Đáy mắt Thẩm Lạc Ngôn xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, “Ngươi nói xem, người với người gặp nhau rốt cuộc là vì điều gì?”
“Ước chừng…… Hẳn là vì khiến mỗi người được biết, trên thế giới nhiều người như vậy, nhưng lại không một ai có thể có dung mạo, tính tình giống mình, chỉ có chính mình là độc nhất vô nhị chăng.” Hồng Đậu cũng dựa lưng vào vách tường, đưa ra một đáp án mà mình đã suy nghĩ cặn kẽ.
Mùi rượu khó ngửi trong không khí vẫn còn đang quanh quẩn, chỉ là bớt nặng nề hơn rất nhiều, trước kia Hồng Đậu cũng không nghĩ tới, nàng vậy mà lại có một ngày, có thể ngồi cạnh Thẩm Lạc Ngôn cùng nhau tâm sự.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Ta cũng là độc nhất vô nhị sao?”
“Đương nhiên là vậy rồi!” Lúc này Hồng Đậu trả lời không chút nghĩ ngợi: “Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người tên Thẩm Lạc Ngôn, nhưng Thẩm Lạc Ngôn mà ta quen chỉ có một mình Trang chủ. Không chỉ riêng Trang chủ, Phượng di nương, Lục Y, Liễu di nương…… Ngay cả Đại Hoàng cũng đều như thế.”
“Chuyện gì cũng nhắc đến Đại Hoàng, thật đúng là kiểu nói chuyện của ngươi.” Khóe mắt Thẩm Lạc Ngôn khẽ cong, lại luôn không có chút ý cười.
Hồng Đậu nhìn ra đáy lòng hắn không cao hứng, nàng lại nghĩ một chút, rồi mới nói: “Kỳ thật, trên thế giới này, đúng là bởi người với người gặp nhau, mới có thể vun đắp nên sự độc nhất vô nhị của mỗi người, cũng giống như, Trang chủ cùng Phượng di nương đã gặp gỡ nhau, cho nên các ngươi mới là Trang chủ cùng Phượng di nương, nếu như không có điểm này, vậy Trang chủ không phải là Trang chủ ta quen biết, có đôi khi ta cũng sẽ ghét gặp phải một vài chuyện…… Ví dụ như ta không rõ tại sao đi vào……”
Hồng Đậu đang nói thì dừng một chút, nàng ho khan vài tiếng, sửa lời: “Ví dụ như trước kia ta lưu lạc tới Quỷ thôn, đúng vậy, cũng nhờ vào việc tới Quỷ thôn, cho nên ta mới có thể quen biết Lý công tử, lại có thể được Trang chủ mang theo tới Võ Lâm Minh, quen biết thêm nhiều người, Trang chủ, có đôi khi chúng ta cũng nên cảm ơn những gì chúng ta gặp phải, đúng không nào?”
Không sai, Hồng Đậu thích đọc tiểu thuyết xuyên không, tuy nhiên lại không thích việc xuyên qua này xảy với chính mình, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, nếu không phải nàng đi vào thế giới này, cũng sẽ không quen biết Diệp Thu Bạch, sẽ không quen biết A Miên, Lục Y…… Còn có rất nhiều rất nhiều người nữa.
Đây là một đoạn trải nghiệm thực thần kỳ, cho dù một ngày nào đó nàng thật sự trở về được thế giới của chính mình, nàng nghĩ, cả đời nàng cũng sẽ không quên những gì mình đã trải qua.
Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc ghé mắt nhìn về phía Hồng Đậu, từ thật lâu trước kia hắn đã biết, Hồng Đậu là một nữ nhân thoạt nhìn có vẻ tùy tiện lại có chút ngu dốt, nhưng nàng cũng luôn có thể nói ra những lời nghiêm túc trong lúc người ta lơ đãng.
“Một khi đã như vậy……” ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn lại dời khỏi Hồng Đậu, hắn nhắm mắt than nhẹ, “Ngươi nhất định cảm thấy thực may mắn vì có thể gặp gỡ Diệp Minh chủ.”
“Ta……” Hồng Đậu nhấp môi, gẩy gẩy dải lụa trên áo mình, vì thấy thẹn thùng mà chưa trả lời lại.
Nhưng Thẩm Lạc Ngôn không cần Hồng Đậu trả lời, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Nga……” Hồng Đậu cũng sợ ở lâu lại khiến người ta phiền lòng, nàng đứng dậy, chậm rì rì đi về phía cửa.
“Hồng Đậu.”
Hồng Đậu vừa đến cửa lại dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn Thẩm Lạc Ngôn.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Ngươi có thích ta dù chỉ một chút?”
Vấn đề này vượt ra ngoài dự kiến của Hồng Đậu, nàng có chút không biết làm sao, nhưng ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn khóa chặt nàng, lại không cho phép nàng trốn tránh, hắn cần phải có một đáp án từ nàng, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng lùi bước như thế.
Hồng Đậu nhìn ra ý nghĩ này từ trong ánh mắt bướng bỉnh của hắn, một lát sau, nàng rốt cuộc vẫn mở miệng, “Thích ư……. Trước kia đã từng.”
P/s: Đã có câu “Có không giữ, mất đừng tìm”. Một khi đã sống lỗi thì không có cửa để hối hận đâu, anh Thẩm à
“Ước chừng…… Hẳn là vì khiến mỗi người được biết, trên thế giới nhiều người như vậy, nhưng lại không một ai có thể có dung mạo, tính tình giống mình, chỉ có chính mình là độc nhất vô nhị chăng.” Hồng Đậu cũng dựa lưng vào vách tường, đưa ra một đáp án mà mình đã suy nghĩ cặn kẽ.
Mùi rượu khó ngửi trong không khí vẫn còn đang quanh quẩn, chỉ là bớt nặng nề hơn rất nhiều, trước kia Hồng Đậu cũng không nghĩ tới, nàng vậy mà lại có một ngày, có thể ngồi cạnh Thẩm Lạc Ngôn cùng nhau tâm sự.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Ta cũng là độc nhất vô nhị sao?”
“Đương nhiên là vậy rồi!” Lúc này Hồng Đậu trả lời không chút nghĩ ngợi: “Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người tên Thẩm Lạc Ngôn, nhưng Thẩm Lạc Ngôn mà ta quen chỉ có một mình Trang chủ. Không chỉ riêng Trang chủ, Phượng di nương, Lục Y, Liễu di nương…… Ngay cả Đại Hoàng cũng đều như thế.”
“Chuyện gì cũng nhắc đến Đại Hoàng, thật đúng là kiểu nói chuyện của ngươi.” Khóe mắt Thẩm Lạc Ngôn khẽ cong, lại luôn không có chút ý cười.
Hồng Đậu nhìn ra đáy lòng hắn không cao hứng, nàng lại nghĩ một chút, rồi mới nói: “Kỳ thật, trên thế giới này, đúng là bởi người với người gặp nhau, mới có thể vun đắp nên sự độc nhất vô nhị của mỗi người, cũng giống như, Trang chủ cùng Phượng di nương đã gặp gỡ nhau, cho nên các ngươi mới là Trang chủ cùng Phượng di nương, nếu như không có điểm này, vậy Trang chủ không phải là Trang chủ ta quen biết, có đôi khi ta cũng sẽ ghét gặp phải một vài chuyện…… Ví dụ như ta không rõ tại sao đi vào……”
Hồng Đậu đang nói thì dừng một chút, nàng ho khan vài tiếng, sửa lời: “Ví dụ như trước kia ta lưu lạc tới Quỷ thôn, đúng vậy, cũng nhờ vào việc tới Quỷ thôn, cho nên ta mới có thể quen biết Lý công tử, lại có thể được Trang chủ mang theo tới Võ Lâm Minh, quen biết thêm nhiều người, Trang chủ, có đôi khi chúng ta cũng nên cảm ơn những gì chúng ta gặp phải, đúng không nào?”
Không sai, Hồng Đậu thích đọc tiểu thuyết xuyên không, tuy nhiên lại không thích việc xuyên qua này xảy với chính mình, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, nếu không phải nàng đi vào thế giới này, cũng sẽ không quen biết Diệp Thu Bạch, sẽ không quen biết A Miên, Lục Y…… Còn có rất nhiều rất nhiều người nữa.
Đây là một đoạn trải nghiệm thực thần kỳ, cho dù một ngày nào đó nàng thật sự trở về được thế giới của chính mình, nàng nghĩ, cả đời nàng cũng sẽ không quên những gì mình đã trải qua.
Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc ghé mắt nhìn về phía Hồng Đậu, từ thật lâu trước kia hắn đã biết, Hồng Đậu là một nữ nhân thoạt nhìn có vẻ tùy tiện lại có chút ngu dốt, nhưng nàng cũng luôn có thể nói ra những lời nghiêm túc trong lúc người ta lơ đãng.
“Một khi đã như vậy……” ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn lại dời khỏi Hồng Đậu, hắn nhắm mắt than nhẹ, “Ngươi nhất định cảm thấy thực may mắn vì có thể gặp gỡ Diệp Minh chủ.”
“Ta……” Hồng Đậu nhấp môi, gẩy gẩy dải lụa trên áo mình, vì thấy thẹn thùng mà chưa trả lời lại.
Nhưng Thẩm Lạc Ngôn không cần Hồng Đậu trả lời, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Nga……” Hồng Đậu cũng sợ ở lâu lại khiến người ta phiền lòng, nàng đứng dậy, chậm rì rì đi về phía cửa.
“Hồng Đậu.”
Hồng Đậu vừa đến cửa lại dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn Thẩm Lạc Ngôn.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Ngươi có thích ta dù chỉ một chút?”
Vấn đề này vượt ra ngoài dự kiến của Hồng Đậu, nàng có chút không biết làm sao, nhưng ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn khóa chặt nàng, lại không cho phép nàng trốn tránh, hắn cần phải có một đáp án từ nàng, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng lùi bước như thế.
Hồng Đậu nhìn ra ý nghĩ này từ trong ánh mắt bướng bỉnh của hắn, một lát sau, nàng rốt cuộc vẫn mở miệng, “Thích ư……. Trước kia đã từng.”
P/s: Đã có câu “Có không giữ, mất đừng tìm”. Một khi đã sống lỗi thì không có cửa để hối hận đâu, anh Thẩm à
/556
|