Đáng tiếc chính là, Kỳ Chiêu thân là người cổ đại không hiểu triết học nón xanh, hắn nghiêm túc cảm thán nói: “Không ngờ đại tỷ lại am hiểu việc mặc quần áo trang điểm đến vậy, ta thụ giáo.”
Bỗng nhiên Hồng Đậu nói không ra lời, nàng có cảm giác tội lỗi, là loại tội lỗi lừa gạt nhi đồng thiểu năng.
Hồng Đậu không nói, Thẩm Lạc Ngôn lại nói với Kỳ Chiêu: “Kỳ đại phu nếu là em rể của phu nhân ta, vì sao lại không biết phu nhân ta là người của Thẩm Gia Trang?”
“Cái này……” Kỳ Chiêu có chút xấu hổ nói: “Ta trước kia một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, sau khi thất bại trong khoa cử, chí hướng của ta liền đặt vào việc học y cứu người, đối với chuyện giang hồ, ta cũng không biết rõ, ta chỉ biết là đại tỷ gả tới Thẩm Gia Trang, lại không biết là Thẩm Gia Trang nào……”
Hồng Đậu hỏi: “Chẳng lẽ còn có vài cái Thẩm Gia Trang?”
“Thật không dám giấu diếm, vì tìm Tử Mạch, ta đã đi khắp đại giang Nam Bắc, những gia tộc có họ Thẩm tự đặt tên là Thẩm Gia Trang, ta đã gặp qua vài hộ.”
Họ Thẩm vốn dĩ không ít, mà ở trong chốn giang hồ, cái loại xưng hô x gia bảo, x gia trang này, quả thực là cực kỳ thường thấy, chẳng qua là nhà ai có danh tiếng lớn, mỗi lần được người ta nhắc tới, người ta liền sẽ biết là cái Thẩm Gia Trang nào mà thôi.
Kỳ Chiêu lại nói: “Lúc ta thành hôn cùng Tử Mạch, chỉ có đại tỷ đến tham gia tiệc cưới, đại tỷ nói Thẩm trang chủ công việc bận rộn, cho nên rất ít có thời gian về nhà mẹ đẻ cùng đại tỷ, cũng bởi vậy, ta lại càng không biết Thẩm trang chủ tại Lạc Thủy thành kỳ thực chính là hôn phu của đại tỷ.”
Đối với lời giải thích này, Thẩm Lạc Ngôn dường như không có chỗ nào phản bác được, cho nên hắn nhìn về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu bị nhìn, vẻ mặt liền tỏ ra không hiểu.
Thẩm Lạc Ngôn lại thu hồi tầm mắt, không nhìn nàng nữa.
Hồng Đậu: “……”
Hắn đây là có ý gì? Hình như là tức giận?
Hồng Đậu đương nhiên không thể nào hiểu rõ, Thẩm Lạc Ngôn là vì nghe xong Kỳ Chiêu nói một câu hắn rất bận, không có thời gian cùng nàng về nhà mẹ đẻ kia mà tâm tình có chút phức tạp thôi, Thẩm Lạc Ngôn tuy rằng thừa nhận chính mình không yêu Hồng Đậu, nhưng đối với vị phu nhân cưới hỏi đàng hoàng này, thân là một nam nhân có trách nhiệm, hắn đều sẽ tận lực cho Hồng Đậu sự tôn trọng cùng đãi ngộ tương ứng với thân phận trang chủ phu nhân, cho nên một câu kia của Kỳ Chiêu, đổi góc độ mà nói, kỳ thật chính là tỏ ý Thẩm Lạc Ngôn quá vô tâm với Hồng Đậu.
Thành hôn một năm, hai bên đều hòa bình không xảy ra chuyện gì cả, Thẩm Lạc Ngôn liền cho rằng Hồng Đậu có thể thỏa mãn, lại không nghĩ rằng nàng vẫn có bất mãn với mình, lại còn đem bất mãn nói cho Kỳ Chiêu, vì thế, Thẩm Lạc Ngôn có chút bực mình.
Không thể không nói…… Thẩm trang chủ đã có chút nghĩ nhiều, mà Hồng Đậu vốn thần kinh thô, cũng vĩnh viễn không đoán được ra tâm tư phức tạp này của Thẩm Lạc Ngôn.
Hồng Đậu nhìn nhìn chung quanh, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nàng dịch sang bên cạnh một chút, lại đem Phượng Khuynh Liên đang đứng một bên làm nền kéo sang bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, Phượng Khuynh Liên kỳ quái nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu lại vỗ vỗ vai nàng, tiếp theo liền tự mình đứng cách xa hơn, nghĩ thầm nàng không hề e ngại bọn họ thân thiết, Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này hẳn là sẽ không tức giận nữa đi? Kết quả nàng vừa nhấc mắt, thần sắc Thẩm Lạc Ngôn lại như càng lạnh hơn.
Hồng Đậu có chút hoảng.
Thẩm Đại trang chủ còn không biết, sinh hờn dỗi với một kẻ thần kinh thô, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình tức giận.
Kỳ Chiêu mở miệng rất không đúng lúc, “Đại tỷ, trán ngươi đổ mồ hôi, đôi tay phát run, chính là biểu hiện của thận hư đó, cần ta kê đơn lấy thuốc uống không?”
“Miễn!” Khóe mắt Hồng Đậu co giật, mỗi lần cái tên Kỳ Chiêu này gọi nàng một tiếng đại tỷ, nàng liền thực sự có loại xúc động muốn cắt trụi tóc mai của hắn!
Hồ đại tỷ!
Ai!
Vợ ta!
Thân mình Hồng Đậu run lên, cái so sánh này …… Giống như càng không đúng rồi!
Bỗng nhiên Hồng Đậu nói không ra lời, nàng có cảm giác tội lỗi, là loại tội lỗi lừa gạt nhi đồng thiểu năng.
Hồng Đậu không nói, Thẩm Lạc Ngôn lại nói với Kỳ Chiêu: “Kỳ đại phu nếu là em rể của phu nhân ta, vì sao lại không biết phu nhân ta là người của Thẩm Gia Trang?”
“Cái này……” Kỳ Chiêu có chút xấu hổ nói: “Ta trước kia một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, sau khi thất bại trong khoa cử, chí hướng của ta liền đặt vào việc học y cứu người, đối với chuyện giang hồ, ta cũng không biết rõ, ta chỉ biết là đại tỷ gả tới Thẩm Gia Trang, lại không biết là Thẩm Gia Trang nào……”
Hồng Đậu hỏi: “Chẳng lẽ còn có vài cái Thẩm Gia Trang?”
“Thật không dám giấu diếm, vì tìm Tử Mạch, ta đã đi khắp đại giang Nam Bắc, những gia tộc có họ Thẩm tự đặt tên là Thẩm Gia Trang, ta đã gặp qua vài hộ.”
Họ Thẩm vốn dĩ không ít, mà ở trong chốn giang hồ, cái loại xưng hô x gia bảo, x gia trang này, quả thực là cực kỳ thường thấy, chẳng qua là nhà ai có danh tiếng lớn, mỗi lần được người ta nhắc tới, người ta liền sẽ biết là cái Thẩm Gia Trang nào mà thôi.
Kỳ Chiêu lại nói: “Lúc ta thành hôn cùng Tử Mạch, chỉ có đại tỷ đến tham gia tiệc cưới, đại tỷ nói Thẩm trang chủ công việc bận rộn, cho nên rất ít có thời gian về nhà mẹ đẻ cùng đại tỷ, cũng bởi vậy, ta lại càng không biết Thẩm trang chủ tại Lạc Thủy thành kỳ thực chính là hôn phu của đại tỷ.”
Đối với lời giải thích này, Thẩm Lạc Ngôn dường như không có chỗ nào phản bác được, cho nên hắn nhìn về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu bị nhìn, vẻ mặt liền tỏ ra không hiểu.
Thẩm Lạc Ngôn lại thu hồi tầm mắt, không nhìn nàng nữa.
Hồng Đậu: “……”
Hắn đây là có ý gì? Hình như là tức giận?
Hồng Đậu đương nhiên không thể nào hiểu rõ, Thẩm Lạc Ngôn là vì nghe xong Kỳ Chiêu nói một câu hắn rất bận, không có thời gian cùng nàng về nhà mẹ đẻ kia mà tâm tình có chút phức tạp thôi, Thẩm Lạc Ngôn tuy rằng thừa nhận chính mình không yêu Hồng Đậu, nhưng đối với vị phu nhân cưới hỏi đàng hoàng này, thân là một nam nhân có trách nhiệm, hắn đều sẽ tận lực cho Hồng Đậu sự tôn trọng cùng đãi ngộ tương ứng với thân phận trang chủ phu nhân, cho nên một câu kia của Kỳ Chiêu, đổi góc độ mà nói, kỳ thật chính là tỏ ý Thẩm Lạc Ngôn quá vô tâm với Hồng Đậu.
Thành hôn một năm, hai bên đều hòa bình không xảy ra chuyện gì cả, Thẩm Lạc Ngôn liền cho rằng Hồng Đậu có thể thỏa mãn, lại không nghĩ rằng nàng vẫn có bất mãn với mình, lại còn đem bất mãn nói cho Kỳ Chiêu, vì thế, Thẩm Lạc Ngôn có chút bực mình.
Không thể không nói…… Thẩm trang chủ đã có chút nghĩ nhiều, mà Hồng Đậu vốn thần kinh thô, cũng vĩnh viễn không đoán được ra tâm tư phức tạp này của Thẩm Lạc Ngôn.
Hồng Đậu nhìn nhìn chung quanh, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nàng dịch sang bên cạnh một chút, lại đem Phượng Khuynh Liên đang đứng một bên làm nền kéo sang bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, Phượng Khuynh Liên kỳ quái nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu lại vỗ vỗ vai nàng, tiếp theo liền tự mình đứng cách xa hơn, nghĩ thầm nàng không hề e ngại bọn họ thân thiết, Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này hẳn là sẽ không tức giận nữa đi? Kết quả nàng vừa nhấc mắt, thần sắc Thẩm Lạc Ngôn lại như càng lạnh hơn.
Hồng Đậu có chút hoảng.
Thẩm Đại trang chủ còn không biết, sinh hờn dỗi với một kẻ thần kinh thô, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình tức giận.
Kỳ Chiêu mở miệng rất không đúng lúc, “Đại tỷ, trán ngươi đổ mồ hôi, đôi tay phát run, chính là biểu hiện của thận hư đó, cần ta kê đơn lấy thuốc uống không?”
“Miễn!” Khóe mắt Hồng Đậu co giật, mỗi lần cái tên Kỳ Chiêu này gọi nàng một tiếng đại tỷ, nàng liền thực sự có loại xúc động muốn cắt trụi tóc mai của hắn!
Hồ đại tỷ!
Ai!
Vợ ta!
Thân mình Hồng Đậu run lên, cái so sánh này …… Giống như càng không đúng rồi!
/556
|