Cô nương áo lục sắc mặt tái nhợt, bất động rất lâu.
Hồng Đậu còn nhớ rõ vị cô nương này là người Lý Tùy Phong vẫn luôn trốn tránh, có lẽ nàng chính là người Lý Tùy Phong xưng là minh châu kia, vì thế, Hồng Đậu quan tâm hỏi một câu: “Cô nương, có phải cô có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay ta đưa cô đi tìm đại phu nhé.”
“Ta không sao.” Cô nương áo lục lắc đầu, nàng lại hoảng sợ lui ra phía sau một bước, thần sắc ảm đạm nói: “Ta thật lòng mong cô cùng phu quân của cô có thể trăm năm hòa hợp. Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, vị cô nương áo lục liền xoay người vội vàng rời đi, tiếng lục lạc treo bên hông nàng cũng trở nên lộn xộn, lộ ra nỗi lòng không yên của chủ nhân giờ phút này.
Hồng Đậu cảm thấy kỳ quái, vị cô nương Đường Môn này sao lại biết Thẩm Lạc Ngôn trước kia từng đi qua Quỷ thôn? Lại vì sao sau khi biết Thẩm Lạc Ngôn quả thực từng đi qua Quỷ thôn, mặt nàng lại biến sắc như thế?
Không nghĩ ra.
Đột nhiên nhớ tới chính mình cũng đang có một đống chuyện rối rắm, Hồng Đậu liền càng thêm không có thời gian đi suy nghĩ chuyện của những người khác. Nàng mơ mơ màng màng đi một đoạn, khi phát hiện chính mình đã vô thức đi đến phòng nghị sự, đầu không khỏi càng đau hơn, hiện tại nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Diệp Thu Bạch. Nàng xoay người đang định rời đi, thực không khéo, từ trên một thân cây đúng lúc nhảy xuống một bóng người áo trắng.
Đừng hiểu lầm, đây không phải Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu và nam nhân kia hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên, Hồng Đậu giơ tay cả kinh nói: “La Nhất Bảo!”
“Không không không, ta không phải La Nhất Bảo, ngươi nhận nhầm người.” La Nhất Bảo mặc đồ trắng toàn thân bởi có một gương mặt trẻ con đáng yêu mà khiến người ta không nhìn ra được chút cảm giác thanh cao xuất trần nào, ngược lại còn cảm thấy tiêu sái phong lưu. Gặp phải Hồng Đậu là do hắn tính nhầm, vội vàng lui về sau.
Hồng Đậu lại liếc mắt một cái đã thấy hộp gỗ hắn cầm trong tay, nàng bắt lấy tay hắn, “La Nhất Bảo, ngươi lại trộm thứ gì ở Võ Lâm Minh?”
“Ta có thể trộm thứ gì nha?” La Nhất Bảo tùy tiện hất tay Hồng Đậu ra, đúng lý hợp tình nói: “Ta chính là tùy tiện đi dạo, tới Võ Lâm Minh xem náo nhiệt, dạo xong thì ta liền đi thôi. Thế nào, ngươi một mực ngăn ta lại, chẳng lẽ là vì nhìn trúng vẻ đẹp trai của tiểu gia ta sao?”
“Cái kiểu nhóc con như ngươi cũng gọi là đẹp trai á?”
“Nhóc con cái gì!” La Nhất Bảo nổi giận, “Tiểu gia ta chỉ là nhìn có vẻ trẻ trung thôi, năm nay đã hai mươi mấy!”
La Nhất Bảo chỉ vì gương mặt trẻ con này, mà thường xuyên bị người ta xem nhẹ. hắn hận nhất chính là người khác nói hắn nhỏ tuổi.
Hồng Đậu từ trước đến nay không thích xen vào việc của người ta, chỉ là nếu chuyện liên quan đến Diệp Thu Bạch thì khác rồi. Loại đạo tặc giống như La Nhất Bảo này, đồ vật bình thường hắn khẳng định không thèm nhìn tới, mà hiện nay ở Võ Lâm Minh, bảo bối lớn nhất chính là Bản đồ Tuyết sơn, mà đồ vật La Nhất Bảo hiện đang cầm trong tay có thể là gì, thật sự rất rõ.
“Để đồ lại!” Hồng Đậu tấn công tới trong nháy mắt.
La Nhất Bảo nhảy về sau một bước, “Ê, ta nói này Thẩm phu nhân, ngươi tuy rằng gả cho Thẩm Lạc Ngôn, nhưng ta nhớ rõ ngươi không phải người trong giang hồ cơ mà, lần này ta đâu có trộm đồ của ngươi, ngươi làm gì mà kích động vậy?”
“Ngươi lấy đâu ra lắm lời vô nghĩa vậy? Tóm lại hôm nay nếu ngươi không để đồ xuống, thì đừng hòng chạy thoát được!” Trong lòng Hồng Đậu biết tầm quan trọng của Bản đồ Tuyết sơn, nếu là như bản đồ này bị trộm, vậy Diệp Thu Bạch chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
La Nhất Bảo từng biết sự lợi hại của Hồng Đậu, ngoại trừ khinh công, công phu quyền cước của hắn lại không vững lắm, sau khi tránh thoát đủ loại công kích của Hồng Đậu, hắn đã hạ quyết tâm nhắm trúng thời cơ liền trực tiếp bỏ chạy.
Hồng Đậu còn nhớ rõ vị cô nương này là người Lý Tùy Phong vẫn luôn trốn tránh, có lẽ nàng chính là người Lý Tùy Phong xưng là minh châu kia, vì thế, Hồng Đậu quan tâm hỏi một câu: “Cô nương, có phải cô có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay ta đưa cô đi tìm đại phu nhé.”
“Ta không sao.” Cô nương áo lục lắc đầu, nàng lại hoảng sợ lui ra phía sau một bước, thần sắc ảm đạm nói: “Ta thật lòng mong cô cùng phu quân của cô có thể trăm năm hòa hợp. Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, vị cô nương áo lục liền xoay người vội vàng rời đi, tiếng lục lạc treo bên hông nàng cũng trở nên lộn xộn, lộ ra nỗi lòng không yên của chủ nhân giờ phút này.
Hồng Đậu cảm thấy kỳ quái, vị cô nương Đường Môn này sao lại biết Thẩm Lạc Ngôn trước kia từng đi qua Quỷ thôn? Lại vì sao sau khi biết Thẩm Lạc Ngôn quả thực từng đi qua Quỷ thôn, mặt nàng lại biến sắc như thế?
Không nghĩ ra.
Đột nhiên nhớ tới chính mình cũng đang có một đống chuyện rối rắm, Hồng Đậu liền càng thêm không có thời gian đi suy nghĩ chuyện của những người khác. Nàng mơ mơ màng màng đi một đoạn, khi phát hiện chính mình đã vô thức đi đến phòng nghị sự, đầu không khỏi càng đau hơn, hiện tại nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Diệp Thu Bạch. Nàng xoay người đang định rời đi, thực không khéo, từ trên một thân cây đúng lúc nhảy xuống một bóng người áo trắng.
Đừng hiểu lầm, đây không phải Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu và nam nhân kia hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên, Hồng Đậu giơ tay cả kinh nói: “La Nhất Bảo!”
“Không không không, ta không phải La Nhất Bảo, ngươi nhận nhầm người.” La Nhất Bảo mặc đồ trắng toàn thân bởi có một gương mặt trẻ con đáng yêu mà khiến người ta không nhìn ra được chút cảm giác thanh cao xuất trần nào, ngược lại còn cảm thấy tiêu sái phong lưu. Gặp phải Hồng Đậu là do hắn tính nhầm, vội vàng lui về sau.
Hồng Đậu lại liếc mắt một cái đã thấy hộp gỗ hắn cầm trong tay, nàng bắt lấy tay hắn, “La Nhất Bảo, ngươi lại trộm thứ gì ở Võ Lâm Minh?”
“Ta có thể trộm thứ gì nha?” La Nhất Bảo tùy tiện hất tay Hồng Đậu ra, đúng lý hợp tình nói: “Ta chính là tùy tiện đi dạo, tới Võ Lâm Minh xem náo nhiệt, dạo xong thì ta liền đi thôi. Thế nào, ngươi một mực ngăn ta lại, chẳng lẽ là vì nhìn trúng vẻ đẹp trai của tiểu gia ta sao?”
“Cái kiểu nhóc con như ngươi cũng gọi là đẹp trai á?”
“Nhóc con cái gì!” La Nhất Bảo nổi giận, “Tiểu gia ta chỉ là nhìn có vẻ trẻ trung thôi, năm nay đã hai mươi mấy!”
La Nhất Bảo chỉ vì gương mặt trẻ con này, mà thường xuyên bị người ta xem nhẹ. hắn hận nhất chính là người khác nói hắn nhỏ tuổi.
Hồng Đậu từ trước đến nay không thích xen vào việc của người ta, chỉ là nếu chuyện liên quan đến Diệp Thu Bạch thì khác rồi. Loại đạo tặc giống như La Nhất Bảo này, đồ vật bình thường hắn khẳng định không thèm nhìn tới, mà hiện nay ở Võ Lâm Minh, bảo bối lớn nhất chính là Bản đồ Tuyết sơn, mà đồ vật La Nhất Bảo hiện đang cầm trong tay có thể là gì, thật sự rất rõ.
“Để đồ lại!” Hồng Đậu tấn công tới trong nháy mắt.
La Nhất Bảo nhảy về sau một bước, “Ê, ta nói này Thẩm phu nhân, ngươi tuy rằng gả cho Thẩm Lạc Ngôn, nhưng ta nhớ rõ ngươi không phải người trong giang hồ cơ mà, lần này ta đâu có trộm đồ của ngươi, ngươi làm gì mà kích động vậy?”
“Ngươi lấy đâu ra lắm lời vô nghĩa vậy? Tóm lại hôm nay nếu ngươi không để đồ xuống, thì đừng hòng chạy thoát được!” Trong lòng Hồng Đậu biết tầm quan trọng của Bản đồ Tuyết sơn, nếu là như bản đồ này bị trộm, vậy Diệp Thu Bạch chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
La Nhất Bảo từng biết sự lợi hại của Hồng Đậu, ngoại trừ khinh công, công phu quyền cước của hắn lại không vững lắm, sau khi tránh thoát đủ loại công kích của Hồng Đậu, hắn đã hạ quyết tâm nhắm trúng thời cơ liền trực tiếp bỏ chạy.
/556
|