Hồng Đậu cũng không biết chính mình đã lăn qua lộn lại tới lúc rạng sáng mấy giờ mới ngủ, chỉ là ngày hôm sau, cho dù không có Lục Y tới gọi, nàng cũng bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Mang đôi mắt quầng thâm, mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, Hồng Đậu xoa xoa hai mắt mình, đang định xốc chăn lên xuống giường, lại liếc mắt liền thấy đầu giường đang đặt một đóa hoa tươi màu đỏ.
Nàng cầm bông hoa tươi lên, chớp chớp mắt, “Là hoa bách hợp màu đỏ……”
Vì sao đầu giường nàng lại có một đóa bách hợp đỏ đẹp như vậy? Là ai đã để đây?
Dường như chỉ nháy mắt, trong đầu Hồng Đậu liền xuất hiện công tử áo trắng mang mặt nạ hồ ly dưới ánh trăng trên cầu Thiên Lý kia.
Nhưng rất nhanh, nàng lại lắc đầu, vứt lại cái ý nghĩ không có khả năng xảy ra này. Nàng nhớ rõ lúc đi ngủ không hề có bông hoa bách hợp nào, vậy chỉ có thể là có người đặt ở đây trong lúc nàng đang ngủ. Chẳng lẽ…… là Lục Y?
Âm thanh náo nhiệt bên ngoài còn không dứt bên tai, Hồng Đậu cũng không tĩnh tâm nổi mà suy nghĩ. Nàng xuống giường, đem đóa hoa bách hợp đỏ này cắm vào bình hoa, rồi mới mặc quần áo tươm tất, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lục Y ở phòng cách vách không thấy đâu, mà âm thanh náo nhiệt lại lớn hơn nữa.
Lúc này nàng mới nhớ tới hôm nay Diệp Thu Bạch sẽ trưng bày cái bản đồ nát gì đó kia, chỉ sợ âm thanh náo nhiệt này, đều là mọi người đang vây quanh một chỗ chờ xem bản đồ.
Hồng Đậu đi về phía có âm thanh. Ở quảng trường bên ngoài đại điện Võ Lâm Minh, xung quanh nơi luyện võ đã đứng đầy người. Nàng nhìn thấy Lục Y giữa đám người đang xem náo nhiệt, cũng thấy không ít gương mặt quen thuộc. Không kịp chào hỏi, nàng khó khăn chen vào giữa đám người, đi về phía Lục Y.
Nhưng tất cả mọi người dường như đều liều mạng muốn đứng lên phía trước, lấy đâu ra chỗ cho nàng chen dễ như vậy. Cũng không biết là bị ai đẩy, Hồng Đậu nghiêng người một cái, liền đâm vào trong lòng ngực một người.
Người nọ liền thuận thế ôm lấy eo nàng, đồng thời, một giọng nói dễ nghe lại có vẻ tuỳ ý cũng cùng lúc vang lên, “Tiểu cô nương nhào vào trong ngực, vẫn luôn khiến nô gia vui sướng trong lòng.”
“A Miên……” Hồng Đậu nhẹ nhàng thở ra, đụng vào A Miên, tóm lại vẫn tốt hơn đụng phải nam nhân xa lạ nào đó.
A Miên thấy dáng vẻ may mắn của nàng, liền cười hỏi: “Tiểu cô nương đi giữa đám người làm gì vậy?”
“Ta muốn tìm Lục Y.” Hồng Đậu buồn bực gãi gãi mái tóc dài rối tung của mình, “Ta không biết chải đầu, Lục Y biết.”
Mà những thị nữ Võ Lâm Minh đó nàng lại không thân, nàng ngại bảo các nàng ấy hỗ trợ, Hồng Đậu lại nhìn trên đài, thấy Thẩm Lạc Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, đang ở đó cùng các chưởng môn đại diện cho các môn phái lớn khác. Cũng may Thẩm Lạc Ngôn không thấy bộ dạng nàng bây giờ, nếu không phỏng chừng lại muốn mắng nàng dung nhan không hợp, còn ra thể thống gì.
“Chải đầu mà thôi, cần gì kêu Lục Y phiền toái như vậy, có nô gia là đủ rồi.” A Miên cười, ôm lấy Hồng Đậu phi thân lên, đáp xuống trên một cái cây bên ngoài đám người. Nàng đỡ Hồng Đậu ngồi ở trên cây, nhẹ nhàng cười nói: “Nơi đó quá nhiều người, nô gia không thích, vẫn là cùng tiểu cô nương ngồi chỗ này xem diễn thì tốt hơn.”
A Miên nói xong, đã lấy ra một chiếc lược gỗ đào, nâng tay lên nhẹ nhàng chải mái tóc đen dài của Hồng Đậu.
Hồng Đậu lại cảm thấy mình thật sự không đủ tư cách làm một cô gái, nàng ngẩng đầu, “Hóa ra A Miên còn luôn mang theo lược bên người.”
Giống như trước kia khi cùng bạn cùng phòng ra ngoài, trong túi bạn cùng phòng đều là đồ trang điểm, mà trong túi của nàng vĩnh viễn chỉ có ô che, khăn giấy cùng…… Một viên gạch đỏ to đùng.
Mang gạch là bởi nàng xem quá nhiều phim tội phạm, rốt cuộc thì nhà nàng cũng rất có tiền, nàng sợ một ngày nào đó mình cũng gặp phải nguy hiểm, phải phòng ngừa vạn nhất.
Cho nên, mỗi lần ra cửa, đám bạn cùng phòng đều muốn lôi kéo nàng cùng đi, nói là đi cùng nàng rất có cảm giác an toàn.
Mang đôi mắt quầng thâm, mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, Hồng Đậu xoa xoa hai mắt mình, đang định xốc chăn lên xuống giường, lại liếc mắt liền thấy đầu giường đang đặt một đóa hoa tươi màu đỏ.
Nàng cầm bông hoa tươi lên, chớp chớp mắt, “Là hoa bách hợp màu đỏ……”
Vì sao đầu giường nàng lại có một đóa bách hợp đỏ đẹp như vậy? Là ai đã để đây?
Dường như chỉ nháy mắt, trong đầu Hồng Đậu liền xuất hiện công tử áo trắng mang mặt nạ hồ ly dưới ánh trăng trên cầu Thiên Lý kia.
Nhưng rất nhanh, nàng lại lắc đầu, vứt lại cái ý nghĩ không có khả năng xảy ra này. Nàng nhớ rõ lúc đi ngủ không hề có bông hoa bách hợp nào, vậy chỉ có thể là có người đặt ở đây trong lúc nàng đang ngủ. Chẳng lẽ…… là Lục Y?
Âm thanh náo nhiệt bên ngoài còn không dứt bên tai, Hồng Đậu cũng không tĩnh tâm nổi mà suy nghĩ. Nàng xuống giường, đem đóa hoa bách hợp đỏ này cắm vào bình hoa, rồi mới mặc quần áo tươm tất, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lục Y ở phòng cách vách không thấy đâu, mà âm thanh náo nhiệt lại lớn hơn nữa.
Lúc này nàng mới nhớ tới hôm nay Diệp Thu Bạch sẽ trưng bày cái bản đồ nát gì đó kia, chỉ sợ âm thanh náo nhiệt này, đều là mọi người đang vây quanh một chỗ chờ xem bản đồ.
Hồng Đậu đi về phía có âm thanh. Ở quảng trường bên ngoài đại điện Võ Lâm Minh, xung quanh nơi luyện võ đã đứng đầy người. Nàng nhìn thấy Lục Y giữa đám người đang xem náo nhiệt, cũng thấy không ít gương mặt quen thuộc. Không kịp chào hỏi, nàng khó khăn chen vào giữa đám người, đi về phía Lục Y.
Nhưng tất cả mọi người dường như đều liều mạng muốn đứng lên phía trước, lấy đâu ra chỗ cho nàng chen dễ như vậy. Cũng không biết là bị ai đẩy, Hồng Đậu nghiêng người một cái, liền đâm vào trong lòng ngực một người.
Người nọ liền thuận thế ôm lấy eo nàng, đồng thời, một giọng nói dễ nghe lại có vẻ tuỳ ý cũng cùng lúc vang lên, “Tiểu cô nương nhào vào trong ngực, vẫn luôn khiến nô gia vui sướng trong lòng.”
“A Miên……” Hồng Đậu nhẹ nhàng thở ra, đụng vào A Miên, tóm lại vẫn tốt hơn đụng phải nam nhân xa lạ nào đó.
A Miên thấy dáng vẻ may mắn của nàng, liền cười hỏi: “Tiểu cô nương đi giữa đám người làm gì vậy?”
“Ta muốn tìm Lục Y.” Hồng Đậu buồn bực gãi gãi mái tóc dài rối tung của mình, “Ta không biết chải đầu, Lục Y biết.”
Mà những thị nữ Võ Lâm Minh đó nàng lại không thân, nàng ngại bảo các nàng ấy hỗ trợ, Hồng Đậu lại nhìn trên đài, thấy Thẩm Lạc Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, đang ở đó cùng các chưởng môn đại diện cho các môn phái lớn khác. Cũng may Thẩm Lạc Ngôn không thấy bộ dạng nàng bây giờ, nếu không phỏng chừng lại muốn mắng nàng dung nhan không hợp, còn ra thể thống gì.
“Chải đầu mà thôi, cần gì kêu Lục Y phiền toái như vậy, có nô gia là đủ rồi.” A Miên cười, ôm lấy Hồng Đậu phi thân lên, đáp xuống trên một cái cây bên ngoài đám người. Nàng đỡ Hồng Đậu ngồi ở trên cây, nhẹ nhàng cười nói: “Nơi đó quá nhiều người, nô gia không thích, vẫn là cùng tiểu cô nương ngồi chỗ này xem diễn thì tốt hơn.”
A Miên nói xong, đã lấy ra một chiếc lược gỗ đào, nâng tay lên nhẹ nhàng chải mái tóc đen dài của Hồng Đậu.
Hồng Đậu lại cảm thấy mình thật sự không đủ tư cách làm một cô gái, nàng ngẩng đầu, “Hóa ra A Miên còn luôn mang theo lược bên người.”
Giống như trước kia khi cùng bạn cùng phòng ra ngoài, trong túi bạn cùng phòng đều là đồ trang điểm, mà trong túi của nàng vĩnh viễn chỉ có ô che, khăn giấy cùng…… Một viên gạch đỏ to đùng.
Mang gạch là bởi nàng xem quá nhiều phim tội phạm, rốt cuộc thì nhà nàng cũng rất có tiền, nàng sợ một ngày nào đó mình cũng gặp phải nguy hiểm, phải phòng ngừa vạn nhất.
Cho nên, mỗi lần ra cửa, đám bạn cùng phòng đều muốn lôi kéo nàng cùng đi, nói là đi cùng nàng rất có cảm giác an toàn.
/556
|