Hồng Đậu ngây ngốc nhìn A Miên, “Như vậy…… Có phải …… Quá tàn nhẫn hay không……”
“Như này mà đã gọi là tàn nhẫn sao?” A Miên nghi hoặc vuốt cằm, thoạt nhìn là đang thật sự tự hỏi vấn đề này, chẳng qua một lát sau, hắn lại vỗ vỗ đỉnh đầu Hồng Đậu cười nói: “Được rồi, tiểu cô nương thiện tâm không muốn làm vậy, chúng ta cũng có thể đổi sang cách đơn giản khác, ừm…… Thuê một sát thủ đuổi giết hắn, khi hắn đã tay bị chặt, chân bị gãy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể chờ chết, ngươi làm bộ đi ngang qua cứu hắn, như vậy, ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của hắn rồi, tương đương với việc khiến hắn nợ ân tình như cách trước, thế nào? Phương án này lại không có ai chết cả, chi bằng dùng phương pháp này luôn đi.”
A Miên không chút để ý tươi cười khích lệ thực hiện phương án, đôi mắt đào hoa của nàng như chứa đầy ý cười, mị ý nhộn nhạo, hơn nữa giọng nói nghịch ngợm tươi vui kia của nàng, thực sự có thể khiến người ta nhịn không được đầu óc nóng lên mà gật đầu nói “Phải”.
Hồng Đậu lại khó có khi mà giữ được mặt không đổi sắc, nhưng trong giọng nói lại thêm ý không cách nào hiểu được, “A Miên, phương án này của ngươi tuy rằng không có ai bị chết, nhưng người kia cũng đứt tay đứt chân, loại chuyện này cũng quá thiếu đạo đức.”
“Tiểu cô nương ngay cả phương án này cũng không thích sao?” A Miên có chút khó xử, “Vậy được rồi, vậy ngay khi sát thủ muốn chặt tay chân người kia, ngươi đúng lúc xuất hiện cứu hắn, tuy rằng khi ngươi xuất hiện trong trường hợp này, sẽ không tạo được cảm giác thân thiết như cây rơm cứu mạng so với lúc hắn đã bị đứt tay đứt chân, chẳng qua chỉ là tóm lấy một người hầu Võ Lâm Minh, hỏi xem Diệp Thu Bạch thích ăn gì, mức độ này hẳn là cũng đủ.”
Đừng bình tĩnh mà thuần thục phân tích như vậy a! Hồng Đậu trong lòng điên cuồng kháng nghị, cứ tiếp tục thì nàng sẽ cho rằng A Miên đã từng làm rất nhiều chuyện như vậy đó!
A Miên môi đỏ khẽ nhếch, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương đang suy nghĩ nô gia liệu có phải đã làm chuyện như vậy hay không.”
“…… Sao ngươi biết ta nghĩ gì?”
“Bởi vì ngươi nghĩ gì đều hiện hết lên trên mặt nha.” A Miên vươn hai tay bóp má Hồng Đậu, kéo mặt Hồng Đậu thành một nụ cười không hề đẹp, nhưng A Miên lại cảm thấy đáng yêu, bỗng nhiên, hai mắt nàng híp lại, lại hạ thấp giọng nói: “Nô gia rốt cuộc có phải đã làm chuyện như vậy hay không?”
Hồng Đậu ngay cả tay A Miên đang bóp mặt mình cũng chịu đựng không gỡ xuống, chỉ tập trung tinh thần chờ đáp án thôi.
Thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, A Miên lại cười khẽ một tiếng, giọng nhẹ nhàng nghịch ngợm, “Ngươi ~ đoán ~xem”
Hồng Đậu híp mắt, bất mãn nhìn nàng.
“Thế nào? Tiểu cô nương tức giận?” A Miên buông lỏng tay bóp mặt Hồng Đậu, nàng cong lưng xuống ghé sát vào mặt Hồng Đậu, buồn cười nhìn nàng.
“Ta không thèm tức giận.” Hồng Đậu giọng rầu rĩ, nàng ôm cánh tay xê dịch bước chân, quay lưng về phía A Miên.
Đây thật sự là một loại thể nghiệm thần kỳ, từ lúc gặp Hồng Đậu trên đường tới Võ Lâm Minh, A Miên còn chưa từng thấy dáng vẻ Hồng Đậu tức giận, hơn nữa bất luận là A Miên cố ý quyến rũ Thẩm Lạc Ngôn, hay bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn có thêm một Phượng Khuynh Liên nữa, cũng chưa thấy Hồng Đậu tức giận bao giờ, chẳng qua hiện tại, nàng lại thật giống như đang chơi trò giận dỗi.
A Miên lại đi đến trước mặt Hồng Đậu, thấy Hồng Đậu lại quay mặt đi, nàng hỏi: “Tiểu cô nương thật sự tức giận à?”
“Không.”
“Nếu không tức giận, vì sao lại bày ra vẻ không vui như vậy đây?”
“Ta đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề gì?” A Miên cười, “Là đang suy nghĩ nếu nô gia thật sự làm những chuyện đó, tiểu cô nương sẽ liền coi nô gia là một người xấu sao?”
“Ngươi thật sự không biết tính nghiêm trọng của vấn đề này!” Hồng Đậu hai tay chống nạnh, lời lẽ chính đáng nói: “Ngươi nếu như thật sự làm những việc này, sẽ không thể vào được đại môn Thẩm gia nữa, không được làm trắc phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn!”
Vẻ mặt cười tủm tỉm của A Miên liền lập tức suy sụp, nàng nhìn chằm chằm Hồng Đậu một lúc lâu, “Ngươi cứ hào phóng như vậy muốn nô gia trở thành trắc phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn à?”
“Đương nhiên.” Hồng Đậu vỗ vỗ bả vai A Miên, “Tuy rằng cảm giác tìm thêm trắc phu nhân cho Thẩm Trang chủ sẽ hơi có lỗi với Phượng di nương, nhưng ngươi là tỷ muội tốt của ta, ta dĩ nhiên là đứng về phía ngươi rồi! Thẩm Gia Trang còn chưa có thiếu gia tiểu thư, chỉ cần ngươi nắm chặt cơ hội nhanh chóng sinh con cho Thẩm Lạc Ngôn, địa vị của ngươi liền vững chắc!”
A Miên bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Thẩm Lạc Ngôn khi đối mặt với Hồng Đậu liền thực dễ dàng nổi nóng.
Thật sự…… Rất muốn một chưởng đập chết nàng.
“Như này mà đã gọi là tàn nhẫn sao?” A Miên nghi hoặc vuốt cằm, thoạt nhìn là đang thật sự tự hỏi vấn đề này, chẳng qua một lát sau, hắn lại vỗ vỗ đỉnh đầu Hồng Đậu cười nói: “Được rồi, tiểu cô nương thiện tâm không muốn làm vậy, chúng ta cũng có thể đổi sang cách đơn giản khác, ừm…… Thuê một sát thủ đuổi giết hắn, khi hắn đã tay bị chặt, chân bị gãy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể chờ chết, ngươi làm bộ đi ngang qua cứu hắn, như vậy, ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của hắn rồi, tương đương với việc khiến hắn nợ ân tình như cách trước, thế nào? Phương án này lại không có ai chết cả, chi bằng dùng phương pháp này luôn đi.”
A Miên không chút để ý tươi cười khích lệ thực hiện phương án, đôi mắt đào hoa của nàng như chứa đầy ý cười, mị ý nhộn nhạo, hơn nữa giọng nói nghịch ngợm tươi vui kia của nàng, thực sự có thể khiến người ta nhịn không được đầu óc nóng lên mà gật đầu nói “Phải”.
Hồng Đậu lại khó có khi mà giữ được mặt không đổi sắc, nhưng trong giọng nói lại thêm ý không cách nào hiểu được, “A Miên, phương án này của ngươi tuy rằng không có ai bị chết, nhưng người kia cũng đứt tay đứt chân, loại chuyện này cũng quá thiếu đạo đức.”
“Tiểu cô nương ngay cả phương án này cũng không thích sao?” A Miên có chút khó xử, “Vậy được rồi, vậy ngay khi sát thủ muốn chặt tay chân người kia, ngươi đúng lúc xuất hiện cứu hắn, tuy rằng khi ngươi xuất hiện trong trường hợp này, sẽ không tạo được cảm giác thân thiết như cây rơm cứu mạng so với lúc hắn đã bị đứt tay đứt chân, chẳng qua chỉ là tóm lấy một người hầu Võ Lâm Minh, hỏi xem Diệp Thu Bạch thích ăn gì, mức độ này hẳn là cũng đủ.”
Đừng bình tĩnh mà thuần thục phân tích như vậy a! Hồng Đậu trong lòng điên cuồng kháng nghị, cứ tiếp tục thì nàng sẽ cho rằng A Miên đã từng làm rất nhiều chuyện như vậy đó!
A Miên môi đỏ khẽ nhếch, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương đang suy nghĩ nô gia liệu có phải đã làm chuyện như vậy hay không.”
“…… Sao ngươi biết ta nghĩ gì?”
“Bởi vì ngươi nghĩ gì đều hiện hết lên trên mặt nha.” A Miên vươn hai tay bóp má Hồng Đậu, kéo mặt Hồng Đậu thành một nụ cười không hề đẹp, nhưng A Miên lại cảm thấy đáng yêu, bỗng nhiên, hai mắt nàng híp lại, lại hạ thấp giọng nói: “Nô gia rốt cuộc có phải đã làm chuyện như vậy hay không?”
Hồng Đậu ngay cả tay A Miên đang bóp mặt mình cũng chịu đựng không gỡ xuống, chỉ tập trung tinh thần chờ đáp án thôi.
Thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, A Miên lại cười khẽ một tiếng, giọng nhẹ nhàng nghịch ngợm, “Ngươi ~ đoán ~xem”
Hồng Đậu híp mắt, bất mãn nhìn nàng.
“Thế nào? Tiểu cô nương tức giận?” A Miên buông lỏng tay bóp mặt Hồng Đậu, nàng cong lưng xuống ghé sát vào mặt Hồng Đậu, buồn cười nhìn nàng.
“Ta không thèm tức giận.” Hồng Đậu giọng rầu rĩ, nàng ôm cánh tay xê dịch bước chân, quay lưng về phía A Miên.
Đây thật sự là một loại thể nghiệm thần kỳ, từ lúc gặp Hồng Đậu trên đường tới Võ Lâm Minh, A Miên còn chưa từng thấy dáng vẻ Hồng Đậu tức giận, hơn nữa bất luận là A Miên cố ý quyến rũ Thẩm Lạc Ngôn, hay bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn có thêm một Phượng Khuynh Liên nữa, cũng chưa thấy Hồng Đậu tức giận bao giờ, chẳng qua hiện tại, nàng lại thật giống như đang chơi trò giận dỗi.
A Miên lại đi đến trước mặt Hồng Đậu, thấy Hồng Đậu lại quay mặt đi, nàng hỏi: “Tiểu cô nương thật sự tức giận à?”
“Không.”
“Nếu không tức giận, vì sao lại bày ra vẻ không vui như vậy đây?”
“Ta đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề gì?” A Miên cười, “Là đang suy nghĩ nếu nô gia thật sự làm những chuyện đó, tiểu cô nương sẽ liền coi nô gia là một người xấu sao?”
“Ngươi thật sự không biết tính nghiêm trọng của vấn đề này!” Hồng Đậu hai tay chống nạnh, lời lẽ chính đáng nói: “Ngươi nếu như thật sự làm những việc này, sẽ không thể vào được đại môn Thẩm gia nữa, không được làm trắc phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn!”
Vẻ mặt cười tủm tỉm của A Miên liền lập tức suy sụp, nàng nhìn chằm chằm Hồng Đậu một lúc lâu, “Ngươi cứ hào phóng như vậy muốn nô gia trở thành trắc phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn à?”
“Đương nhiên.” Hồng Đậu vỗ vỗ bả vai A Miên, “Tuy rằng cảm giác tìm thêm trắc phu nhân cho Thẩm Trang chủ sẽ hơi có lỗi với Phượng di nương, nhưng ngươi là tỷ muội tốt của ta, ta dĩ nhiên là đứng về phía ngươi rồi! Thẩm Gia Trang còn chưa có thiếu gia tiểu thư, chỉ cần ngươi nắm chặt cơ hội nhanh chóng sinh con cho Thẩm Lạc Ngôn, địa vị của ngươi liền vững chắc!”
A Miên bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Thẩm Lạc Ngôn khi đối mặt với Hồng Đậu liền thực dễ dàng nổi nóng.
Thật sự…… Rất muốn một chưởng đập chết nàng.
/556
|