Diệp Thu Bạch ho nhẹ một tiếng, giảm bớt tình cảnh xấu hổ, hắn nói: “Ngọc công tử, trước hết mời ngươi mặc quần áo cho xong đã.”
“Ngọc lang! Chàng mau mặc quần áo vào!” Nữ nhân kia vội nói với trượng phu của mình: “Cũng không thể để nữ nhân khác nhìn chàng được lợi!”
Nam nhân quả thật cũng bất chấp mà buông tay đang che miệng vết thương, vội vàng mặc xong quần áo, “Ngọc nương yên tâm, thân thể vi phu nhất định chỉ có nàng mới có thể xem.”
Hồng Đậu bĩu môi, nhỏ giọng khinh thường nói: “Vừa rồi liếc mắt một cái, dáng người cũng chẳng thấy đẹp đến đâu, có quỷ mới thích xem í……”
“Ngươi!” Ngọc nương đỡ tay tướng công mình, cả giận nói: “Ta nói ngươi nữ nhân này đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Ngươi không tìm được tướng công tốt như Ngọc lang, nên mới ở đây không ăn được nho liền chê nho chua thì có!”
Hồng Đậu “hứ” một tiếng.
Diệp Thu Bạch vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng một cái, bật cười, “Chớ nhiều lời.”
Nếu là Diệp Thu Bạch nói, Hồng Đậu vẫn sẽ nghe, trước mắt nàng sáng trở lại, hóa ra là Diệp Thu Bạch đã buông tay che mắt nàng xuống. Tiến lên phía trước nhìn lại, Ngọc lang gì đó kia đã mặc xong quần áo, nhìn qua cũng là dạng chó hình người* (ý là bề ngoài nhìn cũng tạm mà tâm tính (có thể) chẳng ra sao), chỉ là dấu tay đỏ rực trên mặt làm hắn thoạt nhìn có chút chật vật, mà đứng bên cạnh hắn là một nữ nhân mắt giận dữ trợn trừng, cũng có thể coi là đẹp, chẳng qua dáng vẻ trừng mắt nhìn người hiện giờ của nàng ta, liền khiến người khác cảm thấy có chút nóng nảy.
Ngọc nương mở miệng liền nói: “Ê, ngươi còn không xin lỗi tướng công ta à!?”
“Xin lỗi nha.” Hồng Đậu ném nhánh cây trong tay đi, quét mắt nhìn đôi phu thê kia, nói xin lỗi cực kỳ có lệ.
Ngọc lang chỉ chỉ vết thương trên mặt mình, “Ngươi xin lỗi có thể thật lòng một chút hay không? Ngươi nhìn vết thương của ta này…… Nếu để lại sẹo khiến bản công tử bị phá tướng, ngươi đền bù được sao?”
“Ngọc công tử, Ngọc phu nhân.” Diệp Thu Bạch đứng ra tao nhã có lễ nói: “Thẩm phu nhân cũng là vì……cho rằng gặp chuyện bất bình, lúc này mới rút đao tương trợ, huống hồ, mảnh rừng trúc này cũng không phải nơi riêng tư, ai cũng đều có thể qua đây cả, hai vị hành sự, có phải cũng hơi thiếu thỏa đáng hay không?”
“Gì mà thỏa đáng với không thỏa đáng?” Ngọc nương đưa tay chống nạnh, quả nhiên là không cho Diệp Thu Bạch chút mặt mũi nào, nàng hừ một tiếng, “Làm chuyện vui sướng cùng người có tình, là duyên hay là kiếp đều không cần hỏi, chẳng lẽ ngươi bảo ta cùng Ngọc lang khi tình ý mặn nồng, còn phải chịu đựng đi chọn chỗ tốt nữa sao?”
Ngọc lang kia cũng gật gật đầu, “Đúng là như thế, ta cùng với Ngọc nương nồng tình mật ý, đều là vì tình cảm của phu thê chúng ta tốt, cầm lòng không được. Nam là dương, nữ là âm, âm dương kết hợp, đều là cái lý của tự nhiên, không có gì khiến người ta lên án cả. Khiến người ta khinh thường nhất, hẳn phải là những kẻ đã âm thầm nhìn lén còn tới gây chuyện kia!”
Mí mắt Hồng Đậu giật giật, đây là lời phát ngôn cởi mở nhất mà nàng từng nghe qua. Thật không ngờ có thể đem chuyện “dã chiến” lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường mà nói một cách hào phóng như vậy. Nàng có thể khẳng định, ngay cả ở thế giới của nàng, cũng tuyệt đối không có người nào dám nói như thế.
Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy đau đầu. Ngọc lang, Ngọc nương này, cũng coi như một đôi phu thê kỳ lạ nhất giang hồ, như những người khác trong võ lâm, khi trà dư tửu hậu, mọi người chỉ biết thảo luận xem đại hiệp nào làm chuyện tốt ở đâu, ác nhân nào gây chuyện xấu ở đâu, nhưng khi nhắc tới đôi vợ chồng họ Ngọc này, mọi người mới có thể treo nụ cười đầy ẩn ý mà nói không biết hai vị này lại ở nơi nào cầm lòng không được.
Đôi vợ chồng này cũng có thể nói là không sợ trời không sợ đất, bọn họ mà không vui, thì liền mặc kệ cái gì mà Võ Lâm Minh chủ với chẳng không Minh chủ. Giống như hiện tại, cho dù Diệp Thu Bạch biểu hiện có lễ đến đâu, thì bọn họ cũng sẽ không tính để một điều nhịn chín điều lành.
“Ngọc lang! Chàng mau mặc quần áo vào!” Nữ nhân kia vội nói với trượng phu của mình: “Cũng không thể để nữ nhân khác nhìn chàng được lợi!”
Nam nhân quả thật cũng bất chấp mà buông tay đang che miệng vết thương, vội vàng mặc xong quần áo, “Ngọc nương yên tâm, thân thể vi phu nhất định chỉ có nàng mới có thể xem.”
Hồng Đậu bĩu môi, nhỏ giọng khinh thường nói: “Vừa rồi liếc mắt một cái, dáng người cũng chẳng thấy đẹp đến đâu, có quỷ mới thích xem í……”
“Ngươi!” Ngọc nương đỡ tay tướng công mình, cả giận nói: “Ta nói ngươi nữ nhân này đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Ngươi không tìm được tướng công tốt như Ngọc lang, nên mới ở đây không ăn được nho liền chê nho chua thì có!”
Hồng Đậu “hứ” một tiếng.
Diệp Thu Bạch vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng một cái, bật cười, “Chớ nhiều lời.”
Nếu là Diệp Thu Bạch nói, Hồng Đậu vẫn sẽ nghe, trước mắt nàng sáng trở lại, hóa ra là Diệp Thu Bạch đã buông tay che mắt nàng xuống. Tiến lên phía trước nhìn lại, Ngọc lang gì đó kia đã mặc xong quần áo, nhìn qua cũng là dạng chó hình người* (ý là bề ngoài nhìn cũng tạm mà tâm tính (có thể) chẳng ra sao), chỉ là dấu tay đỏ rực trên mặt làm hắn thoạt nhìn có chút chật vật, mà đứng bên cạnh hắn là một nữ nhân mắt giận dữ trợn trừng, cũng có thể coi là đẹp, chẳng qua dáng vẻ trừng mắt nhìn người hiện giờ của nàng ta, liền khiến người khác cảm thấy có chút nóng nảy.
Ngọc nương mở miệng liền nói: “Ê, ngươi còn không xin lỗi tướng công ta à!?”
“Xin lỗi nha.” Hồng Đậu ném nhánh cây trong tay đi, quét mắt nhìn đôi phu thê kia, nói xin lỗi cực kỳ có lệ.
Ngọc lang chỉ chỉ vết thương trên mặt mình, “Ngươi xin lỗi có thể thật lòng một chút hay không? Ngươi nhìn vết thương của ta này…… Nếu để lại sẹo khiến bản công tử bị phá tướng, ngươi đền bù được sao?”
“Ngọc công tử, Ngọc phu nhân.” Diệp Thu Bạch đứng ra tao nhã có lễ nói: “Thẩm phu nhân cũng là vì……cho rằng gặp chuyện bất bình, lúc này mới rút đao tương trợ, huống hồ, mảnh rừng trúc này cũng không phải nơi riêng tư, ai cũng đều có thể qua đây cả, hai vị hành sự, có phải cũng hơi thiếu thỏa đáng hay không?”
“Gì mà thỏa đáng với không thỏa đáng?” Ngọc nương đưa tay chống nạnh, quả nhiên là không cho Diệp Thu Bạch chút mặt mũi nào, nàng hừ một tiếng, “Làm chuyện vui sướng cùng người có tình, là duyên hay là kiếp đều không cần hỏi, chẳng lẽ ngươi bảo ta cùng Ngọc lang khi tình ý mặn nồng, còn phải chịu đựng đi chọn chỗ tốt nữa sao?”
Ngọc lang kia cũng gật gật đầu, “Đúng là như thế, ta cùng với Ngọc nương nồng tình mật ý, đều là vì tình cảm của phu thê chúng ta tốt, cầm lòng không được. Nam là dương, nữ là âm, âm dương kết hợp, đều là cái lý của tự nhiên, không có gì khiến người ta lên án cả. Khiến người ta khinh thường nhất, hẳn phải là những kẻ đã âm thầm nhìn lén còn tới gây chuyện kia!”
Mí mắt Hồng Đậu giật giật, đây là lời phát ngôn cởi mở nhất mà nàng từng nghe qua. Thật không ngờ có thể đem chuyện “dã chiến” lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường mà nói một cách hào phóng như vậy. Nàng có thể khẳng định, ngay cả ở thế giới của nàng, cũng tuyệt đối không có người nào dám nói như thế.
Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy đau đầu. Ngọc lang, Ngọc nương này, cũng coi như một đôi phu thê kỳ lạ nhất giang hồ, như những người khác trong võ lâm, khi trà dư tửu hậu, mọi người chỉ biết thảo luận xem đại hiệp nào làm chuyện tốt ở đâu, ác nhân nào gây chuyện xấu ở đâu, nhưng khi nhắc tới đôi vợ chồng họ Ngọc này, mọi người mới có thể treo nụ cười đầy ẩn ý mà nói không biết hai vị này lại ở nơi nào cầm lòng không được.
Đôi vợ chồng này cũng có thể nói là không sợ trời không sợ đất, bọn họ mà không vui, thì liền mặc kệ cái gì mà Võ Lâm Minh chủ với chẳng không Minh chủ. Giống như hiện tại, cho dù Diệp Thu Bạch biểu hiện có lễ đến đâu, thì bọn họ cũng sẽ không tính để một điều nhịn chín điều lành.
/556
|