Quả nhiên, làn da màu lúa mạch của Mạc Phi Ưng khi ở dưới ánh mặt trời, liền trở nên càng thêm mê người.
Màu da này, dáng người này, phong cách mạnh mẽ này…… Tuyệt đối là thân thể tốt nhất a!
Ừm…… Ở trên, chỉ đơn giản là phát ngôn với thái độ tán thưởng của Hồng Đậu thôi.
Mạc Phi Ưng nhìn không trung, “Hôm nay trời nắng thật đẹp.”
“Phải…… Thật đẹp.” Hồng Đậu không đoán được phương thức chào hỏi kỳ lạ của người nam nhân này có ý gì, chẳng qua, nàng chỉ cần nhìn chằm chằm nam nhân tràn ngập hương vị dã tính này, cũng đã là một sự hưởng thụ cực kỳ cực kỳ lớn.
Mạc Phi Ưng lại thuận miệng nói: “Trước kia thường xuyên có thể thấy Nhạc phu nhân tản bộ dưới thời tiết tốt thế này, hôm nay ta lại không nhìn thấy bà ấy.”
“Phải không?” Hồng Đậu ngây ngốc cười một chút.
Mạc Phi Ưng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn cứ như vậy trầm mặc bước tới, lại trầm mặc bỏ đi, không chút lưu luyến.
Cho nên…… Hắn rốt cuộc vì sao lại nói chuyện với nàng vậy?
Lục Y nhắc mãi, “Mạc Phi Ưng này thật đúng là một người kỳ quái.”
“Đúng là có chút kỳ quái…… Từ từ!” Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ tới lời Mạc Phi Ưng nói, hắn nói hôm nay hắn vẫn chưa hề nhìn thấy Nhạc phu nhân ra ngoài tản bộ!
“Ơ, phu nhân, người đi đâu thế!?” Lục Y thấy Hồng Đậu bỗng nhiên xoay người quay lại, liền lập tức đi theo.
Hồng Đậu tiện tay ngắt đóa hoa ở ven đường, nàng không quay đầu lại mà nói: “Đi gặp Nhạc chưởng môn.”
Khi Hồng Đậu một lần nữa đi đến trước cửa phòng Nhạc Mân, lại thấy cửa bị khóa từ bên ngoài, nói cách khác, người bên trong đã đi ra ngoài, nàng nghĩ tới điều gì đó, lại đi đến trước cửa phòng Tuyết Phi Phi, thấy cửa phòng đóng chặt, nàng cũng lười gõ cửa, mà trực tiếp đưa chân đá văng cửa ra, động tác không có chút thục nữ này quả thực khiến cho Lục Y hoảng sợ.
Cửa bị đá văng, Hồng Đậu liền tiến thẳng đến mép giường, thấy Tuyết Phi Phi đang nằm trên giường ngủ hết sức an ổn, nàng lại nhìn cửa sổ mở rộng phía bên kia, đáy lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Phu nhân, rốt cuộc là làm sao vậy?” Lục Y ở phía sau Hồng Đậu khó hiểu hỏi.
Bởi vì động tác thô lỗ của Hồng Đậu tạo ra tiếng vang, nên ở cửa cũng vây quanh không ít quần chúng.
Lúc này, Nhạc Mân cũng đi tới cửa kinh ngạc hỏi: “Thẩm phu nhân, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi còn hỏi ta làm gì?” Hồng Đậu sắc mặt lạnh lùng, “Đường đường là người đứng đầu một môn phái, vậy mà lại làm ra việc xấu xa này, thật là mất mặt!”
Hồng Đậu chưa quên Tuyết Phi Phi là một nữ tử, nàng ra khỏi phòng, lại đóng kín cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Nhạc Mân nhíu mày, “Thẩm phu nhân, ngươi vừa đến liền không phân biệt đúng sai mà nhục mạ ta, cho dù ngươi có là tiểu bối* (người trẻ tuổi có vai vế thấp hơn mình), cũng không có nghĩa là ta sẽ không so đo với ngươi.”
“So đo?” Hồng Đậu chống nạnh nói: “Ta còn muốn so đo với ngươi thật tốt đây! Vốn cho rằng ngươi là một chính nhân quân tử, hóa ra ngươi cùng với đồ đệ kia của ngươi giống nhau, đều là thứ người đại gian đại ác! Thế nào, không ngờ bổn tiểu thư sẽ đột nhiên quay lại phá vỡ chuyện tốt của ngươi đúng không?”
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, sắc mặt Nhạc Mân cũng trầm xuống, “Thẩm phu nhân, tục ngữ nói bắt trộm phải có chứng cớ, ngươi còn chưa đưa ra được chứng cứ gì đã chụp lên đầu ta cái danh kẻ đại gian đại ác, không khỏi cũng thật quá đáng!”
“Ngươi!” Hồng Đậu cắn răng, nàng lại không thể nói ra trước công chúng rằng lão già thối tha Nhạc Mân này muốn làm bẩn Tuyết Phi Phi, nơi này là cổ đại, Tuyết Phi Phi lại là một cô nương chưa xuất giá, bất luận chuyện là thật hay là giả, chỉ cần Tuyết Phi Phi bị dính vào, vậy thì trong sạch của nàng ấy cũng chắc chắn sẽ trở nên không minh bạch.
“Nơi này thật náo nhiệt.” Một giọng nói ôn hòa vang lên, trong đám người nhường ra một lối, Diệp Thu Bạch áo trắng tựa tuyết, hắn chậm rãi mà đến, nhìn thấy Hồng Đậu, hắn còn hơi cười cười, giọng điệu lại nhu hòa hơn rất nhiều, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Màu da này, dáng người này, phong cách mạnh mẽ này…… Tuyệt đối là thân thể tốt nhất a!
Ừm…… Ở trên, chỉ đơn giản là phát ngôn với thái độ tán thưởng của Hồng Đậu thôi.
Mạc Phi Ưng nhìn không trung, “Hôm nay trời nắng thật đẹp.”
“Phải…… Thật đẹp.” Hồng Đậu không đoán được phương thức chào hỏi kỳ lạ của người nam nhân này có ý gì, chẳng qua, nàng chỉ cần nhìn chằm chằm nam nhân tràn ngập hương vị dã tính này, cũng đã là một sự hưởng thụ cực kỳ cực kỳ lớn.
Mạc Phi Ưng lại thuận miệng nói: “Trước kia thường xuyên có thể thấy Nhạc phu nhân tản bộ dưới thời tiết tốt thế này, hôm nay ta lại không nhìn thấy bà ấy.”
“Phải không?” Hồng Đậu ngây ngốc cười một chút.
Mạc Phi Ưng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn cứ như vậy trầm mặc bước tới, lại trầm mặc bỏ đi, không chút lưu luyến.
Cho nên…… Hắn rốt cuộc vì sao lại nói chuyện với nàng vậy?
Lục Y nhắc mãi, “Mạc Phi Ưng này thật đúng là một người kỳ quái.”
“Đúng là có chút kỳ quái…… Từ từ!” Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ tới lời Mạc Phi Ưng nói, hắn nói hôm nay hắn vẫn chưa hề nhìn thấy Nhạc phu nhân ra ngoài tản bộ!
“Ơ, phu nhân, người đi đâu thế!?” Lục Y thấy Hồng Đậu bỗng nhiên xoay người quay lại, liền lập tức đi theo.
Hồng Đậu tiện tay ngắt đóa hoa ở ven đường, nàng không quay đầu lại mà nói: “Đi gặp Nhạc chưởng môn.”
Khi Hồng Đậu một lần nữa đi đến trước cửa phòng Nhạc Mân, lại thấy cửa bị khóa từ bên ngoài, nói cách khác, người bên trong đã đi ra ngoài, nàng nghĩ tới điều gì đó, lại đi đến trước cửa phòng Tuyết Phi Phi, thấy cửa phòng đóng chặt, nàng cũng lười gõ cửa, mà trực tiếp đưa chân đá văng cửa ra, động tác không có chút thục nữ này quả thực khiến cho Lục Y hoảng sợ.
Cửa bị đá văng, Hồng Đậu liền tiến thẳng đến mép giường, thấy Tuyết Phi Phi đang nằm trên giường ngủ hết sức an ổn, nàng lại nhìn cửa sổ mở rộng phía bên kia, đáy lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Phu nhân, rốt cuộc là làm sao vậy?” Lục Y ở phía sau Hồng Đậu khó hiểu hỏi.
Bởi vì động tác thô lỗ của Hồng Đậu tạo ra tiếng vang, nên ở cửa cũng vây quanh không ít quần chúng.
Lúc này, Nhạc Mân cũng đi tới cửa kinh ngạc hỏi: “Thẩm phu nhân, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi còn hỏi ta làm gì?” Hồng Đậu sắc mặt lạnh lùng, “Đường đường là người đứng đầu một môn phái, vậy mà lại làm ra việc xấu xa này, thật là mất mặt!”
Hồng Đậu chưa quên Tuyết Phi Phi là một nữ tử, nàng ra khỏi phòng, lại đóng kín cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Nhạc Mân nhíu mày, “Thẩm phu nhân, ngươi vừa đến liền không phân biệt đúng sai mà nhục mạ ta, cho dù ngươi có là tiểu bối* (người trẻ tuổi có vai vế thấp hơn mình), cũng không có nghĩa là ta sẽ không so đo với ngươi.”
“So đo?” Hồng Đậu chống nạnh nói: “Ta còn muốn so đo với ngươi thật tốt đây! Vốn cho rằng ngươi là một chính nhân quân tử, hóa ra ngươi cùng với đồ đệ kia của ngươi giống nhau, đều là thứ người đại gian đại ác! Thế nào, không ngờ bổn tiểu thư sẽ đột nhiên quay lại phá vỡ chuyện tốt của ngươi đúng không?”
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, sắc mặt Nhạc Mân cũng trầm xuống, “Thẩm phu nhân, tục ngữ nói bắt trộm phải có chứng cớ, ngươi còn chưa đưa ra được chứng cứ gì đã chụp lên đầu ta cái danh kẻ đại gian đại ác, không khỏi cũng thật quá đáng!”
“Ngươi!” Hồng Đậu cắn răng, nàng lại không thể nói ra trước công chúng rằng lão già thối tha Nhạc Mân này muốn làm bẩn Tuyết Phi Phi, nơi này là cổ đại, Tuyết Phi Phi lại là một cô nương chưa xuất giá, bất luận chuyện là thật hay là giả, chỉ cần Tuyết Phi Phi bị dính vào, vậy thì trong sạch của nàng ấy cũng chắc chắn sẽ trở nên không minh bạch.
“Nơi này thật náo nhiệt.” Một giọng nói ôn hòa vang lên, trong đám người nhường ra một lối, Diệp Thu Bạch áo trắng tựa tuyết, hắn chậm rãi mà đến, nhìn thấy Hồng Đậu, hắn còn hơi cười cười, giọng điệu lại nhu hòa hơn rất nhiều, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
/556
|