Edit: Lemon.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
______________________
Thấy ông không trả lời, Diệp Nha coi như là đồng ý, khẽ dịch thân mình chui vào trong lồng ngực Diệp Lâm Xuyên, hai tay cẩn thận mềm mại ôm lấy ông, sau đó nhắm mắt, đầu chậm rãi dựa vào bờ vai dày rộng mang theo chút mùi rượu.
Trêи người cô gái nhỏ mang theo mùi sữa bò, cánh tay mềm, chân cũng mềm, tựa như một cái bánh trôi lớn, cả người mềm mại vô hại.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, nhưng khi cảm nhận được âm thanh hô hấp nhẹ nhàng, đầu ngón tay lập tức đình trệ, không tự chủ được giơ tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé.
Thật ấm áp, cũng không tệ như trong tưởng tượng.
Giờ khắc này Diệp Lâm Xuyên đột nhiên biết được, cho dù là người nhân bản cũng có nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.
Bên trong cơ thể cô chảy dòng máu của ông, chảy dòng máu của đứa con gái đã mất của ông, còn gửi gắm tình yêu thương cố chấp của vợ ông.
Diệp Lâm Xuyên chợt thấy chua xót, hốc mắt phiếm hồng trào ra một chút dịu dàng, ông không nói gì, lòng bàn tay đặt lên đầu cô nhẹ nhàng xoa.
Tóc cũng cô gái nhỏ cũng thật mềm, y như lớp lông tơ động vật.
Cảm nhận được có người chạm vào, Diệp Nha không khỏi giương mắt lên.
Đám mây đen nhỏ trêи đỉnh đầu người đàn ông không cam lòng yếu thế mà giãy giụa vài giây, chớp mắt một cái đã tiêu tán trong không khí.
Mắt cô sáng lên, duỗi tay bắt chút mây đen còn sót lại.
"Nhóc con......"
"Chị tên Nha Nha." Diệp Nha không vui mà sửa đúng xưng hô.
Diệp Lâm Xuyên biểu tình không đổi: "Nha nhóc con."
Diệp Nha muốn nói lại thôi, rầu rĩ không vui tiếp nhận cách xưng hô này.
Lại nghe hắn nói: "Nhóc béo lên rồi."
Đôi mắt Diệp Nha đột nhiên trừng lớn, xoa bóp thịt trêи bụng, cau mày chìm vào sầu não.
―― Em trai nói lời này là có ý gì??
―― Chẳng lẽ......
Diệp Nha véo mặt ônh một cái thật mạnh, vội vàng giáo huấn: "Nhiều thịt cũng không thể ăn!!
Mới đó mà đồng hồ đã chỉ 12 giờ, cơn buồn ngủ kéo đến làm cô không tự chủ được ngáp một cái, mí mắt không cam nguyện mà rung rung, cuối cùng không chịu nổi mỏi mệt, nặng nề khép mắt lại.
Thấy cô đã ngủ, Diệp Lâm Xuyên bế cô lên đi về phòng.
Cách phòng ngủ còn hai ba bước, đột nhiên Tử ɖu͙ƈ mắt nhắm mắt mở từ bên trong đi ra, mặt đối mặt với Diệp Lâm Xuyên.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ba cùng bánh bao nhỏ quen thuộc trong lồng ngực ông, Diệp Tử ɖu͙ƈ ngay lập tức tỉnh ngủ.
"Anh...... Ưm!"
Tiếng kêu vừa thốt ra đã bị chặn dưới lòng bàn tay.
Diệp Tử ɖu͙ƈ đảo mắt quanh tròng, trong lòng nghĩ ba hẳn là sẽ hổ dữ không ăn thịt con đâu nhỉ??
Nhưng cũng...... Không phải không có khả năng.
"Hơn nửa đêm đừng ồn ào." Diệp Lâm Xuyên buông lỏng tay, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Không ngủ đi ra đây làm gì?"
Diệp Tử ɖu͙ƈ trả lời lưu loát: "Đi tiểu."
Diệp Lâm Xuyên nói: "Phòng ngủ chính không phải có nhà vệ sinh sao."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nhìn Diệp Nha đang ngủ say trong lòng ông, nói: "Còn muốn uống nước."
Trầm ngâm một lát, Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ: "Con cũng biết dịch vụ trọn gói đấy nhỉ" Nói rồi vòng qua Diệp Tử ɖu͙ƈ đi vào phòng, "Đi nhanh rồi trở về ngủ."
"Ách." Diệp Tử ɖu͙ƈ gãi gãi đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng bật chiếc đèn bàn nhỏ, Diệp Thanh Hà đang an tĩnh ngủ trêи giường, Diệp Lâm Xuyên sợ đánh thức con trai lớn, động tác nhẹ nhàng cẩn thận đặt Diệp Nha lên gối nhỏ, nghĩ nghĩ rồi lại kéo chăn đắp lên cho cô.
"Ba, vừa rồi không phải là ba muốn người nhân lúc bọn con không chú ý định ném Nha Nha ra ngoài đấy chứ?"
Diệp Tử ɖu͙ƈ giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện phía sau ông.
Vai Diệp Lâm Xuyên run lên một cái, nhấc con trai lên giường, thái độ cường thế nói: "Nói nhảm ít thôi, mau ngủ đi."
Lúc này Diệp Nha trở mình, khuôn mặt đầy thịt đối diện Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Nhìn đôi lông mi rung động dưới ánh đèn, Diệp Tử ɖu͙ƈ lập tức quên đi chuyện vừa rồi.
Hắn vươn tay nghịch ngợm chọc chọc vào mặt Diệp Nha, tâm tình vui sướиɠ cười lên: "Ba, mặt Nha Nha giống bóng cao su thế."
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày đè cái tay không an phận kia xuống, kéo chăn lên "Mau ngủ, ngày mai không đi học à."
Nghĩ chuyện còn phải đến trường học, tươi cười trêи mặt Diệp Tử ɖu͙ƈ dần dần thu liễm, hắn chăm chú nhìn gương mặt ba mình, nhỏ giọng nói "Thật ra con không đi học cũng không sao đâu."
Diệp Lâm Xuyên sửng sốt.
"Con có thể ở nhà với ba."
Trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, Diệp Tử ɖu͙ƈ biết.
So với trường học, ba càng quan trọng hơn.
Trước kia tuy rằng không ai ở cùng ông nhưng hiện tại hắn muốn ở bên ba mình.
Diệp Lâm Xuyên cười nhẹ, xoa mạnh mái tóc hắn, "Đi học đi, ba không già đến mức cần con ở cạnh."
Trong lòng Diệp Tử ɖu͙ƈ bùng lên ngọn lửa nhỏ, nhấp nhấp môi nói: "Ba."
"Gì?"
"Ba lợi hại như vậy, giống như siêu nhân không gì không làm được, chắc chắn sẽ vượt qua thôi."
"Ừ." Diệp Lâm Xuyên đứng dậy tắt đèn ra khỏi phòng.
Ánh sáng bên ngoài lập loè, Diệp Lâm Xuyên buồn bực thở dài một hơi.
Nói rất đúng, Diệp Lâm Xuyên ông không gì là không làm được, sau ngày hôm nay ông sẽ đem mọi việc xử lý thật tốt.
Ông chuẩn bị đón nhận kết quả xấu nhất; cũng sẵn lòng vật lộn để bắt lấy hy vọng.
Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, ông đều sẽ chấp nhận.
***
Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên cao nhưng mọi người đều đã thức dậy hết. Lúc trước Diệp Nha và Diệp Tử ɖu͙ƈ có bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày, hiện tại không có bảo mẫu, toàn bộ gánh nặng đều đè lên người Diệp Thanh Hà.
Thẩm Trú đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
"Tử ɖu͙ƈ mang Nha Nha đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì ra ăn cơm."
"Vâng." Diệp Tử ɖu͙ƈ lười biếng đáp ứng, cầm tay Diệp Nha đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Nha nghe lời hiểu chuyện, việc nhỏ như đánh răng rửa mặt cơ bản có thể tự làm, phiền toái nhất chính là chải đầu, tóc vừa dài vừa mỏng lại vừa xoăn, một người làm thì rất khó xử lý. Diệp Thanh Hà cũng biết cột, nhưng kỹ thuật rất kém cỏi, rất dễ dàng rớt xuống, Thẩm Trú thắt bím tóc xinh đẹp nhất, nhưng hắn lại đang nấu cơm, chỉ sợ không rảnh tay.
Trong một mảnh hỗn loạn, tầm mắt Diệp Nha dừng trêи Diệp Lâm Xuyên còn ngủ trêи sô pha.
Suy xét vài giây, Diệp Nha liền cầm lược nhỏ chạy qua, mạnh mẽ lay ông.
"Làm gì thế." Giọng đàn ông khàn khàn buồn ngủ.
Ông có tâm sự lại uống rất nhiều rượu, lăn lộn mãi đến bốn giờ mới mơ màng ngủ, hiện tại là lúc buồn ngủ nhất, căn bản không rảnh để ý đến mấy đứa bé.
"Chị không biết chải đầu......" Diệp Nha tủi thân cầm chiếc lược nhỏ.
"Ồ." Diệp Lâm Xuyên trở mình, tiếp tục ngủ.
Diệp Nha bĩu môi, xoay người đi tìm Thẩm Trú.
Hắn còn đang ở phòng bếp bận rộn, Diệp Nha đứng ở cửa không dám quấy rầy, ánh mắt chăm chú nhìn theo. Rốt cuộc tầm mắt nóng bỏng của cô cũng khiến cho Thẩm Trú chú ý đến, dù bận rộn nhưng vẫn nhìn qua.
Nhìn thấy trêи tay Diệp Nha cầm lược nhỏ, tức khắc hiểu được ý cô.
"Nhiên Nhiên, lại đây dọn chén đũa!"
"Tới đây!" Thẩm Nhiên kêu to chạy lại.
Sau khi đưa chén đũa cho Thẩm Nhiên, Thẩm Trú ôm Diệp Nha đến ghế nhỏ, nhận lấy cái lược, thắt hai cái bím tóc đơn giản.
Diệp Nha ngồi im không nhúc nhích, chỉ lắc lư hai chân nhỏ.
"Anh Thẩm Trú ......"
"Hả?"
"Về sau Nha Nha muốn kết hôn với anh ~"
"Phốc." Thẩm Trú cười, chỉnh kẹp tóc ngay ngắn "Đột ngột như vậy."
"Ừm!" Diệp Nha gật đầu thật mạnh "Em muốn mang tất cả mọi người về trồng ở bên cạnh Nha Nha."
Thẩm Trú đã quen với cách nói chuyện của Nha Nha, chỉ cười cười không để trong lòng.
Sắp tới thời gian vào học, hắn cùng Diệp Thanh Hà là học sinh trung học nên phải đi sớm một chút, trường tiểu học của Diệp Tử ɖu͙ƈ ở ngay bên cạnh, thời gian vào học cũng sắp tới, vừa vặn có thể đưa qua đó.
Thẩm Trú suy ngẫm một lúc mới gọi Thẩm Nhiên sang một bên, khom lưng dặn dò: "Nhiên Nhiên, chờ lát nữa em phải mang theo Nha Nha lên xe của trường tới nhà trẻ, biết chưa?"
Thẩm Nhiên liên tục gật đầu.
"Phải chăm sóc cho em gái, không được để người khác bắt nạt em ấy."
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Diệp Nha đang đứng bên cạnh, Thẩm Nhiên tức khắc cảm giác áp lực mà trách nhiệm mang lại.
"Em bảo đảm sẽ chăm sóc Nha Nha thật tốt!" Thẩm Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc hứa hẹn.
Sau bữa ăn sáng Thẩm Nhiên quyết định bản thân phải dũng cảm lên, lại không thể để cho người khác bắt nạt Diệp Nha và Hạ Tình được.
Thẩm Trú yên tâm, lời nên nói cũng đã nói, nên thu dọn cũng đã thu dọn, chỉ còn......
Thẩm Trú gãi gãi đầu, dè dặt đi đến bên cạnh Diệp Lâm Xuyên: "À mà, chú......"
"......" Người trêи sô pha không có động tĩnh, hoàn toàn ngủ như chết.
"Tủ lạnh có cơm trưa, đến giữa trưa chú có thể hâm nóng lại rồi ăn, ăn xong thì chú cứ đặt vào bồn rửa, khi nào về cháu sẽ thu dọn."
"......" Vẫn không có động tĩnh.
Thẩm Trú thở dài, mặc kệ ông nghe hay không nghe vẫn nói tiếp: "Cháu còn để chìa khóa lại cho chú, chìa khóa xe cũng có, nếu chú muốn đi ra ngoài có thể lấy xe đạp của cháu, nhưng chú nhớ khóa lại, nếu không sẽ bị người ta trộm mất đấy ạ."
Hắn nói một hôi một hồi nhưng Diệp Lâm Xuyên trước sau vẫn không tỏ thái độ.
Thẩm Trú nhìn dáng người trêи sô pha lần cuối, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc đồng hồ thông minh, chính là cái đồng hồ mà tiểu thiên tài Diệp Nha lúc trước rời khỏi nhà Thẩm Trú để lại.
Thẩm Trú ngồi xổm xuống cầm tay Diệp Nha đeo lên cổ tay cô "Lúc trước muốn đưa cho em nhưng vẫn không có cơ hội, lần đeo lên rồi không được tháo xuống nữa, biết không?"
Nhìn đồng hồ, Diệp Nha ngoan ngoãn đồng ý.
Thẩm Trú sờ sờ đầu cô "Trước khi trở về có thể gọi điện thoại cho các anh, số điện thoại đã lưu bên trong, nhớ rõ lúc đi học thì không thể chơi, nếu không cô giáo sẽ mắng Nha Nha đấy."
Đi học không thể chơi.
Diệp Nha nhớ kỹ, lại dùng sức gật gật đầu.
"Bọn anh đi đây." Thẩm Trú vẫy vẫy tay với hai người, cùng hai anh em Diệp Thanh Hà rời khỏi nhà.
Bọn họ ở lầu một, không cần đi thang máy.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Diệp Thanh Hà đột nhiên cảm khái nói: "Bạn học Thẩm Trú về sau nhất định sẽ là một người ba tốt."
Lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Bái phục.
Vẻ mặt Thẩm Trú hơi lúng túng, lỗ tai đỏ hết cả lên, không nói lời nào.
Bọn họ rời đi không lâu thì Diệp Nha cũng cùng với Thẩm Nhiên ngồi xe của trường học rời khỏi nhà.
Còn 5 phút nữa là tới trường học, nhiệm vụ phụ của Diệp Nha chính thức đổi mới.
【 Nhiệm vụ phụ 01: Cùng Hạ Tình tham gia yến hội. 】
【 Nhiệm vụ phụ 02: Phá hỏng cảm tình của nam nữ chính. 】
【 Nhiệm vụ phụ 03: Được chú út Hạ khen ngợi. 】
Ba nhiệm vụ phụ thay đổi cùng thời gian, ngay sau đó lại nhảy ra nhắc nhở.
【 Nhiệm vụ không gia hạn thời gian, sau khi hoàn thành toàn bộ có thể mở ra nhiệm vụ chính số 8, xin ký chủ hãy cố gắng. 】
Hệ thống nhân cơ hội cổ vũ 【 Nha Nha cố lên nhé, hoàn thành hết mười nhiệm vụ sẽ được về nhà. 】
Nó không nghĩ tới tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Nha sẽ nhanh như vậy, giọng điệu tràn ngập vui sướиɠ.
Nếu là trước kia Diệp Nha nhất định sẽ vui vẻ, gấp không chờ nổi mà muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ để về nhà.
Nhưng mà hiện tại......
Cô muốn kiếm chút tiền rồi đưa cho anh hai và Tử ɖu͙ƈ trước.
Anh hai bị bệnh, không có tiền khám bệnh sẽ chết.
Diệp Nha nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hai tốt với cô như vậy, cô không thể trong lúc cực khổ cái gì cũng không làm, Diệp Nha tin tưởng ba mẹ cũng sẽ ủng hộ cô.
Cô là yêu quái nhỏ tốt bụng nhất thế giới, muốn mãi mãi là người che chở cho người mình yêu thương.
Cho dù là ba mẹ hay là Tử ɖu͙ƈ.
Cô cũng sẽ bảo vệ bọn họ!
Nghĩ như vậy trong lòng Diệp Nha trào ra một nguồn năng lượng vô hạn, đôi tay nhỏ đặt trêи đầu gối vô thức vỗ vỗ và cặp sách, trong đó có tấm danh thϊế͙p͙ chưa vứt...
Quyết định!
Cô phải kiếm tiền nuôi anh hai!!
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
______________________
Thấy ông không trả lời, Diệp Nha coi như là đồng ý, khẽ dịch thân mình chui vào trong lồng ngực Diệp Lâm Xuyên, hai tay cẩn thận mềm mại ôm lấy ông, sau đó nhắm mắt, đầu chậm rãi dựa vào bờ vai dày rộng mang theo chút mùi rượu.
Trêи người cô gái nhỏ mang theo mùi sữa bò, cánh tay mềm, chân cũng mềm, tựa như một cái bánh trôi lớn, cả người mềm mại vô hại.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, nhưng khi cảm nhận được âm thanh hô hấp nhẹ nhàng, đầu ngón tay lập tức đình trệ, không tự chủ được giơ tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé.
Thật ấm áp, cũng không tệ như trong tưởng tượng.
Giờ khắc này Diệp Lâm Xuyên đột nhiên biết được, cho dù là người nhân bản cũng có nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.
Bên trong cơ thể cô chảy dòng máu của ông, chảy dòng máu của đứa con gái đã mất của ông, còn gửi gắm tình yêu thương cố chấp của vợ ông.
Diệp Lâm Xuyên chợt thấy chua xót, hốc mắt phiếm hồng trào ra một chút dịu dàng, ông không nói gì, lòng bàn tay đặt lên đầu cô nhẹ nhàng xoa.
Tóc cũng cô gái nhỏ cũng thật mềm, y như lớp lông tơ động vật.
Cảm nhận được có người chạm vào, Diệp Nha không khỏi giương mắt lên.
Đám mây đen nhỏ trêи đỉnh đầu người đàn ông không cam lòng yếu thế mà giãy giụa vài giây, chớp mắt một cái đã tiêu tán trong không khí.
Mắt cô sáng lên, duỗi tay bắt chút mây đen còn sót lại.
"Nhóc con......"
"Chị tên Nha Nha." Diệp Nha không vui mà sửa đúng xưng hô.
Diệp Lâm Xuyên biểu tình không đổi: "Nha nhóc con."
Diệp Nha muốn nói lại thôi, rầu rĩ không vui tiếp nhận cách xưng hô này.
Lại nghe hắn nói: "Nhóc béo lên rồi."
Đôi mắt Diệp Nha đột nhiên trừng lớn, xoa bóp thịt trêи bụng, cau mày chìm vào sầu não.
―― Em trai nói lời này là có ý gì??
―― Chẳng lẽ......
Diệp Nha véo mặt ônh một cái thật mạnh, vội vàng giáo huấn: "Nhiều thịt cũng không thể ăn!!
Mới đó mà đồng hồ đã chỉ 12 giờ, cơn buồn ngủ kéo đến làm cô không tự chủ được ngáp một cái, mí mắt không cam nguyện mà rung rung, cuối cùng không chịu nổi mỏi mệt, nặng nề khép mắt lại.
Thấy cô đã ngủ, Diệp Lâm Xuyên bế cô lên đi về phòng.
Cách phòng ngủ còn hai ba bước, đột nhiên Tử ɖu͙ƈ mắt nhắm mắt mở từ bên trong đi ra, mặt đối mặt với Diệp Lâm Xuyên.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ba cùng bánh bao nhỏ quen thuộc trong lồng ngực ông, Diệp Tử ɖu͙ƈ ngay lập tức tỉnh ngủ.
"Anh...... Ưm!"
Tiếng kêu vừa thốt ra đã bị chặn dưới lòng bàn tay.
Diệp Tử ɖu͙ƈ đảo mắt quanh tròng, trong lòng nghĩ ba hẳn là sẽ hổ dữ không ăn thịt con đâu nhỉ??
Nhưng cũng...... Không phải không có khả năng.
"Hơn nửa đêm đừng ồn ào." Diệp Lâm Xuyên buông lỏng tay, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Không ngủ đi ra đây làm gì?"
Diệp Tử ɖu͙ƈ trả lời lưu loát: "Đi tiểu."
Diệp Lâm Xuyên nói: "Phòng ngủ chính không phải có nhà vệ sinh sao."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nhìn Diệp Nha đang ngủ say trong lòng ông, nói: "Còn muốn uống nước."
Trầm ngâm một lát, Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ: "Con cũng biết dịch vụ trọn gói đấy nhỉ" Nói rồi vòng qua Diệp Tử ɖu͙ƈ đi vào phòng, "Đi nhanh rồi trở về ngủ."
"Ách." Diệp Tử ɖu͙ƈ gãi gãi đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng bật chiếc đèn bàn nhỏ, Diệp Thanh Hà đang an tĩnh ngủ trêи giường, Diệp Lâm Xuyên sợ đánh thức con trai lớn, động tác nhẹ nhàng cẩn thận đặt Diệp Nha lên gối nhỏ, nghĩ nghĩ rồi lại kéo chăn đắp lên cho cô.
"Ba, vừa rồi không phải là ba muốn người nhân lúc bọn con không chú ý định ném Nha Nha ra ngoài đấy chứ?"
Diệp Tử ɖu͙ƈ giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện phía sau ông.
Vai Diệp Lâm Xuyên run lên một cái, nhấc con trai lên giường, thái độ cường thế nói: "Nói nhảm ít thôi, mau ngủ đi."
Lúc này Diệp Nha trở mình, khuôn mặt đầy thịt đối diện Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Nhìn đôi lông mi rung động dưới ánh đèn, Diệp Tử ɖu͙ƈ lập tức quên đi chuyện vừa rồi.
Hắn vươn tay nghịch ngợm chọc chọc vào mặt Diệp Nha, tâm tình vui sướиɠ cười lên: "Ba, mặt Nha Nha giống bóng cao su thế."
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày đè cái tay không an phận kia xuống, kéo chăn lên "Mau ngủ, ngày mai không đi học à."
Nghĩ chuyện còn phải đến trường học, tươi cười trêи mặt Diệp Tử ɖu͙ƈ dần dần thu liễm, hắn chăm chú nhìn gương mặt ba mình, nhỏ giọng nói "Thật ra con không đi học cũng không sao đâu."
Diệp Lâm Xuyên sửng sốt.
"Con có thể ở nhà với ba."
Trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, Diệp Tử ɖu͙ƈ biết.
So với trường học, ba càng quan trọng hơn.
Trước kia tuy rằng không ai ở cùng ông nhưng hiện tại hắn muốn ở bên ba mình.
Diệp Lâm Xuyên cười nhẹ, xoa mạnh mái tóc hắn, "Đi học đi, ba không già đến mức cần con ở cạnh."
Trong lòng Diệp Tử ɖu͙ƈ bùng lên ngọn lửa nhỏ, nhấp nhấp môi nói: "Ba."
"Gì?"
"Ba lợi hại như vậy, giống như siêu nhân không gì không làm được, chắc chắn sẽ vượt qua thôi."
"Ừ." Diệp Lâm Xuyên đứng dậy tắt đèn ra khỏi phòng.
Ánh sáng bên ngoài lập loè, Diệp Lâm Xuyên buồn bực thở dài một hơi.
Nói rất đúng, Diệp Lâm Xuyên ông không gì là không làm được, sau ngày hôm nay ông sẽ đem mọi việc xử lý thật tốt.
Ông chuẩn bị đón nhận kết quả xấu nhất; cũng sẵn lòng vật lộn để bắt lấy hy vọng.
Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, ông đều sẽ chấp nhận.
***
Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên cao nhưng mọi người đều đã thức dậy hết. Lúc trước Diệp Nha và Diệp Tử ɖu͙ƈ có bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày, hiện tại không có bảo mẫu, toàn bộ gánh nặng đều đè lên người Diệp Thanh Hà.
Thẩm Trú đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
"Tử ɖu͙ƈ mang Nha Nha đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì ra ăn cơm."
"Vâng." Diệp Tử ɖu͙ƈ lười biếng đáp ứng, cầm tay Diệp Nha đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Nha nghe lời hiểu chuyện, việc nhỏ như đánh răng rửa mặt cơ bản có thể tự làm, phiền toái nhất chính là chải đầu, tóc vừa dài vừa mỏng lại vừa xoăn, một người làm thì rất khó xử lý. Diệp Thanh Hà cũng biết cột, nhưng kỹ thuật rất kém cỏi, rất dễ dàng rớt xuống, Thẩm Trú thắt bím tóc xinh đẹp nhất, nhưng hắn lại đang nấu cơm, chỉ sợ không rảnh tay.
Trong một mảnh hỗn loạn, tầm mắt Diệp Nha dừng trêи Diệp Lâm Xuyên còn ngủ trêи sô pha.
Suy xét vài giây, Diệp Nha liền cầm lược nhỏ chạy qua, mạnh mẽ lay ông.
"Làm gì thế." Giọng đàn ông khàn khàn buồn ngủ.
Ông có tâm sự lại uống rất nhiều rượu, lăn lộn mãi đến bốn giờ mới mơ màng ngủ, hiện tại là lúc buồn ngủ nhất, căn bản không rảnh để ý đến mấy đứa bé.
"Chị không biết chải đầu......" Diệp Nha tủi thân cầm chiếc lược nhỏ.
"Ồ." Diệp Lâm Xuyên trở mình, tiếp tục ngủ.
Diệp Nha bĩu môi, xoay người đi tìm Thẩm Trú.
Hắn còn đang ở phòng bếp bận rộn, Diệp Nha đứng ở cửa không dám quấy rầy, ánh mắt chăm chú nhìn theo. Rốt cuộc tầm mắt nóng bỏng của cô cũng khiến cho Thẩm Trú chú ý đến, dù bận rộn nhưng vẫn nhìn qua.
Nhìn thấy trêи tay Diệp Nha cầm lược nhỏ, tức khắc hiểu được ý cô.
"Nhiên Nhiên, lại đây dọn chén đũa!"
"Tới đây!" Thẩm Nhiên kêu to chạy lại.
Sau khi đưa chén đũa cho Thẩm Nhiên, Thẩm Trú ôm Diệp Nha đến ghế nhỏ, nhận lấy cái lược, thắt hai cái bím tóc đơn giản.
Diệp Nha ngồi im không nhúc nhích, chỉ lắc lư hai chân nhỏ.
"Anh Thẩm Trú ......"
"Hả?"
"Về sau Nha Nha muốn kết hôn với anh ~"
"Phốc." Thẩm Trú cười, chỉnh kẹp tóc ngay ngắn "Đột ngột như vậy."
"Ừm!" Diệp Nha gật đầu thật mạnh "Em muốn mang tất cả mọi người về trồng ở bên cạnh Nha Nha."
Thẩm Trú đã quen với cách nói chuyện của Nha Nha, chỉ cười cười không để trong lòng.
Sắp tới thời gian vào học, hắn cùng Diệp Thanh Hà là học sinh trung học nên phải đi sớm một chút, trường tiểu học của Diệp Tử ɖu͙ƈ ở ngay bên cạnh, thời gian vào học cũng sắp tới, vừa vặn có thể đưa qua đó.
Thẩm Trú suy ngẫm một lúc mới gọi Thẩm Nhiên sang một bên, khom lưng dặn dò: "Nhiên Nhiên, chờ lát nữa em phải mang theo Nha Nha lên xe của trường tới nhà trẻ, biết chưa?"
Thẩm Nhiên liên tục gật đầu.
"Phải chăm sóc cho em gái, không được để người khác bắt nạt em ấy."
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Diệp Nha đang đứng bên cạnh, Thẩm Nhiên tức khắc cảm giác áp lực mà trách nhiệm mang lại.
"Em bảo đảm sẽ chăm sóc Nha Nha thật tốt!" Thẩm Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc hứa hẹn.
Sau bữa ăn sáng Thẩm Nhiên quyết định bản thân phải dũng cảm lên, lại không thể để cho người khác bắt nạt Diệp Nha và Hạ Tình được.
Thẩm Trú yên tâm, lời nên nói cũng đã nói, nên thu dọn cũng đã thu dọn, chỉ còn......
Thẩm Trú gãi gãi đầu, dè dặt đi đến bên cạnh Diệp Lâm Xuyên: "À mà, chú......"
"......" Người trêи sô pha không có động tĩnh, hoàn toàn ngủ như chết.
"Tủ lạnh có cơm trưa, đến giữa trưa chú có thể hâm nóng lại rồi ăn, ăn xong thì chú cứ đặt vào bồn rửa, khi nào về cháu sẽ thu dọn."
"......" Vẫn không có động tĩnh.
Thẩm Trú thở dài, mặc kệ ông nghe hay không nghe vẫn nói tiếp: "Cháu còn để chìa khóa lại cho chú, chìa khóa xe cũng có, nếu chú muốn đi ra ngoài có thể lấy xe đạp của cháu, nhưng chú nhớ khóa lại, nếu không sẽ bị người ta trộm mất đấy ạ."
Hắn nói một hôi một hồi nhưng Diệp Lâm Xuyên trước sau vẫn không tỏ thái độ.
Thẩm Trú nhìn dáng người trêи sô pha lần cuối, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc đồng hồ thông minh, chính là cái đồng hồ mà tiểu thiên tài Diệp Nha lúc trước rời khỏi nhà Thẩm Trú để lại.
Thẩm Trú ngồi xổm xuống cầm tay Diệp Nha đeo lên cổ tay cô "Lúc trước muốn đưa cho em nhưng vẫn không có cơ hội, lần đeo lên rồi không được tháo xuống nữa, biết không?"
Nhìn đồng hồ, Diệp Nha ngoan ngoãn đồng ý.
Thẩm Trú sờ sờ đầu cô "Trước khi trở về có thể gọi điện thoại cho các anh, số điện thoại đã lưu bên trong, nhớ rõ lúc đi học thì không thể chơi, nếu không cô giáo sẽ mắng Nha Nha đấy."
Đi học không thể chơi.
Diệp Nha nhớ kỹ, lại dùng sức gật gật đầu.
"Bọn anh đi đây." Thẩm Trú vẫy vẫy tay với hai người, cùng hai anh em Diệp Thanh Hà rời khỏi nhà.
Bọn họ ở lầu một, không cần đi thang máy.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Diệp Thanh Hà đột nhiên cảm khái nói: "Bạn học Thẩm Trú về sau nhất định sẽ là một người ba tốt."
Lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Bái phục.
Vẻ mặt Thẩm Trú hơi lúng túng, lỗ tai đỏ hết cả lên, không nói lời nào.
Bọn họ rời đi không lâu thì Diệp Nha cũng cùng với Thẩm Nhiên ngồi xe của trường học rời khỏi nhà.
Còn 5 phút nữa là tới trường học, nhiệm vụ phụ của Diệp Nha chính thức đổi mới.
【 Nhiệm vụ phụ 01: Cùng Hạ Tình tham gia yến hội. 】
【 Nhiệm vụ phụ 02: Phá hỏng cảm tình của nam nữ chính. 】
【 Nhiệm vụ phụ 03: Được chú út Hạ khen ngợi. 】
Ba nhiệm vụ phụ thay đổi cùng thời gian, ngay sau đó lại nhảy ra nhắc nhở.
【 Nhiệm vụ không gia hạn thời gian, sau khi hoàn thành toàn bộ có thể mở ra nhiệm vụ chính số 8, xin ký chủ hãy cố gắng. 】
Hệ thống nhân cơ hội cổ vũ 【 Nha Nha cố lên nhé, hoàn thành hết mười nhiệm vụ sẽ được về nhà. 】
Nó không nghĩ tới tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Nha sẽ nhanh như vậy, giọng điệu tràn ngập vui sướиɠ.
Nếu là trước kia Diệp Nha nhất định sẽ vui vẻ, gấp không chờ nổi mà muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ để về nhà.
Nhưng mà hiện tại......
Cô muốn kiếm chút tiền rồi đưa cho anh hai và Tử ɖu͙ƈ trước.
Anh hai bị bệnh, không có tiền khám bệnh sẽ chết.
Diệp Nha nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hai tốt với cô như vậy, cô không thể trong lúc cực khổ cái gì cũng không làm, Diệp Nha tin tưởng ba mẹ cũng sẽ ủng hộ cô.
Cô là yêu quái nhỏ tốt bụng nhất thế giới, muốn mãi mãi là người che chở cho người mình yêu thương.
Cho dù là ba mẹ hay là Tử ɖu͙ƈ.
Cô cũng sẽ bảo vệ bọn họ!
Nghĩ như vậy trong lòng Diệp Nha trào ra một nguồn năng lượng vô hạn, đôi tay nhỏ đặt trêи đầu gối vô thức vỗ vỗ và cặp sách, trong đó có tấm danh thϊế͙p͙ chưa vứt...
Quyết định!
Cô phải kiếm tiền nuôi anh hai!!
/102
|