ có thể nhỏ tiếng gọi tên hắn.
"Nhân tiện, những thứ này là cho cậu." Thẩm Trú từ trong túi quần lấy ra một cái túi vải nhỏ, bên trong có năm sáu trăm tệ, số tiền này đối với bọn họ có thể không đáng nhắc tới, nhưng với Thẩm Trú thì lại là một nửa tài sản của hắn. Hai tai hắn đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng, "Tôi không hiểu hết những gì mà tin tức nói, nhưng, nhưng tiết kiệm một chút, hẳn là đủ để cậu sống một thời gian..."
Hai mắt Diệp Thanh Hà đều đỏ cả lên.
Bầu không khí trêи bàn ăn thật cảm động, ai nhìn thấy cũng phải rơi lệ vì tình anh em chân thành của các cậu thiếu niên.
Nhưng -
"Tôi không phá sản."
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm Xuyên đột nhiên chen vào, dứt khoát trả lại mấy trăm đồng cho Thẩm Trú, bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của cậu thiếu niên, nói: "Cậu và em trai cậu cũng không cần phải đi." Mùi khói trêи người vẫn chưa biến mất, giọng nói khàn khàn trầm thấp, từng chữ đều bộc lộ sự mạnh mẽ, "Từ lúc quyết định tài trợ thì tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ các cậu cho đến khi trưởng thành. Chuyện này sẽ không thay đổi."
Thẩm Trú há hốc mồm miệng, dưới sự áp chế mạnh mẽ này, hắn không nghĩ ra từ ngữ nào để từ chối.
Sau khi quyết định sống chung thì phải tính đến việc chia phòng.
Căn nhà này có bốn phòng hai sảnh, trong đó sau khi bà ngoại mất, phòng sách được sửa thành nhà kho, chứa đầy những đồ vật họ để lại khi còn sống. Còn lại là một phòng ngủ chính, Thẩm Trú từ khi dọn đến đã không ở vì sợ vô tình làm hỏng những thứ quý giá của chủ nhân trước để lại, còn hai phòng ngủ phụ, hắn và em trai chia nhau mỗi người một phòng.
Sau một hồi thảo luận, họ quyết định để Nha Nha ngủ ở phòng sách nhỏ, Diệp Lâm Xuyên ngủ ở phòng ngủ chính, còn hai đôi anh em thì cứ hai anh em một phòng. Phòng ngủ chính thì hôm nay có thể dọn dẹp xong, nhưng còn phòng sách thì chất đống rất nhiều đồ, một buổi cũng nhất định không thể dọn xong được, đêm nay chỉ có thể để ba anh em Diệp Thanh Hà tạm thời cùng dùng chung một phòng ngủ vậy.
Mọi người vui vẻ thống nhất, sau khi ăn xong thì bắt tay vào dọn dẹp.
Cả một nhà có sự phân công lao động rõ ràng, người rửa chén thì đi rửa chén, người mua đồ thì đi mua đồ, mỗi một người đều rất cố gắng ra sức làm việc. Nha Nha vẫn còn là một "mầm đậu" thấp bé, mấy công việc như rửa chén, lau nhà vẫn chưa làm được, cô biết rất rõ điều này nên đã nhờ anh hai lấy một chậu nước, thấm một chiếc giẻ nhỏ rồi ngoan ngoãn tìm bàn ghế để lau.
Vì vậy, trong hoàn cảnh mọi người đều trở nên bận rộn này, Diệp Lâm Xuyên, người đang ngồi trêи ghế sô pha và không làm gì cả, trông vô cùng nổi bật.
"Em trai mau tránh ra ~"Diệp Nha ra lệnh bằng giọng trẻ con.
Diệp Lâm Xuyên rũ mắt, ông nhìn đứa trẻ ngồi xổm trêи mặt đất giống y như một quả bóng mập mạp, hai cánh tay bụ bẫm cầm chiếc giẻ rách, có thể thấy được trêи mu bàn tay hiện ra rõ ràng năm lúm thịt(*).
___________________________
* 肉窝窝 (Ròu wō wo): Ở Việt Nam mình chỉ có mỗi một từ là "tổ chim" (mk vô tình tìm được trong một trang mạng nói về bói toán) để miêu tả cái này, ngoài ra thì không có bất cứ thông tin gì cả, nếu ai biết "cái lỗ ở tay" kia gọi là hãy cmt giúp mk nha). Nhưng do từ "tổ chim" chỉ thấy trong bói toán nên bọn mk quyết định không dùng từ này mà thay bằng từ "lúm thịt".
____________________________________
--Nhóc béo.
Diệp Lâm Xuyên đưa ra kết luận của mình.
"Tránh ra nào..."
Diệp Nha nghĩ rằng ông không nghe thấy, cô kéo dài giọng điệu để nói lại.
Diệp Lâm Xuyên miễn cưỡng dời ʍôиɠ sang một bên để cô đi vào lau bàn.
Diệp Nha thở hổn hển, cô làm việc rất ra trò, môi mím lại, cả cơ mặt cũng rất tập trung và nghiêm túc. Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, liếc mắt nhìn chung quanh, đầu ngón tay chỉ đến trêи bàn: "Chỗ này."
Diệp Nha nhìn qua, cầm giẻ lau nhỏ trong tay, dùng sức lau lau ở đó.
Diệp Lâm Xuyên lại chỉ ra: "Chỗ này nữa."
Diệp Nha lại cầm lấy giẻ đi đến lau.
Bộ dáng ngoan ngoãn này khiến Diệp Lâm Xuyên thích thú: "Vẫn chưa lau sạch sẽ."
"..."
Diệp Nha đã lau bàn hồi lâu nên lúc này cánh tay nhỏ bé của cô đã ê ẩm, không có một chút sức lực. Nhìn bóng lưng của cô, tâm tình vốn không tốt của Diệp Lâm Xuyên trở nên khá hơn rất nhiều.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thẩm Nhiên nhỏ giọng nói chuyện với Tử ɖu͙ƈ: "Ba anh quả nhiên là người làm lãnh đạo."
Tử ɖu͙ƈ khó hiểu : "Là sao?"
Thẩm Nhiên: "Rất thích sai bảo người khác ấy."
Tử ɖu͙ƈ liền hiểu, gật đầu đồng ý .
Cuộc trò chuyện nhỏ này của bọn họ tự nhiên không thoát khỏi tai Diệp Lâm Xuyên, nhìn những bóng người đang bận rộn, Diệp Lâm Xuyên đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, ghế sô pha dưới ʍôиɠ cũng không còn thoải mái như trước.
"Ba, giơ chân lên."
Diệp Thanh Hà cầm cây lau nhà đi tới, ra hiệu cho ông để gọn chân.
Diệp Lâm Xuyên đưa nắm tay đặt lên miệng, ho khan một tiếng, đột nhiên đứng dậy, vươn tay tránh đi tầm mắt của hắn: "Đưa cho ba."
"Hả?" Diệp Thanh Hà không hiểu ý ba mình.
"Ba lau."
"... "
"... Hay là thôi đi." Diệp Thanh Hà cau mày, điều này đơn giản khiến hắn cảm thấy bối rối.
Ba hắn là phú nhị đại chính hiệu, từ khi sinh ra chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc, đến việc bận công tắc người máy quét dọn thôi cũng lười làm, giờ mà làm việc nhà thì ... quá khó đối với ông rồi.
"Đưa cho ba." Diệp Lâm Xuyên lặp lại một lần nữa.
Diệp Thanh Hà hít một hơi thật sâu, đưa cây lau nhà cho ông, còn không yên tâm nhắc nhở: "Ba, ba không cần miễn cưỡng đâu."
Diệp Lâm Xuyên khẽ khịt mũi, khinh thường ai thế.
Ông xắn tay áo lên, cầm lấy cây lau nhà, tiếp tục làm công việc của Diệp Thanh Hà. Diệp Lâm Xuyên chưa từng làm những việc này, thậm chí hồi còn đi học, khi trực nhật cũng là do mấy tên đàn em hoàn thành giúp ông, sau này khi tiếp quản công ty thì càng lại không động đến việc nhà, Dư Nghiên cũng từng nói ngay cả khi chai nước tương rơi xuống trước mặt ông, ông cũng lười nhặt giúp.
Nghĩ đến vợ, Diệp Lâm Xuyên lại hơi ngẩn người.
Sàn nhà bị ông lau thành ra lênh láng nước, Diệp Thanh Hà mày nhíu càng chặt hơn, nhưng để không phụ lòng nhiệt tình của ba, hắn chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm công việc khác mà không nói gì.
Lau phòng khách xong, Diệp Lâm Xuyên cầm cây lau nhà đi đến phòng ngủ chính.
Diệp Nha đúng lúc cũng đang ở đó, cô đang ngồi xổm trêи nền nhà lau một vết bẩn, lau rất cẩn thận, thấy Diệp Lâm Xuyên đi vào, cô chỉ nhìn một cái, sau đó là quay người lại chỉ để lại cho ông bóng dáng của một cái lưng mũm mĩm. Diệp Lâm Xuyên cũng chỉ nhìn nhìn rồi tiếp tục lau sàn.
Cả hai người đều việc ai người ấy làm không ai quấy rối đến ai. Nhưng đột nhiên, Diệp Nha đang ngồi xổm thì bị một bóng đen che khuất, giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé đang cầm giẻ của cô bị một bàn chân to lớn giẫm lên, hai mắt cô bé đột nhiên mở to, trong khoảnh khắc đó, ấy vậy mà cô quên cả kêu đau, Diệp Lâm Xuyên đang đưa lưng về phía cô nhanh chóng nhận ra mình giẫm phải thứ gì đó, vội vàng thu chân rời đi, cúi đầu nhìn xuống.
Bầu không khí như bị nhấn nút tạm dừng, vô cùng yên tĩnh.
Một giây trôi qua ...
Hai giây trôi qua ...
Cơn đau đột ngột trào ra từ lòng bàn tay.
Diệp Nha sững sờ nhấc bàn tay nhỏ bé bị giẫm đến nỗi đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo lập tức đẫm lệ.
"Em, em giẫm lên chị." Sự tủi thân của cô tràn ra.
Diệp Lâm Xuyên tỉnh táo đáp lại: "Ta không có." Ba chữ bật ra vô cùng bình tĩnh, như là giả vờ bình tĩnh sau khi làm ác.
Diệp Nha phồng miệng thổi vào bàn tay nhỏ bé của cô, cơn đau không những không biến mất mà ngày càng tăng lên, nó kϊƈɦ thích dây thần kinh mỏng manh của cô.
"Em cố ý!" Diệp Nha ngẩng đầu lên, khuôn mặt mếu máo đầy vẻ lên án hành vi xấu của ông.
"Đã nói là không có ..." Diệp Lâm Xuyên lông mày nhăn lại thành chữ Xuyên (川) (*), "Lúc lau sàn không nhìn thấy nhóc."
_____________________________
* Nhăn mày thành hình chữ Xuyên (川) là kiểu như vậy:
_______________________________________
Diệp Nha lại trợn tròn mắt, cô nhìn ông đầy vẻ khó tin: "Em, em vì để giẫm lên chị nên mới cố tình đến đây lau sàn chứ gì?" Diệp Lâm Xuyên bị cách suy nghĩ logic quái dị này làm cho choáng váng.
?
? ?
Để giẫm lên nó nên mới cố tình đến đây lau sàn là có ý gì?!
Tại sao lại còn phải nhấn mạnh hai chữ cố tình?!
Sự im lặng của ông càng củng cố thêm suy nghĩ của Diệp Nha, đi qua hai bước, cái đầu nhỏ ngẩng cao, khóe mắt vẫn còn ướt, nói "Sao em có thể hung ác như vậy!"
Mí mắt Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, hai tay chống cây lau, cố nén sự không kiên nhẫn, lặp lại lời nói khi nãy: "Ta nói không phải cố ý, là nhóc ngồi ở đây cản trở ta."
Những lời này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đỏ bừng, không cam lòng, tức giận, tất cả cảm xúc biến thành sự uất ức, chỉ muốn tìm ai đó để trút ra. Hai vai của cô run lên, hai tay che mặt khóc oa oa thành tiếng, cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài, nhưng không ngờ rằng do mặt đất quá trơn, khiến cho Bánh bao nhỏ đang vội chạy, không để ý nên ngã nhào xuống đất, chỉ thấy dáng người như một con cá nhỏ của cô, một đường trượt thẳng về phía trước.
"Phụt." Diệp Lâm Xuyên cười vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Diệp Thanh Hà và Thẩm Thẩm Trú lần đầu tiên nhìn thấy cách thức lên sàn biểu diễn như vậy, nhất thời đều sửng sốt .
Trượt chân ngã trêи mặt đất, Diệp Nha nghẹn ngào bò dậy, khóc sướt mướt đưa bàn tay nhỏ đến trước mặt Diệp Thanh Hà, "Anh ơi, Diệp Lâm Xuyên dẫm, dẫm em, đau......"
Em trai cũng không thèm gọi nữa, cô bé trực tiếp gọi là "Diệp Lâm Xuyên". Nhìn là biết ngay, đây chắc chắn là đã ghi hận ông chuyện này rồi.Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nha nhìn nhìn một chút, quay đầu lại nói: "Ba, sao ba lại giẫm lên Nha Nha?"Diệp Lâm Xuyên thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không nhìn thấy."Vẻ mặt Diệp Thanh Hà hiện lên sự nghi hoặc, cuối cùng cũng không nói gì, ôm lấy Nha Nha đi về phía toilet.
/102
|