Edit: Darn.
____________________________
Trêи cánh tay tăng thêm sức nặng khiến cô gái lập tức tỉnh táo lại, cô ấy dụi dụi hai mắt cay cay, cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của cô bé con cùng với cánh môi hơi chu lên, nhất thời tình mẹ dào dạt, không kìm được mà sờ sờ lên gương mặt đó.
Chú ý tới cái động tác này, người đàn ông không khỏi bắt chuyện: "Người kia của cô không đi cùng cô sao?" Đại Vương Nông gia viện cách nội thành không tính là xa, nhưng cũng không gần, khó có thể tưởng tượng được chồng của đối phương lại yên tâm để vợ đẹp con ngoan đến một nơi như thế.
Cô gái nhận ra người này đang nói chuyện với mình, ảm đạm cụp mắt, thấp giọng khàn khàn nói: "... Chúng tôi vừa mới chia tay."
Người đàn ông đau lòng, ánh mắt đồng tình, "Vậy một mình cô thế này đúng là rất không dễ dàng."
Cô gái gật gù, nói sang chuyện khác: "Anh thì sao?"
"Tôi à." Người đàn ông cười nói, "Tôi cũng là người cô đơn, mấy cô gái đều thấy tôi hung dữ, nói tôi bạo lực."
Cô gái ngầm đánh giá.
Ánh mắt của người này nhìn thì dữ, nhưng ngũ quan lại không hề kém, thậm chí còn có thể nói là anh tuấn, thân người cao lớn, so với tên bạn trai cũ như gà cúm đã cắm sừng cô kia còn tốt hơn nhiều. Lại nhìn cô bé xinh xắn áo quần sạch sẽ bên cạnh, trong nháy mắt hảo cảm đối với ông bố đơn thân nam tính này đã tăng lên, đỏ mặt nói nhỏ: "Tôi, tôi cảm thấy anh không dữ..."
Hả?
Người đàn ông xăm mình hoảng hốt, qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt thanh tú đã đỏ lên kia, tim bỗng đập một cách mât kiểm soát, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
"Cái đó tôi... Cái đó... cô là cô gái đầu tiên nói tôi không dữ."
Quả nhiên, cô gái làm mẹ tấm lòng đều rất mềm dịu.
Anh ta liếc nhìn Diệp Nha đội mũ vàng, trong chớp mắt đã tưởng tượng ra mười nghìn chữ về cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn, đến cả tên của đứa thứ hai cũng nghĩ ra rồi.
Sơn trang Đại Vương đã gần ngay trước mắt.
Cô gái không được tự nhiên vén tóc ra sau tai, ánh mắt né tránh, giọng đè nén: "Hay là... Kết, kết bạn WeChat?"
Người đàn ông xăm mình đỏ mặt tía tai, run run rẩy rẩy mở mã QR, tay run run giơ điện thoại lên.
Keng.
Đã thêm bạn.
Tài xế mặt không đổi sắc, mở loa phát cho hai người bài "Tornado".(*)
_____________________________
* Tornado: một bài hát của Châu Kiệt Luân.
_____________________________
"Đã đến sơn trang Đại Vương..."
Chiếc xe việt dã vững vàng dừng lại trước cổng sơn trang, Diệp Nha mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy xe dừng lại, lại móc từ trong túi nhỏ ra mười lăm đồng tiền để lên người cô gái, xoay người xuống xe trong ánh mắt khó hiểu, chỉnh chỉnh lại cái mũ, đôi chân ngắn bước vào trong.
Cô gái trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía người đàn ông: "Con gái anh sao lại đưa tôi tiền?"
Người đàn ông cũng ngớ ra: "Tôi độc thân hai mươi tám năm,lấy đâu ra con gái? Tôi còn muốn hỏi đây không phải con gái cô sao?"
Cô gái mang vẻ mặt anh đang nói cái quỷ gì vậy: "Tôi vừa qua hai mươi lấy đâu ra con gái lớn như vậy!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
**
[Hạ Tình: Nha Nha em đến chưa? Chị đến mà không thấy em, Có phải em đi nhầm rồi không.]
Nhận được tin nhắn, Diệp Nha nhìn quanh trái phải một vòng, nghển cổ lên, Đại Vương Sơn Trang bốn chữ uy phong lẫm lẫm treo lơ lửng trêи cửa, cô xác định nhiều lần, gửi lại voice chat: "Không nhầm không nhầm, em không đi nhầm, em đang ở..."
Lời còn chưa nói hết, màn hình nháy hai cái rồi tắt ngúm.
Diệp Nha nghiêng đầu nghi hoặc "Í" một tiếng, tay nhỏ vỗ vỗ màn hình, không có động tĩnh gì, cuối cùng mới nhớ ra có thể là hết pin.
Diệp Nha mờ mịt nhìn xung quanh, hai bên trái phải đều là nhà gỗ nhỏ, mấy cái tấm ván gỗ xếp thành mấy lối đi, bên tay trái còn có một cái hồ rất đẹp, cá bên trong bơi qua bơi lại. Diệp Nha chớp chớp mắt, tùy ý chọn một đường để đi.
Hệ thống: [Nha Nha con đến nhầm chỗ rồi!! Nơi con phải đi là Thái Chủ sơn trang!!]
Hệ thống sốt ruột muốn điên rồi.
Nó vốn tưởng rằng dựa vào mạch não nhỏ thông minh của Diệp Nha chắc chắn sẽ không thành vấn đề, vậy nên yên tâm đi đến những thế giới khác làm thêm, hoàn toàn không ngờ được mạch não nhỏ thông minh của cô không phân biệt được Thái(太) và Đại(大), Chủ(主) và Vương(王).
"Đây chính là Thái Chủ." Diệp Nha kiên định cho rằng mình không sai, đi quanh tìm kiếm hình bóng của Hạ Tình.
"Đúng, tiệc mừng thọ chính là ở bên này."
Tiệc mừng thọ?
Tiệc...
Diệp Nha hiểu ra, đi theo sau người phục vụ từ bên ngoài vào.
Bên trong tiếng người huyên náo, xen kẽ tiếng nhạc, mười mấy cái bàn tròn đều ngồi đầy khách, ở giữa là một sân khấu biểu diễn, người chủ trì đang đứng trêи bục nói chuyện, không sai, chỗ này chính là tiệc rượu!
Tâm trí của hệ thống đều mệt mỏi, nghẹn họng không nói được gì: [Bảo bối, con như vậy sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ...]
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở vang lên.
[Nhiệm vụ nhánh 02: Cùng Hạ Tình tham dự tiệc rượu đã hoàn thành.]
?
? ? ?
Hệ thống hoàn toàn đờ đẫn.
Hoàn thành một cách thần cmn kì, hoá ra chỉ cần hai người cùng lúc tham dự, không cần biết có ở cùng một chỗ không, cũng không biết có phải cùng một loại tiệc rượu không, chỉ cần cùng một thời gian là hoàn thành? Vân, vân tiệc rượu?
Hệ thống thầm kêu không ổn, thì ra đến giờ mới phát hiện ra chức năng tự động đánh giá nhiệm vụ của nó hỏng rồi!
Trong lúc hỗn loạn, cánh tay nhỏ của Diệp Nha bị nắm lấy.
Cô nghiêng đầu sang, bà lão mái tóc hoa râm, hiền từ hóa ái, trông tuổi ước chừng khoảng bảy mươi tám mươi tuổi.
"Chào bà nội ạ~" Diệp Nha kéo dài ngữ điệu, bé ngoan khéo miệng.
"Con là con cái nhà ai thế? Sao lại đi một mình ở đây."
"Con tìm chị Hạ Tình."
"Cái gì?" Bà lão ghé tai lại gần, "Con đói bụng?"
Diệp Nha hít sâu một cái, cất cao giọng nói: "Bà nội, con không đói bụng, con tìm chị Hạ Tình!"
"Ồ, bé con đói bụng muốn ăn thịt." Người già tai nghe không được rõ, bà lão vỗ vỗ đầu Diệp Nha, để người phục vụ đặt thêm cái ghế ở bên cạnh, còn lót đệm cao lên ghế, để cô bé ngồi vừa tới mặt bàn. Sau đó Diệp Nha được ôm lên.
"Nào nào nào, bà nội cho con ăn." Bà lão xé miếng đùi gà đặt vào bát cô, lại gắp hai cái cá viên, "Ăn xong bà bảo người ta dắt con đi tìm mẹ."
Trêи bàn ăn thịt cá đầy đủ, mùi thức ăn thơm phức khiến cho con sâu đói trong bụng bò ra, Diệp Nha ực ực nuốt ngụm nước bọt, hai tay cầm đùi gà lên bắt đầu gặm.
Cô ăn rất ngon miệng, trêи gương mặt dính đầy dầu mỡ, bà lão chưa từng thấy cô bé nào xinh xắn thế này, liên tiếp vỗ về tóc cô bé, hỏi: "Bé con tên là gì?"
Diệp Nha nuốt xuống thịt gà, nhìn về phía bà lão: "Con tên Diệp Nha."
"A? Con tên Xuân Nha?"
"??"
"Bà nội, không đúng không đúng, con tên Diệp Nha. Diệp, Nha." Hai chữ cuối cùng còn đọc nhấn mạnh.
Bà lão hiểu ra: "Ừ, thì ra con tên là Xuân Nhị Nha."
"..."
Diệp Nha ngây ngô run rẩy lông mi, gật đầu phụ họa, "Ưm, Con tên. Xuân Nhị Nha." Nói vặn vặn người, vùi đầu tiếp tục gặm đùi gà.
Đang lúc cô vùi đầu ăn cơm, không để ý có một đoàn người cầm máy quay đi vào từ phía sau, bên cạnh truyền ra tiếng hô nhỏ kinh ngạc, cùng nhau buông bát đũa xuống nhìn về bục phía trước, có người bắt đầu lấy điện thoại di động ra quay chụp.
"Ngày hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà Vương Xuân Hoa, đầu tiên chúng ta hãy chúc bà mừng thọ vui vẻ!"
"Mẹ, đeo máy trợ thính lên." Người đàn ông trung niên đi tới, đi đến bên cạnh bà lão nhắc nhở.
Vừa nãy bà cảm thấy xung quanh ồn ào, đã tạm thời tháo máy trợ thính xuống, nếu không có chuyện gì thì cũng không muốn đeo lên. Người đàn ông giúp bà lão đeo máy trợ thính, lẳng lặng đứng trông nom bên cạnh bà.
"Đêm nay sẽ có một đoàn người đặc biệt đến chúc thọ bà, chắc mọi người đều đã thấy, đó chính là thành viên của đội tuyển thi đấu nổi tiếng khắp cả nước của chúng tôi! Trước khi bọn họ lên bục, trước tiên chúng ta hãy mời bạn nhỏ Diệp Nhã biểu diễn cho mọi người《Bài hát mừng thọ》, chúng ta hãy chào đón Diệp Nhã!!"
Dưới bục tiếng vỗ tay như sấm, nhưng trêи bục mãi vẫn không có người đi ra.
Người chủ trì đã quen thấy cảnh này, cười cười: "Có vẻ như bạn nhỏ Diệp Nhã của chúng ta đang căng thẳng, vậy chỉ có thể..."
Diệp Nha quẹt miệng một cái, tay nhỏ bóng mỡ lau qua loa, từ trong túi đeo lưng lấy ra phách tre leo lên bậc thang, ngẩng đôi mắt to lên: "Chú ơi, con không căng thẳng."
Đột nhiên một đứa bé nhảy ra làm người chủ trì và Diệp Nhã ở dưới bục đang trốn trong lòng mẹ khóc.
"Mẹ, bạn ấy là Diệp Nhã, con là ai?" Diệp Nhã khóc lại càng thêm bi thương.
Người chủ trì nhìn Diệp Nha, lại nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của bà lão Vương Xuân Hoa, anh ta biết là nhầm người, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua: "Được, bạn nhỏ này con muốn biểu diễn cái gì?"
"Gõ phách tre cho bà." Giọng Diệp Nha vừa mềm vừa trong, ngữ điệu mềm mại như cây bông vải. Cô mặc quần trắng nhỏ, nghiêng ngả đẩy chiếc mũ nhỏ màu vàng, lộ ra gò má non nớt đáng yêu, phách tre trêи tay hoàn toàn không hợp với trang phục của cô, nhưng lại nhiều thêm mấy phần ngây thơ.
Khách khứa ở đây chưa từng thấy đứa bé gõ phách tre nào nhỏ như vậy, trong nháy mắt cảm thấy hứng thú, cùng nhau ngóng nhìn Diệp Nha trêи bục. Ngoại trừ khách bên ngoài, tổ biểu diễn《Thử thách phi thường》ở trong góc cũng tò mò nhìn về phía cô, nhϊế͙p͙ ảnh gia không hề keo kiệt, giơ ống kính máy ảnh lên ngắm về phía trước.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Nha lách cách gõ phách tre, ngón tay thông thạo linh hoạt, còn ngẫu hứng lanh lảnh hát một điệu ――
"Phách tre vang một tiếng, bà nội cười một cái; phách tre vang hai tiếng, bà nội hưởng cát tường."
Diệp Nha có là có phần bản lĩnh, cứ như vậy mới có hai câu đã chọc cho bà lão mừng vui thoải mái, khách đến cũng không ngờ cô bé biết gõ phách tre, còn gõ rất hay, vừa cười vừa gõ, còn không quên đưa lên tiếng vỗ tay.
Bầu không khí ở hội trường được một màn phách tre làm dậy lên náo nhiệt.
"Diệp, Diệp Nha?" Hạ Dữ cả nửa ngày không hé nửa lời trong phút chốc trợn tròn cả mắt, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ba khách quý khác cũng nhớ ra, cười nói: "Chẳng trách lại thấy quen mắt, đây không phải cô bé kẹo mạch nha hot lên đột trước sao." Nói rồi đẩy Hạ Dữ một cái, "Cậu biết?"
Hạ Dữ vẫn chưa thoát khỏi kinh hãi.
Gần đây anh ta đang ghi hình một gameshow trải nghiệm cuộc sống, kỳ này vừa hay cũng là kỳ cuối cùng, đạo diễn định ghi hình tập này nhẹ nhàng một chút, sau khi biết bà lão làm tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi ở đây, vì vậy khi được chủ nhân đồng ý, họ định lấy cảnh quay ở trang viên này. Vấn đề là một nơi xa thế này sao Diệp Nha lại tới được? Hạ Dữ nhìn một vòng xung quanh, nửa ngày cũng không tìm được hình bóng Diệp Lâm Xuyên hay một người quen nào khác.
Sẽ không phải... bị lừa tới đấy chứ?
Hạ Tự có chút hoảng.
Anh ta không lo được gì khác nữa, lấy điện thoại di động ra tìm số của Diệp Lâm Xuyên.
Đầu bên kia không bắt máy.
Hạ Dữ chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi.
"Nói." Người đàn ông đầu bên kia thở dốc, hô hấp ngắn ngủi lại không theo quy luật, dường như đang vì chuyện gì mà cuống cuồng cả lên.
Yết hầu Hạ Dữ trượt lên trượt xuống, liếc lên Diệp Nha đang biểu diễn hăng say trêи bục, cân nhắc mở miệng: "Diệp tiên sinh, con gái ngài đang ở chỗ tôi."
Diệp Lâm Xuyên: "???!"
____________________________
Trêи cánh tay tăng thêm sức nặng khiến cô gái lập tức tỉnh táo lại, cô ấy dụi dụi hai mắt cay cay, cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của cô bé con cùng với cánh môi hơi chu lên, nhất thời tình mẹ dào dạt, không kìm được mà sờ sờ lên gương mặt đó.
Chú ý tới cái động tác này, người đàn ông không khỏi bắt chuyện: "Người kia của cô không đi cùng cô sao?" Đại Vương Nông gia viện cách nội thành không tính là xa, nhưng cũng không gần, khó có thể tưởng tượng được chồng của đối phương lại yên tâm để vợ đẹp con ngoan đến một nơi như thế.
Cô gái nhận ra người này đang nói chuyện với mình, ảm đạm cụp mắt, thấp giọng khàn khàn nói: "... Chúng tôi vừa mới chia tay."
Người đàn ông đau lòng, ánh mắt đồng tình, "Vậy một mình cô thế này đúng là rất không dễ dàng."
Cô gái gật gù, nói sang chuyện khác: "Anh thì sao?"
"Tôi à." Người đàn ông cười nói, "Tôi cũng là người cô đơn, mấy cô gái đều thấy tôi hung dữ, nói tôi bạo lực."
Cô gái ngầm đánh giá.
Ánh mắt của người này nhìn thì dữ, nhưng ngũ quan lại không hề kém, thậm chí còn có thể nói là anh tuấn, thân người cao lớn, so với tên bạn trai cũ như gà cúm đã cắm sừng cô kia còn tốt hơn nhiều. Lại nhìn cô bé xinh xắn áo quần sạch sẽ bên cạnh, trong nháy mắt hảo cảm đối với ông bố đơn thân nam tính này đã tăng lên, đỏ mặt nói nhỏ: "Tôi, tôi cảm thấy anh không dữ..."
Hả?
Người đàn ông xăm mình hoảng hốt, qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt thanh tú đã đỏ lên kia, tim bỗng đập một cách mât kiểm soát, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
"Cái đó tôi... Cái đó... cô là cô gái đầu tiên nói tôi không dữ."
Quả nhiên, cô gái làm mẹ tấm lòng đều rất mềm dịu.
Anh ta liếc nhìn Diệp Nha đội mũ vàng, trong chớp mắt đã tưởng tượng ra mười nghìn chữ về cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn, đến cả tên của đứa thứ hai cũng nghĩ ra rồi.
Sơn trang Đại Vương đã gần ngay trước mắt.
Cô gái không được tự nhiên vén tóc ra sau tai, ánh mắt né tránh, giọng đè nén: "Hay là... Kết, kết bạn WeChat?"
Người đàn ông xăm mình đỏ mặt tía tai, run run rẩy rẩy mở mã QR, tay run run giơ điện thoại lên.
Keng.
Đã thêm bạn.
Tài xế mặt không đổi sắc, mở loa phát cho hai người bài "Tornado".(*)
_____________________________
* Tornado: một bài hát của Châu Kiệt Luân.
_____________________________
"Đã đến sơn trang Đại Vương..."
Chiếc xe việt dã vững vàng dừng lại trước cổng sơn trang, Diệp Nha mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy xe dừng lại, lại móc từ trong túi nhỏ ra mười lăm đồng tiền để lên người cô gái, xoay người xuống xe trong ánh mắt khó hiểu, chỉnh chỉnh lại cái mũ, đôi chân ngắn bước vào trong.
Cô gái trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía người đàn ông: "Con gái anh sao lại đưa tôi tiền?"
Người đàn ông cũng ngớ ra: "Tôi độc thân hai mươi tám năm,lấy đâu ra con gái? Tôi còn muốn hỏi đây không phải con gái cô sao?"
Cô gái mang vẻ mặt anh đang nói cái quỷ gì vậy: "Tôi vừa qua hai mươi lấy đâu ra con gái lớn như vậy!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
**
[Hạ Tình: Nha Nha em đến chưa? Chị đến mà không thấy em, Có phải em đi nhầm rồi không.]
Nhận được tin nhắn, Diệp Nha nhìn quanh trái phải một vòng, nghển cổ lên, Đại Vương Sơn Trang bốn chữ uy phong lẫm lẫm treo lơ lửng trêи cửa, cô xác định nhiều lần, gửi lại voice chat: "Không nhầm không nhầm, em không đi nhầm, em đang ở..."
Lời còn chưa nói hết, màn hình nháy hai cái rồi tắt ngúm.
Diệp Nha nghiêng đầu nghi hoặc "Í" một tiếng, tay nhỏ vỗ vỗ màn hình, không có động tĩnh gì, cuối cùng mới nhớ ra có thể là hết pin.
Diệp Nha mờ mịt nhìn xung quanh, hai bên trái phải đều là nhà gỗ nhỏ, mấy cái tấm ván gỗ xếp thành mấy lối đi, bên tay trái còn có một cái hồ rất đẹp, cá bên trong bơi qua bơi lại. Diệp Nha chớp chớp mắt, tùy ý chọn một đường để đi.
Hệ thống: [Nha Nha con đến nhầm chỗ rồi!! Nơi con phải đi là Thái Chủ sơn trang!!]
Hệ thống sốt ruột muốn điên rồi.
Nó vốn tưởng rằng dựa vào mạch não nhỏ thông minh của Diệp Nha chắc chắn sẽ không thành vấn đề, vậy nên yên tâm đi đến những thế giới khác làm thêm, hoàn toàn không ngờ được mạch não nhỏ thông minh của cô không phân biệt được Thái(太) và Đại(大), Chủ(主) và Vương(王).
"Đây chính là Thái Chủ." Diệp Nha kiên định cho rằng mình không sai, đi quanh tìm kiếm hình bóng của Hạ Tình.
"Đúng, tiệc mừng thọ chính là ở bên này."
Tiệc mừng thọ?
Tiệc...
Diệp Nha hiểu ra, đi theo sau người phục vụ từ bên ngoài vào.
Bên trong tiếng người huyên náo, xen kẽ tiếng nhạc, mười mấy cái bàn tròn đều ngồi đầy khách, ở giữa là một sân khấu biểu diễn, người chủ trì đang đứng trêи bục nói chuyện, không sai, chỗ này chính là tiệc rượu!
Tâm trí của hệ thống đều mệt mỏi, nghẹn họng không nói được gì: [Bảo bối, con như vậy sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ...]
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở vang lên.
[Nhiệm vụ nhánh 02: Cùng Hạ Tình tham dự tiệc rượu đã hoàn thành.]
?
? ? ?
Hệ thống hoàn toàn đờ đẫn.
Hoàn thành một cách thần cmn kì, hoá ra chỉ cần hai người cùng lúc tham dự, không cần biết có ở cùng một chỗ không, cũng không biết có phải cùng một loại tiệc rượu không, chỉ cần cùng một thời gian là hoàn thành? Vân, vân tiệc rượu?
Hệ thống thầm kêu không ổn, thì ra đến giờ mới phát hiện ra chức năng tự động đánh giá nhiệm vụ của nó hỏng rồi!
Trong lúc hỗn loạn, cánh tay nhỏ của Diệp Nha bị nắm lấy.
Cô nghiêng đầu sang, bà lão mái tóc hoa râm, hiền từ hóa ái, trông tuổi ước chừng khoảng bảy mươi tám mươi tuổi.
"Chào bà nội ạ~" Diệp Nha kéo dài ngữ điệu, bé ngoan khéo miệng.
"Con là con cái nhà ai thế? Sao lại đi một mình ở đây."
"Con tìm chị Hạ Tình."
"Cái gì?" Bà lão ghé tai lại gần, "Con đói bụng?"
Diệp Nha hít sâu một cái, cất cao giọng nói: "Bà nội, con không đói bụng, con tìm chị Hạ Tình!"
"Ồ, bé con đói bụng muốn ăn thịt." Người già tai nghe không được rõ, bà lão vỗ vỗ đầu Diệp Nha, để người phục vụ đặt thêm cái ghế ở bên cạnh, còn lót đệm cao lên ghế, để cô bé ngồi vừa tới mặt bàn. Sau đó Diệp Nha được ôm lên.
"Nào nào nào, bà nội cho con ăn." Bà lão xé miếng đùi gà đặt vào bát cô, lại gắp hai cái cá viên, "Ăn xong bà bảo người ta dắt con đi tìm mẹ."
Trêи bàn ăn thịt cá đầy đủ, mùi thức ăn thơm phức khiến cho con sâu đói trong bụng bò ra, Diệp Nha ực ực nuốt ngụm nước bọt, hai tay cầm đùi gà lên bắt đầu gặm.
Cô ăn rất ngon miệng, trêи gương mặt dính đầy dầu mỡ, bà lão chưa từng thấy cô bé nào xinh xắn thế này, liên tiếp vỗ về tóc cô bé, hỏi: "Bé con tên là gì?"
Diệp Nha nuốt xuống thịt gà, nhìn về phía bà lão: "Con tên Diệp Nha."
"A? Con tên Xuân Nha?"
"??"
"Bà nội, không đúng không đúng, con tên Diệp Nha. Diệp, Nha." Hai chữ cuối cùng còn đọc nhấn mạnh.
Bà lão hiểu ra: "Ừ, thì ra con tên là Xuân Nhị Nha."
"..."
Diệp Nha ngây ngô run rẩy lông mi, gật đầu phụ họa, "Ưm, Con tên. Xuân Nhị Nha." Nói vặn vặn người, vùi đầu tiếp tục gặm đùi gà.
Đang lúc cô vùi đầu ăn cơm, không để ý có một đoàn người cầm máy quay đi vào từ phía sau, bên cạnh truyền ra tiếng hô nhỏ kinh ngạc, cùng nhau buông bát đũa xuống nhìn về bục phía trước, có người bắt đầu lấy điện thoại di động ra quay chụp.
"Ngày hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà Vương Xuân Hoa, đầu tiên chúng ta hãy chúc bà mừng thọ vui vẻ!"
"Mẹ, đeo máy trợ thính lên." Người đàn ông trung niên đi tới, đi đến bên cạnh bà lão nhắc nhở.
Vừa nãy bà cảm thấy xung quanh ồn ào, đã tạm thời tháo máy trợ thính xuống, nếu không có chuyện gì thì cũng không muốn đeo lên. Người đàn ông giúp bà lão đeo máy trợ thính, lẳng lặng đứng trông nom bên cạnh bà.
"Đêm nay sẽ có một đoàn người đặc biệt đến chúc thọ bà, chắc mọi người đều đã thấy, đó chính là thành viên của đội tuyển thi đấu nổi tiếng khắp cả nước của chúng tôi! Trước khi bọn họ lên bục, trước tiên chúng ta hãy mời bạn nhỏ Diệp Nhã biểu diễn cho mọi người《Bài hát mừng thọ》, chúng ta hãy chào đón Diệp Nhã!!"
Dưới bục tiếng vỗ tay như sấm, nhưng trêи bục mãi vẫn không có người đi ra.
Người chủ trì đã quen thấy cảnh này, cười cười: "Có vẻ như bạn nhỏ Diệp Nhã của chúng ta đang căng thẳng, vậy chỉ có thể..."
Diệp Nha quẹt miệng một cái, tay nhỏ bóng mỡ lau qua loa, từ trong túi đeo lưng lấy ra phách tre leo lên bậc thang, ngẩng đôi mắt to lên: "Chú ơi, con không căng thẳng."
Đột nhiên một đứa bé nhảy ra làm người chủ trì và Diệp Nhã ở dưới bục đang trốn trong lòng mẹ khóc.
"Mẹ, bạn ấy là Diệp Nhã, con là ai?" Diệp Nhã khóc lại càng thêm bi thương.
Người chủ trì nhìn Diệp Nha, lại nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của bà lão Vương Xuân Hoa, anh ta biết là nhầm người, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua: "Được, bạn nhỏ này con muốn biểu diễn cái gì?"
"Gõ phách tre cho bà." Giọng Diệp Nha vừa mềm vừa trong, ngữ điệu mềm mại như cây bông vải. Cô mặc quần trắng nhỏ, nghiêng ngả đẩy chiếc mũ nhỏ màu vàng, lộ ra gò má non nớt đáng yêu, phách tre trêи tay hoàn toàn không hợp với trang phục của cô, nhưng lại nhiều thêm mấy phần ngây thơ.
Khách khứa ở đây chưa từng thấy đứa bé gõ phách tre nào nhỏ như vậy, trong nháy mắt cảm thấy hứng thú, cùng nhau ngóng nhìn Diệp Nha trêи bục. Ngoại trừ khách bên ngoài, tổ biểu diễn《Thử thách phi thường》ở trong góc cũng tò mò nhìn về phía cô, nhϊế͙p͙ ảnh gia không hề keo kiệt, giơ ống kính máy ảnh lên ngắm về phía trước.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Nha lách cách gõ phách tre, ngón tay thông thạo linh hoạt, còn ngẫu hứng lanh lảnh hát một điệu ――
"Phách tre vang một tiếng, bà nội cười một cái; phách tre vang hai tiếng, bà nội hưởng cát tường."
Diệp Nha có là có phần bản lĩnh, cứ như vậy mới có hai câu đã chọc cho bà lão mừng vui thoải mái, khách đến cũng không ngờ cô bé biết gõ phách tre, còn gõ rất hay, vừa cười vừa gõ, còn không quên đưa lên tiếng vỗ tay.
Bầu không khí ở hội trường được một màn phách tre làm dậy lên náo nhiệt.
"Diệp, Diệp Nha?" Hạ Dữ cả nửa ngày không hé nửa lời trong phút chốc trợn tròn cả mắt, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ba khách quý khác cũng nhớ ra, cười nói: "Chẳng trách lại thấy quen mắt, đây không phải cô bé kẹo mạch nha hot lên đột trước sao." Nói rồi đẩy Hạ Dữ một cái, "Cậu biết?"
Hạ Dữ vẫn chưa thoát khỏi kinh hãi.
Gần đây anh ta đang ghi hình một gameshow trải nghiệm cuộc sống, kỳ này vừa hay cũng là kỳ cuối cùng, đạo diễn định ghi hình tập này nhẹ nhàng một chút, sau khi biết bà lão làm tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi ở đây, vì vậy khi được chủ nhân đồng ý, họ định lấy cảnh quay ở trang viên này. Vấn đề là một nơi xa thế này sao Diệp Nha lại tới được? Hạ Dữ nhìn một vòng xung quanh, nửa ngày cũng không tìm được hình bóng Diệp Lâm Xuyên hay một người quen nào khác.
Sẽ không phải... bị lừa tới đấy chứ?
Hạ Tự có chút hoảng.
Anh ta không lo được gì khác nữa, lấy điện thoại di động ra tìm số của Diệp Lâm Xuyên.
Đầu bên kia không bắt máy.
Hạ Dữ chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi.
"Nói." Người đàn ông đầu bên kia thở dốc, hô hấp ngắn ngủi lại không theo quy luật, dường như đang vì chuyện gì mà cuống cuồng cả lên.
Yết hầu Hạ Dữ trượt lên trượt xuống, liếc lên Diệp Nha đang biểu diễn hăng say trêи bục, cân nhắc mở miệng: "Diệp tiên sinh, con gái ngài đang ở chỗ tôi."
Diệp Lâm Xuyên: "???!"
/102
|