Hồng Đậu nghĩ thầm, mình ở đây chờ người, tốt xấu còn có một công tử áo trắng thoạt nhìn rất tốt tính cùng nói chuyện phiếm, tính ra cũng đỡ hơn rất nhiều so với việc đứng một mình ở đây nhàm chán chờ đợi. Chẳng qua điều nàng không nghĩ ra chính là, Phượng Khuynh Liên cùng Du Tử Tức đi phát triển cảm tình thì không nói làm chi, Diệp Thu Bạch lại đi tìm nàng, vậy thế nào mà Thẩm Lạc Ngôn cũng không thấy đâu thế?
Chẳng lẽ…… Hắn đã biết Phượng Khuynh Liên bị Du Tử Tức bắt đi, cho nên một mình đi tìm Du Tử Tức chiến đấu?
“Cô nương có tâm sự?”
“A?” Hồng Đậu lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, nàng lắc đầu, “Không có không có, ta chỉ đang suy nghĩ các đồng bạn của ta khi nào có thể trở về.”
Hắn gật đầu, “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng cô nương không thích ta ở chỗ này.”
“Không đúng không đúng……” Hồng Đậu vội xua tay, “Ngươi có thể ở chỗ này trò chuyện với ta, ta còn cảm thấy vui vẻ đó.”
Hắn mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi, nếu như khiến cô nương không vui, đó chính là ta không đúng.”
Tâm tình Hồng Đậu chợt có chút vi diệu, nàng vô thức dùng ngón tay đảo vòng quanh dải lụa trên trang phục mình, nói về một đề tài khác, “Công tử, mặt nạ của ngươi thật đẹp, mua ở chỗ nào thế?”
“Mặt nạ này là làm theo yêu cầu, hẳn là không mua bên ngoài được.”
“Ồ…… Phải không?” Hồng Đậu rất tiếc nuối.
Hắn mỉm cười, “Nếu như cô nương thích, khi đến lễ hội hoa đăng, ta có thể tặng cô nương một mặt nạ giống vậy.”
“Lễ hội hoa đăng?” Hồng Đậu chớp chớp mắt, ngay cả việc lễ hội hoa đăng diễn ra khi nào nàng cũng không biết đây. Hơn nữa, nàng cũng không sống ở chỗ này, “Ta không phải người nơi này, lại không bao lâu nữa liền phải rời đi, hẳn là không kịp nhận quà tặng này của công tử.”
Nàng cũng ngượng ngùng không dám nhận nha.
Công tử khẽ cười một tiếng, “Chuyện tương lai, ai cũng không nói trước được.”
Hồng Đậu mẫn cảm nhận thấy một câu này hàm nghĩa rất nhiều, nhưng đầu óc nàng không thông minh, thường chỉ cảm thấy chuyện không thích hợp, nhưng tóm lại nàng vẫn không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Công tử áo trắng nghiêng mặt đi, nhìn mặt nước nổi lên gợn sóng nói: “Gió nổi rồi.”
“Đúng là gió đã nổi……” Hồng Đậu cũng nhìn mặt sông có lệ một câu.
Khóe mắt công tử hơi giương lên, “Cô nương, hẹn gặp lại trong lễ hội hoa đăng.”
Nghe vậy, Hồng Đậu ngẩng đầu, người bên cạnh cũng đã biến mất không thấy, trên cầu chỉ còn lại một mình nàng, còn có tiếng gió làm bạn.
Có phải người giang hồ đều thích tới vô ảnh đi vô tung như vậy hay không a? Nàng đã từng trải qua rất nhiều lần, một người sống sờ sờ đang đứng bên cạnh nàng, vừa nói không thấy liền không thấy đâu luôn.
Nàng không thể nào hiểu được, nghĩ thầm đại khái bản lĩnh này hẳn là giống như thuật dịch dung* (cải trang) vậy, là kỹ năng mà người giang hồ nào cũng đều phải chuẩn bị.
“Hồng Đậu!” Một người dùng khinh công bay tới, dừng trước mặt Hồng Đậu.
Hồng Đậu bị hoảng sợ, “Trang chủ, ngươi không phải đi đánh nhau với La Nhất Bảo sao? Thế nào mà đến giờ mới trở về vậy?”
“Ta đuổi theo hắn một canh giờ, tuy rằng để hắn chạy mất, nhưng ta đã lấy về được cái này.” Trên trán Thẩm Lạc Ngôn còn toát mồ hôi, có thể thấy được là vội vàng quay trở lại, hắn mở bàn tay ra, một cây trâm dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
La Nhất Bảo thật sự là chịu không nổi Thẩm Lạc Ngôn đuổi sát không rời, ở trong rừng cây hắn thở phì phò hỏi Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, giữa ngươi và ta hẳn là không có thâm cừu đại hận đúng không, ngươi làm gì đến nỗi đuổi sát ta không rời như thế?”
“Ngươi trả lại đồ vật ngươi trộm từ Thẩm Gia Trang, ta tự nhiên có thể buông tha ngươi.”
Vì thoát thân, La Nhất Bảo cố gắng nặn óc nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra được là mình đã trộm đi một cây trâm của Hồng Đậu, hắn vội vàng ném ra cây trâm tiện tay trộm được từ trên người Hồng Đậu lúc trước. Thẩm Lạc Ngôn cầm cây trâm, lúc này mới chịu bỏ qua.
Chẳng lẽ…… Hắn đã biết Phượng Khuynh Liên bị Du Tử Tức bắt đi, cho nên một mình đi tìm Du Tử Tức chiến đấu?
“Cô nương có tâm sự?”
“A?” Hồng Đậu lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, nàng lắc đầu, “Không có không có, ta chỉ đang suy nghĩ các đồng bạn của ta khi nào có thể trở về.”
Hắn gật đầu, “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng cô nương không thích ta ở chỗ này.”
“Không đúng không đúng……” Hồng Đậu vội xua tay, “Ngươi có thể ở chỗ này trò chuyện với ta, ta còn cảm thấy vui vẻ đó.”
Hắn mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi, nếu như khiến cô nương không vui, đó chính là ta không đúng.”
Tâm tình Hồng Đậu chợt có chút vi diệu, nàng vô thức dùng ngón tay đảo vòng quanh dải lụa trên trang phục mình, nói về một đề tài khác, “Công tử, mặt nạ của ngươi thật đẹp, mua ở chỗ nào thế?”
“Mặt nạ này là làm theo yêu cầu, hẳn là không mua bên ngoài được.”
“Ồ…… Phải không?” Hồng Đậu rất tiếc nuối.
Hắn mỉm cười, “Nếu như cô nương thích, khi đến lễ hội hoa đăng, ta có thể tặng cô nương một mặt nạ giống vậy.”
“Lễ hội hoa đăng?” Hồng Đậu chớp chớp mắt, ngay cả việc lễ hội hoa đăng diễn ra khi nào nàng cũng không biết đây. Hơn nữa, nàng cũng không sống ở chỗ này, “Ta không phải người nơi này, lại không bao lâu nữa liền phải rời đi, hẳn là không kịp nhận quà tặng này của công tử.”
Nàng cũng ngượng ngùng không dám nhận nha.
Công tử khẽ cười một tiếng, “Chuyện tương lai, ai cũng không nói trước được.”
Hồng Đậu mẫn cảm nhận thấy một câu này hàm nghĩa rất nhiều, nhưng đầu óc nàng không thông minh, thường chỉ cảm thấy chuyện không thích hợp, nhưng tóm lại nàng vẫn không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Công tử áo trắng nghiêng mặt đi, nhìn mặt nước nổi lên gợn sóng nói: “Gió nổi rồi.”
“Đúng là gió đã nổi……” Hồng Đậu cũng nhìn mặt sông có lệ một câu.
Khóe mắt công tử hơi giương lên, “Cô nương, hẹn gặp lại trong lễ hội hoa đăng.”
Nghe vậy, Hồng Đậu ngẩng đầu, người bên cạnh cũng đã biến mất không thấy, trên cầu chỉ còn lại một mình nàng, còn có tiếng gió làm bạn.
Có phải người giang hồ đều thích tới vô ảnh đi vô tung như vậy hay không a? Nàng đã từng trải qua rất nhiều lần, một người sống sờ sờ đang đứng bên cạnh nàng, vừa nói không thấy liền không thấy đâu luôn.
Nàng không thể nào hiểu được, nghĩ thầm đại khái bản lĩnh này hẳn là giống như thuật dịch dung* (cải trang) vậy, là kỹ năng mà người giang hồ nào cũng đều phải chuẩn bị.
“Hồng Đậu!” Một người dùng khinh công bay tới, dừng trước mặt Hồng Đậu.
Hồng Đậu bị hoảng sợ, “Trang chủ, ngươi không phải đi đánh nhau với La Nhất Bảo sao? Thế nào mà đến giờ mới trở về vậy?”
“Ta đuổi theo hắn một canh giờ, tuy rằng để hắn chạy mất, nhưng ta đã lấy về được cái này.” Trên trán Thẩm Lạc Ngôn còn toát mồ hôi, có thể thấy được là vội vàng quay trở lại, hắn mở bàn tay ra, một cây trâm dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
La Nhất Bảo thật sự là chịu không nổi Thẩm Lạc Ngôn đuổi sát không rời, ở trong rừng cây hắn thở phì phò hỏi Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, giữa ngươi và ta hẳn là không có thâm cừu đại hận đúng không, ngươi làm gì đến nỗi đuổi sát ta không rời như thế?”
“Ngươi trả lại đồ vật ngươi trộm từ Thẩm Gia Trang, ta tự nhiên có thể buông tha ngươi.”
Vì thoát thân, La Nhất Bảo cố gắng nặn óc nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra được là mình đã trộm đi một cây trâm của Hồng Đậu, hắn vội vàng ném ra cây trâm tiện tay trộm được từ trên người Hồng Đậu lúc trước. Thẩm Lạc Ngôn cầm cây trâm, lúc này mới chịu bỏ qua.
/556
|