Edit: Hamster
Beta: Chin
_________________
Sau khi uống thuốc bệnh của Diệp Lâm Xuyên cũng giảm đi nhiều. Tổ tiết mục lại gửi tin nhắn khiến ông phải lập tức đứng dậy, chuẩn bị đồ đạc đi đến sân bay.
Thẩm Trú vội vàng ngăn lại: "Chú, tình trạng của chú bây giờ không thể tiếp tục tham gia được." Ban đêm ở hải đảo rất ẩm ướt, nếu lại có chuyện gì xảy ra, chắc chắn không ai giải quyết được.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ." Giọng mũi Diệp Lâm Xuyên rất nặng, mí mắt không thể nâng lên một nửa, thân thể mệt mỏi làm động tác dần chậm hơn.
Thẩm Trú mặt hơi trầm, không nói gì chạy tới cướp vali của Diệp Lâm Xuyên, mạnh mẽ kéo ông trở về giường, ngữ khí cứng ngắc: "Bây giờ chú hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, lúc này hãy nghe theo con."
Đuôi lông mày Diệp Lâm Xuyên khẽ nhếch, nhịn cười không được: "Đây là tập cuối rồi, không đi không được."
"Thân thể quan trọng hơn." Thẩm Trú châm chước một lúc lâu, "Không thì chúng ta có thể tìm người giám hộ tạm thời."
"Người giám hộ tạm thời?"
"Ân." Thẩm Trú gật đầu, ngữ khí kiên định, "Để con đi với Nha Nha cho, con có kinh nghiệm."
Từ nhỏ đến lớn đều do hắn chăm sóc em trai, hoàn cảnh khó khăn cũng từng trải qua. Tuy rằng không muốn đối mặt với ống kính, nhưng mà hai ngày một đêm thì vẫn chịu được.
Diệp Lâm Xuyên không nói gì, ý cười sâu hơn, chậm rãi nói: "Một đứa trẻ như con sao có thể làm người giám hộ tạm thời được, dù sao tình trạng của chú cũng không nghiêm trọng lắm, cùng lắm buổi tối uống thuốc là được rồi. Chú là người lớn, không đáng để một đứa trẻ phải nhọc lòng."
Diệp Lâm Xuyên rất ít bị bệnh, mỗi lần bị bệnh thì đều là cố chịu, liên tục làm việc sẽ khiến ông quên đi thân thể mệt mỏi, loại bệnh phát sốt khó chịu này đối với ông chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bé xé ra to.
Nhưng mà thấy bọn họ lo lắng như vậy Diệp Lâm Xuyên cũng cảm thấy thỏa mãn, những gì mà ông trả giá hồi trước đều không uổng phí.
Lúc này Diệp Thanh Hà nói chen vào, biểu thị đồng ý với cách làm Thẩm Trú, hát đệm nói: "Tình huống hiện tại của ba thật sự là không thích hợp để đi tham gia với Diệp Nha. Con đồng ý với lời bạn học Thẩm Trú, tìm cho Nha Nha một người giám hộ tạm thời."
Diệp Lâm Xuyên mới vừa mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh liền bị Diệp Thanh Hà đánh gãy: "Nhưng mà bạn học Thẩm Trú cũng không thích hợp, không bằng để con đi đi, để Thẩm Trú ở lại chăm sóc cho ba với Thẩm Nhiên và Tử ɖu͙ƈ, như vậy con cũng yên tâm hơn."
Thẩm Trú lắc đầu từ chối: "Không được, thân thể cậu không tốt, để tôi đi là thích hợp nhất."
Diệp Thanh Hà: "Nhưng mà cậu còn phải chăm sóc cho ba tôi nữa, ba rất cần cậu chăm sóc."
Thẩm Trú: "Cậu cẩn thận hơn, cậu chăm sóc cũng được mà."
Hai người cậu một câu tôi một câu, cãi nhau chưa xong. Thẩm Nhiên và Diệp Tử ɖu͙ƈ căn bản không biết bọn họ đang thảo luận về chuyện gì, nhìn qua nhìn lại, cũng muốn tham gia vào, trong phòng ngủ ríu rít, hỗn loạn.
Diệp Lâm Xuyên bị ồn đến đau trán, lòng bàn tay nhẹ vuốt đuôi lông mày, không để ý mà hừ nhẹ một tiếng.
Tầm mắt vừa đổi, thấy Diệp Nha nằm trêи mép giường an tĩnh nhìn ông.
Tóc mái ở trán của đứa trẻ dài không ít, hơi hơi che lông mày ở trêи, lông mi nhấp nháy,con ngươi trong trẻo trong sáng khác hẳn với gương mặt vô thần của ông.
Biểu tình đáng yêu ngây thơ của cô ngay tức khắc làm cơn bực bội trong ngực của Diệp Lâm Xuyên tiêu tan đi hết, thần sắc nhu hòa hơn, "Con nói đi, con muốn đi với ba, hay đi với anh trai, hoặc là chúng ta không đi nữa."
Không đi là biện pháp cẩn thận nhất, tất nhiên là để cho Diệp Nha chọn, dù gì cô cùng là nhất gia chi chủ.
Diệp Nha trầm ngâm một lúc.
Cô biết em trai bị bệnh cần phải nghỉ ngơi, nếu như chọn một người giám hộ tạm thời thì......
"Nha Nha, em muốn đi với anh hay muốn đi với anh Thẩm Trú ?" Diệp Thanh Hà ngồi xổm trước mặt cô, tràn đầy mong mỏi nhìn cô.
Diệp Nha cắn ngón tay, chớp chớp mắt, tầm mắt dừng trêи người Thẩm Trú ba giây. Thẩm Trú nghĩ rằng mình sẽ được chọn, cô lại không do dự mà nhào vào lòng ngực Diệp Thanh Hà nói: "em muốn anh trai đi với em."
Diệp Thanh Hà ôm lấy cơ thể mùi sữa của Diệp Nha, giương mi đắc ý với Thẩm Trú, biểu tình khoe khoang làm Thẩm Trú ngứa răng, xúc động muốn đánh cậu.
"Quyết định rồi?" Diệp Lâm Xuyên lại hỏi một lần nữa.
Diệp Thanh Hà gật đầu: "Ân. Chỉ có hai ngày một đêm, con có thể chăm sóc tốt Nha Nha."
Diệp Lâm Xuyên mí mắt nửa che, ngữ điệu thong thả lười biếng: "Khí hậu ở đó rất ẩm ướt, buổi tối lại lạnh, ba lo lắng cho cơ thể của con."
"Bác sĩ nói tình trạng của con cũng ổn định rồi, con sẽ mang theo thuốc, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gọi điện cho ba, vậy nên ba không cần phải lo lắng."
Cậu vẫn luôn là người có chừng mực. Thấy cậu cứ khăng khăng như vậy, Diệp Lâm Xuyên cũng không nói gì nữa.
Sau khi bên này quyết định xong, Diệp Lâm Xuyên lập tức gọi cho Hứa Danh Nghĩa, tất nhiên là tổ đạo diễn rất hoan nghênh sự xuất hiện của Diệp Thanh Hà, không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý để Diệp Thanh Hà đi quay, hơn nữa còn ở trêи mạnh mà loan tin.
Hai giờ chiều, Diệp Thanh Hà chuẩn bị xong hết mọi thứ, một tay kéo hành lý, một tay dắt Diệp Nha, tạm biệt mọi người đến sân bay.
**
Địa điểm quay của tổ tiết mụ lần này là hải đảo ở eo biển trung tâm thành phố A. Hải đảo cũng không lớn, bình thường cũng sẽ có du khách tham quan, xét mọi hoàn cảnh yếu tố, thì cục du lịch ở đây vẫn có chỗ vệ sinh và đình tránh gió, cho nên theo truyền thống nơi đây cũng không phải là một loại đảo nhỏ không có ý nghĩa gì.
Đối với sự thay đổi khách mời này, những khách mới khác thì vẫn chưa biết. Cho nên khi thấy Diệp Thanh Hà xuất hiện bọn họ đều rất bất ngờ, nháy mặt liền nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc đánh giá.
Thiếu niên đứng ở nơi nắng ấm có mái tóc dày, gương mặt được thừa hưởng từ mẹ, ôn hòa dịu dàng, ánh mắt vô hại ôn nhuận như ngọc, đứng chung với Diệp Nha thì đúng là một bức tranh rất đẹp, giống như là hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
"Thanh Hà tới à? Ba con đâu rồi?" Hạ Dữ rất quen thuộc với cậu nên là người tới chào hỏi trước.
Ống kính đặt ở bốn phía, khắp nơi cũng toàn là người không quen biết.
Diệp Thanh Hà ngượng ngùng cười, nhẹ giọng trả lời: "Ba con bị cảm rồi, cho nên con dẫn Diệp Nha đi quay tập này."
Nghe xong lời này, mặt Hạ Dữ liền lộ ra hối tiếc.
Đây là địa điểm quay tập cuối cùng, nói cách khác chính là kết thúc chương trình, Diệp Lâm Xuyên không thể tham gia thì thật là đáng tiếc.
Diệp Thanh Hà lễ phép chào người lớn, lại bị Diệp Nha dắt tay, dẫn đi giới thiệu với mấy người bạn của cô. Nơi này ngoại trừ Hạ Tình, còn có hai bạn nhỏ khác mà Diệp Thanh Hà không quen biết, chỉ thấy ở trêи TV.
"Anh trai, đây là Vương Minh Dược, đây là Thần Tinh."
Diệp Thanh Hà ánh mắt lướt qua Vương Minh Dược đần độn, dừng lại ở trêи người Triệu Thần Tinh.
Bởi vì lúc trước quan hệ hai người từng xảy ra xung đột, cảm tình của Diệp Thanh Hà đối với Thần Tinh cũng không tốt đẹp gì. Cậu không biểu hiện sự không thích của mình ra, ngồi xổm xuống vươn tay ra với hai người, "Chào hai em, anh tên Diệp Thanh Hà, anh là anh trai của Diệp Thanh Hà." Giọng nói thiếu niên trong sáng, khuôn mặt tươi cười dễ như trở bàn tay đã có được hảo cảm của Vương Minh Dược.
"Chào anh Thanh Hà." Vương Minh Dược giữ chặt ngón tay anh huơ huơ, lông mi xù xù chớp chớp, đột nhiên nói, "Anh có thiếu một người em rể không
Vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Diệp Thanh Hà sửng sốt.
Vương Minh Dược si ngốc nhìn chằm chằm Diệp Nha, "Mai mốt em muốn kết hôn với Nha Nha, em có hỏi ba rồi, ông ấy đồng ý."
Vương Minh Dược trung thực bán đứng cha mình.
Đối với ánh mắt của mọi người , mặt già Vương Hạo liềm xấu hổ, vội xua tat phủ nhận: "Không không không, mọi người đừng nghe nhãi ranh kia nói! Lúc sau đạo diễn nhớ cắt đoạn này đi nha, nếu không để Diệp tổng xem được chắc chắn sẽ làm gỏi tôi đó."
Đó chỉ là những lời mà Vương Hạo dùng để dỗ con trai, Diệp Nha đáng yêu xinh đẹp như vậy, cho dù ông có động tâm, chắc chắn ba của đối phương sẽ từ chối a.
Khách mời đều đã đến đông đủ, mọi người liền ngồi trêи du thuyền đi tới hải đảo không người.
Trời xanh quang đãng, mặt biển xanh bao la, hải đảo xanh biếc từ xa đã có thể thấy.
Khoảng cách đến địa điểm còn mười phút nữa, thật sự là quá rảnh rỗi rồi, đoàn người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhìn Diệp Nha ngoan ngoãn dựa vào Diệp Thanh Hà, Vương Hạo nổi ý xấu hỏi: "Nha Nha thích ở với ba hơn, hay là thích ở với anh trai hơn."
Diệp Nha nhìn hải âu bay lượn bên chân trời, không chút do dự đáp: "Anh trai."
Câu trả lời này làm cho Diệp Thanh Hà nhấp môi cười trộm, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại xõa tung ra, "Ba mà nghe được chắc chắn sẽ rất buồn." Nói như vậy thôi, chứ trong giọng nói của cậu đều tràn ngập vui sướиɠ.
Vương Hạo tiếp tục hỏi: "Vậy anh trai và ba của con đều rớt xuống biển, con sẽ cứu ai trước?"
Tới rồi!
Câu hỏi trí mạng mà toàn nhân loại đều gặp phải!
Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi Diệp Nha trả lời.
Kết quả cô nói: "Không cứu ai cả." Diệp Nha véo thịt đô đô ở cánh tay, nghiêm mặt nói, "Con còn nhỏ, nếu mà đi cứu người thì sẽ chết. Nhưng mà con có thể gọi điện thoại cho chú cảnh sát đến cứu." Nói xong ngẩng đầu lên, "Đúng không, anh trai?"
Đôi mắt Diệp Nha sáng lấp lánh, tràn ngập mong chờ được Diệp Thanh Hà khen ngợi.
Diệp Thanh Hà nhịn không được xoa cái mũi nhỏ mượt mà trước mắt, sủng nịch cười, "Ân. Nha Nha làm rất tốt."
Động tác của cậu làm Diệp Nha lập tức trở nên sốt sắng, thần sắc căng thẳng mà cầm lấy ngón tay Diệp Thanh Hà, "Anh trai đừng lộn xộn, ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận rớt xuống biển đấy."
Du thuyền chạy rất nhanh, mặt biển tạo nên nhiều sóng biển tầng tầng, nếu không cẩn thận ngã xuống khẳng định là sẽ chết. Ở đây cũng không có cảnh sát, rơi xuống cũng chẳng có ai cứu. Diệp Nha lo lắng ôm lấy Diệp Thanh Hà, giống như gà mái bảo vệ gà com.
Hình ảnh này đã bị Hạ Dữ trộm quay thành đoạn video ngắn, ôm tâm tình xem trò vui gửi cho Diệp Lâm Xuyên.
[ Hạ Dữ: Nha Nha ở với bên cạnh con trai lớn của anh thật là ngoan nha.]
Ba bốn tuổi là tuổi mà trẻ con ồn ào nhất, biểu hiện của Diệp Nha so với đứa trẻ khác thì thông minh hiểu chuyện hơn, nhưng khi quậy thì đúng là thật là khủng bố, đặc biệt là khi ở một chỗ với Hạ Tình, hai người quả thực rất giống với hai chị em Hắc Bạch Song Sát, đừng nói đến cậu, Diệp Lâm Xuyên có lẽ cũng quản không được. Hơn nữa vẫn còn đứng trước ống kính, nên cũng không dám dạy dỗ quá tàn nhẫn, sợ khi được phát sóng sẽ bị cư dân mạng chửi mắng.
Kết quả khi Diệp Thanh Hà có ở đây, cô gái nhỏ thật giống như hai người khác, biến thành bộ dáng ngón ngoãn hiểu chuyện.
[ Hạ Dữ: Nhìn dáng vẻ của Nha Nha chắc thích anh trai hơn rồi, anh Xuyên bị thất sủng nha.]
Diệp Lâm Xuyên nhận được video và tin nhắn liềm trầm mặc hồi lâu.
Chậm rãi gõ chữ gửi đi.
[ Diệp Lâm Xuyên: Thất sủng còn hơn là không được sủng. Còn chưa bao giờ diễn cảnh hôn phải không PD. ]
Âm dương quái khí xong, Diệp Lâm Xuyên thỏa mãn chợp mắt.
Nhưng mà ――
Hồi trước luôn có Diệp Nha bên người làm bạn bây giờ không có làm cho ông ba già không ngủ được, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung.
Bạn nhỏ qua năm tuổi sẽ có ý thức về giới tính, lớn chút nữa sẽ bị con trai hấp dẫn. Tuổi dậy thì khó lường hơn, rất dễ bị mấy đứa con trai xấu xa quyến rũ, lúc trước Dư Nghiên cũng là bị ông hấp dẫn.
Nếu yêu sớm thì làm sao bây giờ?
Có phải là sẽ bị tra nam lừa không?
Diệp Lâm Xuyên càng nghĩ càng nhăn mày chặt hơn, càng nghĩ trong lòng càng bất an. Ông mơ màng hồ đồ đã ngủ, hoảng hốt đi vào trong giấc moe.
Trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều người lạ, bọn họ sẽ dây dưa lôi kéo, mạnh mẽ cướp Diệp Nha khỏi ông, cô gái nhỏ vẫn luôn khóc nức nở, tiếng kêu tràn đầy sợ......
~Hết~
Beta: Chin
_________________
Sau khi uống thuốc bệnh của Diệp Lâm Xuyên cũng giảm đi nhiều. Tổ tiết mục lại gửi tin nhắn khiến ông phải lập tức đứng dậy, chuẩn bị đồ đạc đi đến sân bay.
Thẩm Trú vội vàng ngăn lại: "Chú, tình trạng của chú bây giờ không thể tiếp tục tham gia được." Ban đêm ở hải đảo rất ẩm ướt, nếu lại có chuyện gì xảy ra, chắc chắn không ai giải quyết được.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ." Giọng mũi Diệp Lâm Xuyên rất nặng, mí mắt không thể nâng lên một nửa, thân thể mệt mỏi làm động tác dần chậm hơn.
Thẩm Trú mặt hơi trầm, không nói gì chạy tới cướp vali của Diệp Lâm Xuyên, mạnh mẽ kéo ông trở về giường, ngữ khí cứng ngắc: "Bây giờ chú hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, lúc này hãy nghe theo con."
Đuôi lông mày Diệp Lâm Xuyên khẽ nhếch, nhịn cười không được: "Đây là tập cuối rồi, không đi không được."
"Thân thể quan trọng hơn." Thẩm Trú châm chước một lúc lâu, "Không thì chúng ta có thể tìm người giám hộ tạm thời."
"Người giám hộ tạm thời?"
"Ân." Thẩm Trú gật đầu, ngữ khí kiên định, "Để con đi với Nha Nha cho, con có kinh nghiệm."
Từ nhỏ đến lớn đều do hắn chăm sóc em trai, hoàn cảnh khó khăn cũng từng trải qua. Tuy rằng không muốn đối mặt với ống kính, nhưng mà hai ngày một đêm thì vẫn chịu được.
Diệp Lâm Xuyên không nói gì, ý cười sâu hơn, chậm rãi nói: "Một đứa trẻ như con sao có thể làm người giám hộ tạm thời được, dù sao tình trạng của chú cũng không nghiêm trọng lắm, cùng lắm buổi tối uống thuốc là được rồi. Chú là người lớn, không đáng để một đứa trẻ phải nhọc lòng."
Diệp Lâm Xuyên rất ít bị bệnh, mỗi lần bị bệnh thì đều là cố chịu, liên tục làm việc sẽ khiến ông quên đi thân thể mệt mỏi, loại bệnh phát sốt khó chịu này đối với ông chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bé xé ra to.
Nhưng mà thấy bọn họ lo lắng như vậy Diệp Lâm Xuyên cũng cảm thấy thỏa mãn, những gì mà ông trả giá hồi trước đều không uổng phí.
Lúc này Diệp Thanh Hà nói chen vào, biểu thị đồng ý với cách làm Thẩm Trú, hát đệm nói: "Tình huống hiện tại của ba thật sự là không thích hợp để đi tham gia với Diệp Nha. Con đồng ý với lời bạn học Thẩm Trú, tìm cho Nha Nha một người giám hộ tạm thời."
Diệp Lâm Xuyên mới vừa mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh liền bị Diệp Thanh Hà đánh gãy: "Nhưng mà bạn học Thẩm Trú cũng không thích hợp, không bằng để con đi đi, để Thẩm Trú ở lại chăm sóc cho ba với Thẩm Nhiên và Tử ɖu͙ƈ, như vậy con cũng yên tâm hơn."
Thẩm Trú lắc đầu từ chối: "Không được, thân thể cậu không tốt, để tôi đi là thích hợp nhất."
Diệp Thanh Hà: "Nhưng mà cậu còn phải chăm sóc cho ba tôi nữa, ba rất cần cậu chăm sóc."
Thẩm Trú: "Cậu cẩn thận hơn, cậu chăm sóc cũng được mà."
Hai người cậu một câu tôi một câu, cãi nhau chưa xong. Thẩm Nhiên và Diệp Tử ɖu͙ƈ căn bản không biết bọn họ đang thảo luận về chuyện gì, nhìn qua nhìn lại, cũng muốn tham gia vào, trong phòng ngủ ríu rít, hỗn loạn.
Diệp Lâm Xuyên bị ồn đến đau trán, lòng bàn tay nhẹ vuốt đuôi lông mày, không để ý mà hừ nhẹ một tiếng.
Tầm mắt vừa đổi, thấy Diệp Nha nằm trêи mép giường an tĩnh nhìn ông.
Tóc mái ở trán của đứa trẻ dài không ít, hơi hơi che lông mày ở trêи, lông mi nhấp nháy,con ngươi trong trẻo trong sáng khác hẳn với gương mặt vô thần của ông.
Biểu tình đáng yêu ngây thơ của cô ngay tức khắc làm cơn bực bội trong ngực của Diệp Lâm Xuyên tiêu tan đi hết, thần sắc nhu hòa hơn, "Con nói đi, con muốn đi với ba, hay đi với anh trai, hoặc là chúng ta không đi nữa."
Không đi là biện pháp cẩn thận nhất, tất nhiên là để cho Diệp Nha chọn, dù gì cô cùng là nhất gia chi chủ.
Diệp Nha trầm ngâm một lúc.
Cô biết em trai bị bệnh cần phải nghỉ ngơi, nếu như chọn một người giám hộ tạm thời thì......
"Nha Nha, em muốn đi với anh hay muốn đi với anh Thẩm Trú ?" Diệp Thanh Hà ngồi xổm trước mặt cô, tràn đầy mong mỏi nhìn cô.
Diệp Nha cắn ngón tay, chớp chớp mắt, tầm mắt dừng trêи người Thẩm Trú ba giây. Thẩm Trú nghĩ rằng mình sẽ được chọn, cô lại không do dự mà nhào vào lòng ngực Diệp Thanh Hà nói: "em muốn anh trai đi với em."
Diệp Thanh Hà ôm lấy cơ thể mùi sữa của Diệp Nha, giương mi đắc ý với Thẩm Trú, biểu tình khoe khoang làm Thẩm Trú ngứa răng, xúc động muốn đánh cậu.
"Quyết định rồi?" Diệp Lâm Xuyên lại hỏi một lần nữa.
Diệp Thanh Hà gật đầu: "Ân. Chỉ có hai ngày một đêm, con có thể chăm sóc tốt Nha Nha."
Diệp Lâm Xuyên mí mắt nửa che, ngữ điệu thong thả lười biếng: "Khí hậu ở đó rất ẩm ướt, buổi tối lại lạnh, ba lo lắng cho cơ thể của con."
"Bác sĩ nói tình trạng của con cũng ổn định rồi, con sẽ mang theo thuốc, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gọi điện cho ba, vậy nên ba không cần phải lo lắng."
Cậu vẫn luôn là người có chừng mực. Thấy cậu cứ khăng khăng như vậy, Diệp Lâm Xuyên cũng không nói gì nữa.
Sau khi bên này quyết định xong, Diệp Lâm Xuyên lập tức gọi cho Hứa Danh Nghĩa, tất nhiên là tổ đạo diễn rất hoan nghênh sự xuất hiện của Diệp Thanh Hà, không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý để Diệp Thanh Hà đi quay, hơn nữa còn ở trêи mạnh mà loan tin.
Hai giờ chiều, Diệp Thanh Hà chuẩn bị xong hết mọi thứ, một tay kéo hành lý, một tay dắt Diệp Nha, tạm biệt mọi người đến sân bay.
**
Địa điểm quay của tổ tiết mụ lần này là hải đảo ở eo biển trung tâm thành phố A. Hải đảo cũng không lớn, bình thường cũng sẽ có du khách tham quan, xét mọi hoàn cảnh yếu tố, thì cục du lịch ở đây vẫn có chỗ vệ sinh và đình tránh gió, cho nên theo truyền thống nơi đây cũng không phải là một loại đảo nhỏ không có ý nghĩa gì.
Đối với sự thay đổi khách mời này, những khách mới khác thì vẫn chưa biết. Cho nên khi thấy Diệp Thanh Hà xuất hiện bọn họ đều rất bất ngờ, nháy mặt liền nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc đánh giá.
Thiếu niên đứng ở nơi nắng ấm có mái tóc dày, gương mặt được thừa hưởng từ mẹ, ôn hòa dịu dàng, ánh mắt vô hại ôn nhuận như ngọc, đứng chung với Diệp Nha thì đúng là một bức tranh rất đẹp, giống như là hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
"Thanh Hà tới à? Ba con đâu rồi?" Hạ Dữ rất quen thuộc với cậu nên là người tới chào hỏi trước.
Ống kính đặt ở bốn phía, khắp nơi cũng toàn là người không quen biết.
Diệp Thanh Hà ngượng ngùng cười, nhẹ giọng trả lời: "Ba con bị cảm rồi, cho nên con dẫn Diệp Nha đi quay tập này."
Nghe xong lời này, mặt Hạ Dữ liền lộ ra hối tiếc.
Đây là địa điểm quay tập cuối cùng, nói cách khác chính là kết thúc chương trình, Diệp Lâm Xuyên không thể tham gia thì thật là đáng tiếc.
Diệp Thanh Hà lễ phép chào người lớn, lại bị Diệp Nha dắt tay, dẫn đi giới thiệu với mấy người bạn của cô. Nơi này ngoại trừ Hạ Tình, còn có hai bạn nhỏ khác mà Diệp Thanh Hà không quen biết, chỉ thấy ở trêи TV.
"Anh trai, đây là Vương Minh Dược, đây là Thần Tinh."
Diệp Thanh Hà ánh mắt lướt qua Vương Minh Dược đần độn, dừng lại ở trêи người Triệu Thần Tinh.
Bởi vì lúc trước quan hệ hai người từng xảy ra xung đột, cảm tình của Diệp Thanh Hà đối với Thần Tinh cũng không tốt đẹp gì. Cậu không biểu hiện sự không thích của mình ra, ngồi xổm xuống vươn tay ra với hai người, "Chào hai em, anh tên Diệp Thanh Hà, anh là anh trai của Diệp Thanh Hà." Giọng nói thiếu niên trong sáng, khuôn mặt tươi cười dễ như trở bàn tay đã có được hảo cảm của Vương Minh Dược.
"Chào anh Thanh Hà." Vương Minh Dược giữ chặt ngón tay anh huơ huơ, lông mi xù xù chớp chớp, đột nhiên nói, "Anh có thiếu một người em rể không
Vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Diệp Thanh Hà sửng sốt.
Vương Minh Dược si ngốc nhìn chằm chằm Diệp Nha, "Mai mốt em muốn kết hôn với Nha Nha, em có hỏi ba rồi, ông ấy đồng ý."
Vương Minh Dược trung thực bán đứng cha mình.
Đối với ánh mắt của mọi người , mặt già Vương Hạo liềm xấu hổ, vội xua tat phủ nhận: "Không không không, mọi người đừng nghe nhãi ranh kia nói! Lúc sau đạo diễn nhớ cắt đoạn này đi nha, nếu không để Diệp tổng xem được chắc chắn sẽ làm gỏi tôi đó."
Đó chỉ là những lời mà Vương Hạo dùng để dỗ con trai, Diệp Nha đáng yêu xinh đẹp như vậy, cho dù ông có động tâm, chắc chắn ba của đối phương sẽ từ chối a.
Khách mời đều đã đến đông đủ, mọi người liền ngồi trêи du thuyền đi tới hải đảo không người.
Trời xanh quang đãng, mặt biển xanh bao la, hải đảo xanh biếc từ xa đã có thể thấy.
Khoảng cách đến địa điểm còn mười phút nữa, thật sự là quá rảnh rỗi rồi, đoàn người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhìn Diệp Nha ngoan ngoãn dựa vào Diệp Thanh Hà, Vương Hạo nổi ý xấu hỏi: "Nha Nha thích ở với ba hơn, hay là thích ở với anh trai hơn."
Diệp Nha nhìn hải âu bay lượn bên chân trời, không chút do dự đáp: "Anh trai."
Câu trả lời này làm cho Diệp Thanh Hà nhấp môi cười trộm, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại xõa tung ra, "Ba mà nghe được chắc chắn sẽ rất buồn." Nói như vậy thôi, chứ trong giọng nói của cậu đều tràn ngập vui sướиɠ.
Vương Hạo tiếp tục hỏi: "Vậy anh trai và ba của con đều rớt xuống biển, con sẽ cứu ai trước?"
Tới rồi!
Câu hỏi trí mạng mà toàn nhân loại đều gặp phải!
Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi Diệp Nha trả lời.
Kết quả cô nói: "Không cứu ai cả." Diệp Nha véo thịt đô đô ở cánh tay, nghiêm mặt nói, "Con còn nhỏ, nếu mà đi cứu người thì sẽ chết. Nhưng mà con có thể gọi điện thoại cho chú cảnh sát đến cứu." Nói xong ngẩng đầu lên, "Đúng không, anh trai?"
Đôi mắt Diệp Nha sáng lấp lánh, tràn ngập mong chờ được Diệp Thanh Hà khen ngợi.
Diệp Thanh Hà nhịn không được xoa cái mũi nhỏ mượt mà trước mắt, sủng nịch cười, "Ân. Nha Nha làm rất tốt."
Động tác của cậu làm Diệp Nha lập tức trở nên sốt sắng, thần sắc căng thẳng mà cầm lấy ngón tay Diệp Thanh Hà, "Anh trai đừng lộn xộn, ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận rớt xuống biển đấy."
Du thuyền chạy rất nhanh, mặt biển tạo nên nhiều sóng biển tầng tầng, nếu không cẩn thận ngã xuống khẳng định là sẽ chết. Ở đây cũng không có cảnh sát, rơi xuống cũng chẳng có ai cứu. Diệp Nha lo lắng ôm lấy Diệp Thanh Hà, giống như gà mái bảo vệ gà com.
Hình ảnh này đã bị Hạ Dữ trộm quay thành đoạn video ngắn, ôm tâm tình xem trò vui gửi cho Diệp Lâm Xuyên.
[ Hạ Dữ: Nha Nha ở với bên cạnh con trai lớn của anh thật là ngoan nha.]
Ba bốn tuổi là tuổi mà trẻ con ồn ào nhất, biểu hiện của Diệp Nha so với đứa trẻ khác thì thông minh hiểu chuyện hơn, nhưng khi quậy thì đúng là thật là khủng bố, đặc biệt là khi ở một chỗ với Hạ Tình, hai người quả thực rất giống với hai chị em Hắc Bạch Song Sát, đừng nói đến cậu, Diệp Lâm Xuyên có lẽ cũng quản không được. Hơn nữa vẫn còn đứng trước ống kính, nên cũng không dám dạy dỗ quá tàn nhẫn, sợ khi được phát sóng sẽ bị cư dân mạng chửi mắng.
Kết quả khi Diệp Thanh Hà có ở đây, cô gái nhỏ thật giống như hai người khác, biến thành bộ dáng ngón ngoãn hiểu chuyện.
[ Hạ Dữ: Nhìn dáng vẻ của Nha Nha chắc thích anh trai hơn rồi, anh Xuyên bị thất sủng nha.]
Diệp Lâm Xuyên nhận được video và tin nhắn liềm trầm mặc hồi lâu.
Chậm rãi gõ chữ gửi đi.
[ Diệp Lâm Xuyên: Thất sủng còn hơn là không được sủng. Còn chưa bao giờ diễn cảnh hôn phải không PD. ]
Âm dương quái khí xong, Diệp Lâm Xuyên thỏa mãn chợp mắt.
Nhưng mà ――
Hồi trước luôn có Diệp Nha bên người làm bạn bây giờ không có làm cho ông ba già không ngủ được, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung.
Bạn nhỏ qua năm tuổi sẽ có ý thức về giới tính, lớn chút nữa sẽ bị con trai hấp dẫn. Tuổi dậy thì khó lường hơn, rất dễ bị mấy đứa con trai xấu xa quyến rũ, lúc trước Dư Nghiên cũng là bị ông hấp dẫn.
Nếu yêu sớm thì làm sao bây giờ?
Có phải là sẽ bị tra nam lừa không?
Diệp Lâm Xuyên càng nghĩ càng nhăn mày chặt hơn, càng nghĩ trong lòng càng bất an. Ông mơ màng hồ đồ đã ngủ, hoảng hốt đi vào trong giấc moe.
Trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều người lạ, bọn họ sẽ dây dưa lôi kéo, mạnh mẽ cướp Diệp Nha khỏi ông, cô gái nhỏ vẫn luôn khóc nức nở, tiếng kêu tràn đầy sợ......
~Hết~
/102
|