A Miên rốt cuộc đã lôi kéo Hồng Đậu bày thủ đoạn gì với Nhạc Mân, ngoại trừ hai người các nàng thì không ai khác biết được, chỉ là mấy ngày gần đây, Nhạc Mân đều đóng cửa không ra, chỉ nói với bên ngoài là hắn ngẫu nhiên linh cảm đột phát, mấy ngày này dốc lòng bế quan, cũng không có ai so đo xem lời hắn nói là thật hay giả.
Khi Diệp Thu Bạch tới tìm Hồng Đậu, Hồng Đậu đang ngồi trong viện uống trà, nhìn thấy Diệp Thu Bạch, nàng lập tức đứng lên nói: “Bản vẽ kia ta đã vẽ xong rồi, giờ liền đi lấy cho ngươi.”
“Không vội.” Diệp Thu Bạch nhẹ giọng nói một câu, lại ngồi xuống đối diện Hồng Đậu, cười nói: “Hôm nay vừa lúc phu nhân đang uống trà, không biết ta có thể có may mắn cùng phu nhân uống một ly trà không?”
“Diệp Minh chủ ngươi nói quá lời, có thể có ngươi cùng ta uống trà, ta còn cầu mà không được……” Hồng Đậu lại vội lấy ra một cái ly, rót một ly trà, đưa tới trước mặt Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch tiếp nhận chén trà, lại cười, “Ta đã đến thăm Nhạc chưởng môn.”
Hồng Đậu đầu tiên là khựng lại, tiếp theo liền cười khan nói: “Vậy à, phải không?”
“Tình huống của Nhạc chưởng môn hiện giờ…… Ừm, có chút kỳ lạ.” Diệp Thu Bạch cũng dường như cân nhắc một phen, mới tìm được hai chữ “kỳ lạ” để hình dung.
Hồng Đậu trấn định cười, “Có gì mà kỳ lạ thế?”
“Giọng nói, thân hình, và cả cử chỉ của Nhạc chưởng môn …… Đều có một chút kỳ lạ.” Phảng phất như đang nhớ tới cảnh tượng lúc tới thăm Nhạc Mân, Diệp Thu Bạch cũng hết sức buồn cười.
Trong một đêm, thân thể Nhạc Mân liền trở nên trước lồi sau vểnh, không chỉ có thế, giọng hắn cũng trở nên thanh thúy mềm mại, còn có nhất cử nhất động, đều trở nên cực kỳ ẻo lả, nếu như chỉ nhìn bóng dáng từ xa, có nói khiến cho người ta tưởng lầm là một tuyệt sắc giai nhân cũng không quá.
Đường đường là một đại nam nhân bỗng nhiên biến thành dáng vẻ nữ nhân, Nhạc Mân dĩ nhiên là nói gì cũng không dám ra cửa, liền chỉ có thể nhờ Diệp Thu Bạch tới tìm Thu lão đang ở Võ Lâm Minh tới trị liệu một phen, Thu lão lại chỉ nói, qua hơn mười ngày nửa tháng nữa, thân thể Nhạc Mân tự nhiên sẽ khôi phục bình thường.
“Đã có người ngầm ra mặt thay phu nhân……” Diệp Thu Bạch lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt lên bàn, tiếc nuối nói: “Vậy thứ đồ chơi nhỏ ta lấy từ chỗ Thu lão hẳn là không có chỗ dùng rồi.”
Hồng Đậu nghe thế trước hết liền chột dạ, Diệp Thu Bạch đã biết là nàng giở trò quỷ sau lưng, lại không dám chắc Diệp Thu Bạch có biết rằng cả A Miên cũng góp một phần sức vào đó hay không, tiếp theo nàng lại nhìn bình thuốc nhỏ đặt trên bàn đá, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
“Theo Thu lão nói, vật ấy gọi là phấn ngứa bảy ngày bảy đêm.”
Dường như ngay lập tức, Hồng Đậu thầm giật mình, nàng khó nén vui sướng trong lòng, nhưng lại không dám lập tức chắc chắn, liền kỳ quái hỏi: “Ta biết Diệp Minh chủ thân gánh trọng trách, cần phải làm gương tốt, ví như việc ngày ấy ta không lấy ra được chứng cứ, Minh chủ chỉ cần xử lý theo lẽ công bằng là tốt rồi, vì sao lại……”
“Phu nhân có lẽ không biết.” Diệp Thu Bạch buông chén trà mỉm cười nói, “Sư phụ ta là Minh chủ tiền nhiệm, từ nhỏ ta đã được sư phụ nuôi nấng, cũng được sư phụ bồi dưỡng với vai trò Minh chủ đời tiếp theo. Điều sư phụ dạy ta nhiều nhất, đó là hai chữ công chính, cho nên…… Vì không thể làm mất vẻ công chính trước mặt mọi người, đôi khi ta luôn cần có biện pháp nhỏ đặc biệt.”
Diệp Thu Bạch lúc này, giống như một học sinh luôn ngoan ngoãn trong mắt mọi người, lại đang nói chính mình cũng sẽ làm một số chuyện chỉ học sinh hư mới có thể làm.
Bớt đi vài phần nghiêm túc, lại thêm vài phần linh động.
Hồng Đậu nhìn mà tim đập loạn thình thịch, nàng nhấp môi, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Vậy vì sao Diệp Minh chủ lại muốn bày ra biện pháp nhỏ đó…… để đối phó lão già xấu xa Nhạc Mân kia?”
Khi Diệp Thu Bạch tới tìm Hồng Đậu, Hồng Đậu đang ngồi trong viện uống trà, nhìn thấy Diệp Thu Bạch, nàng lập tức đứng lên nói: “Bản vẽ kia ta đã vẽ xong rồi, giờ liền đi lấy cho ngươi.”
“Không vội.” Diệp Thu Bạch nhẹ giọng nói một câu, lại ngồi xuống đối diện Hồng Đậu, cười nói: “Hôm nay vừa lúc phu nhân đang uống trà, không biết ta có thể có may mắn cùng phu nhân uống một ly trà không?”
“Diệp Minh chủ ngươi nói quá lời, có thể có ngươi cùng ta uống trà, ta còn cầu mà không được……” Hồng Đậu lại vội lấy ra một cái ly, rót một ly trà, đưa tới trước mặt Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch tiếp nhận chén trà, lại cười, “Ta đã đến thăm Nhạc chưởng môn.”
Hồng Đậu đầu tiên là khựng lại, tiếp theo liền cười khan nói: “Vậy à, phải không?”
“Tình huống của Nhạc chưởng môn hiện giờ…… Ừm, có chút kỳ lạ.” Diệp Thu Bạch cũng dường như cân nhắc một phen, mới tìm được hai chữ “kỳ lạ” để hình dung.
Hồng Đậu trấn định cười, “Có gì mà kỳ lạ thế?”
“Giọng nói, thân hình, và cả cử chỉ của Nhạc chưởng môn …… Đều có một chút kỳ lạ.” Phảng phất như đang nhớ tới cảnh tượng lúc tới thăm Nhạc Mân, Diệp Thu Bạch cũng hết sức buồn cười.
Trong một đêm, thân thể Nhạc Mân liền trở nên trước lồi sau vểnh, không chỉ có thế, giọng hắn cũng trở nên thanh thúy mềm mại, còn có nhất cử nhất động, đều trở nên cực kỳ ẻo lả, nếu như chỉ nhìn bóng dáng từ xa, có nói khiến cho người ta tưởng lầm là một tuyệt sắc giai nhân cũng không quá.
Đường đường là một đại nam nhân bỗng nhiên biến thành dáng vẻ nữ nhân, Nhạc Mân dĩ nhiên là nói gì cũng không dám ra cửa, liền chỉ có thể nhờ Diệp Thu Bạch tới tìm Thu lão đang ở Võ Lâm Minh tới trị liệu một phen, Thu lão lại chỉ nói, qua hơn mười ngày nửa tháng nữa, thân thể Nhạc Mân tự nhiên sẽ khôi phục bình thường.
“Đã có người ngầm ra mặt thay phu nhân……” Diệp Thu Bạch lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt lên bàn, tiếc nuối nói: “Vậy thứ đồ chơi nhỏ ta lấy từ chỗ Thu lão hẳn là không có chỗ dùng rồi.”
Hồng Đậu nghe thế trước hết liền chột dạ, Diệp Thu Bạch đã biết là nàng giở trò quỷ sau lưng, lại không dám chắc Diệp Thu Bạch có biết rằng cả A Miên cũng góp một phần sức vào đó hay không, tiếp theo nàng lại nhìn bình thuốc nhỏ đặt trên bàn đá, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
“Theo Thu lão nói, vật ấy gọi là phấn ngứa bảy ngày bảy đêm.”
Dường như ngay lập tức, Hồng Đậu thầm giật mình, nàng khó nén vui sướng trong lòng, nhưng lại không dám lập tức chắc chắn, liền kỳ quái hỏi: “Ta biết Diệp Minh chủ thân gánh trọng trách, cần phải làm gương tốt, ví như việc ngày ấy ta không lấy ra được chứng cứ, Minh chủ chỉ cần xử lý theo lẽ công bằng là tốt rồi, vì sao lại……”
“Phu nhân có lẽ không biết.” Diệp Thu Bạch buông chén trà mỉm cười nói, “Sư phụ ta là Minh chủ tiền nhiệm, từ nhỏ ta đã được sư phụ nuôi nấng, cũng được sư phụ bồi dưỡng với vai trò Minh chủ đời tiếp theo. Điều sư phụ dạy ta nhiều nhất, đó là hai chữ công chính, cho nên…… Vì không thể làm mất vẻ công chính trước mặt mọi người, đôi khi ta luôn cần có biện pháp nhỏ đặc biệt.”
Diệp Thu Bạch lúc này, giống như một học sinh luôn ngoan ngoãn trong mắt mọi người, lại đang nói chính mình cũng sẽ làm một số chuyện chỉ học sinh hư mới có thể làm.
Bớt đi vài phần nghiêm túc, lại thêm vài phần linh động.
Hồng Đậu nhìn mà tim đập loạn thình thịch, nàng nhấp môi, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Vậy vì sao Diệp Minh chủ lại muốn bày ra biện pháp nhỏ đó…… để đối phó lão già xấu xa Nhạc Mân kia?”
/556
|