Hồng Đậu truy hỏi: “Là ai?”
“Nói cho ngươi cũng vô dụng.” Đan Tiểu Phiến nói mát, “Hiện tại tất cả chứng cứ đều đã chuyển hướng về phía ngươi, dù nói gì cũng thế.”
Hồng Đậu cắn răng, “Vậy dù thế nào thì ngươi cũng phải nói cho ta, vì sao ngay cả Mạc Phi Ưng và những người khác đều muốn hãm hại ta chứ?”
“Bọn họ không phải cùng một nhóm, Mạc Phi Ưng tính kế ngươi, chẳng qua chỉ là nhân tiện mà thôi.” Đan Tiểu Phiến vuốt cằm nói: “Nha hoàn tên Tiểu Phi Phi kia nói không sai, phòng của ngươi thực sự có hoa bách hợp, mà đại thúc đưa cơm kia, người lúc ấy hắn nhìn thấy có khả năng là ai đó dịch dung thành dáng vẻ của ngươi, còn Mạc Phi Ưng à……”
Giọng nam trầm thấp vang lên, “Ta như thế nào?”
Đan Tiểu Phiến khựng lại, cứng đờ quay đầu, sau khi nhìn thấy người phía sau là Mạc Phi Ưng, nàng giơ tay vẫy vẫy, “Hi ~ Đại Mạc công tử.”
Trong lòng Đan Tiểu Phiến thầm kêu khổ, lần này nàng lén vào nhà tù, không hề dẫn theo Trương gia gia, đụng phải Mạc Phi Ưng thật đúng là xấu hổ.
Hồng Đậu đờ đẫn, rất muốn khinh bỉ một câu, cái nhà tù này có phải rất dễ tiến vào hay không.
Mạc Phi Ưng không có sắc mặt tốt với lời chào hỏi của Đan Tiểu Phiến, áp lực của Đan Tiểu Phiến lại lớn hơn nữa, “Đại Mạc công tử, sao ngươi lại tới đây?”
“Để phòng khi có người nói lời không nên nói.” Mạc Phi Ưng lạnh mặt, “Ngoài ra, ta họ Mạc, không phải là Đại Mạc.”
Đan Tiểu Phiến run sợ, ánh mắt ngó loạn xung quanh, vội nói sang chuyện khác, “Ai nha, Thẩm phu nhân, vị trí phòng giam này của ngươi thật tốt nha, vậy mà có thể trở thành láng giềng với vị trong truyền thuyết kia cơ đấy.”
“Vị kia?” Mạc Phi Ưng quét mắt sang nhà tù cách vách, cho dù có không nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm giác được khí tức của người trong đó không bình thường, là một cao thủ. Hắn hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Ngươi không biết sao?” Đan Tiểu Phiến kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói, “Cũng đúng, trên thế giới này đâu phải ai cũng bác học đa tài giống bổn tiểu thư đâu.”
Mạc Phi Ưng nhàn nhạt phun ra một chữ, “Nói.”
“Đó là Tô Kiếm Lai!” Đan Tiểu Phiến lập tức trả lời, chỉ cần không có Trương gia gia theo bên cạnh, nàng liền run sợ nhanh đến dị thường.
Mạc Phi Ưng nhíu mày, “Tô Kiếm Lai…… Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm.”
“Vậy chẳng phải là sư phụ Diệp Minh chủ sao!” Hồng Đậu cũng không rảnh lo chính mình còn đang bị giam, nàng hỏi: “Vì sao sư phụ của Diệp Minh chủ lại bị nhốt ở đây?”
“Đương nhiên là vì hắn bị tẩu hỏa nhập ma đó.” Đan Tiểu Phiến chậm rì rì nói: “Tô Kiếm Lai đã sớm mai danh ẩn tích, mọi người đều nói hắn thoái ẩn giang hồ, kỳ thật chân tướng chính là, hắn bị Diệp Thu Bạch nhốt lại. Từ sau khi Tô Kiếm Lai giết chính vợ mình, thì đã bị tâm ma ám ảnh, có khi không khống chế được sẽ hại người hại mình, Diệp Thu Bạch vì bảo hộ danh tiếng anh minh của sư phụ, nên đã nói với bên ngoài là sư phụ hắn mất tích, kỳ thật hắn đã mất rất nhiều sức mời cầm tù được Tô Kiếm Lai.”
Cho nên, mới có thể cần đến bốn sợi xích huyền thiết, lại còn phải đâm thủng xương tỳ bà phong tỏa võ công, chỉ là vì Tô Kiếm Lai khi nhập ma quá mức nguy hiểm.
Đây có thể xem là bí mật của Võ Lâm Minh, người ngoài lần đầu nghe được, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.
Mạc Phi Ưng nói: “Đan cô nương, ta có lời cần tâm sự với ngươi.”
“Trời đã quá muộn, ta là trẻ nhỏ, còn phải ngủ để nhanh lớn nha, muốn trò chuyện gì để nói sau cũng được.” Đan Tiểu Phiến cười tủm tỉm xoay người, còn chưa đi được một bước, đã bị người kia bắt lấy cổ áo từ phía sau nhấc lên giữa không trung, nàng đá đá chân, “Ê, ngươi mau thả ta ra! Đừng nghĩ rằng ngươi võ công lợi hại liền có thể bắt nạt trẻ nhỏ!”
Mạc Phi Ưng không để ý tới việc nàng ồn ào, trực tiếp liền xách người bay đi.
Người đi hết rồi, Hồng Đậu lại chợt nghe thấy tiếng mèo đen nhỏ kêu lên từ cách vách.
Không nén nổi tò mò, nàng lại đi tới ven tường, bò xuống dưới cửa động. Cảnh mèo con bị ngược đãi mà nàng vốn tưởng tượng không hề xảy ra, mà là con mèo kia đang lười biếng ghé vào trong lòng ngực nam nhân, thỉnh thoảng lại thoải mái kêu lên vài tiếng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nhìn đến, nam nhân kia hơi hơi nghiêng đầu, cũng nhìn về phía cửa động, vô tình chạm mắt với Hồng Đậu.
Hồng Đậu nuốt nước miếng, “Kia…… Ngươi thật sự là Tô Kiếm Lai?”
Nhìn dáng vẻ hắn và con mèo hài hòa như thế, hắn cũng thật sự không giống với người bị tẩu hỏa nhập ma theo như lời Đan Tiểu Phiến.
Nam nhân cũng nhìn Hồng Đậu, ánh mắt bình đạm không gợn sóng, ngay trong lúc không khí an tĩnh nhất, trong mắt hắn lại thêm vài phần mê mang, dưới lớp mặt nạ bảo hộ màu đen truyền đến một tiếng: “Meo?”
Hồng Đậu: “……”
Đúng là đột ngột không kịp phòng bị…… thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng yêu là thế nào?
“Nói cho ngươi cũng vô dụng.” Đan Tiểu Phiến nói mát, “Hiện tại tất cả chứng cứ đều đã chuyển hướng về phía ngươi, dù nói gì cũng thế.”
Hồng Đậu cắn răng, “Vậy dù thế nào thì ngươi cũng phải nói cho ta, vì sao ngay cả Mạc Phi Ưng và những người khác đều muốn hãm hại ta chứ?”
“Bọn họ không phải cùng một nhóm, Mạc Phi Ưng tính kế ngươi, chẳng qua chỉ là nhân tiện mà thôi.” Đan Tiểu Phiến vuốt cằm nói: “Nha hoàn tên Tiểu Phi Phi kia nói không sai, phòng của ngươi thực sự có hoa bách hợp, mà đại thúc đưa cơm kia, người lúc ấy hắn nhìn thấy có khả năng là ai đó dịch dung thành dáng vẻ của ngươi, còn Mạc Phi Ưng à……”
Giọng nam trầm thấp vang lên, “Ta như thế nào?”
Đan Tiểu Phiến khựng lại, cứng đờ quay đầu, sau khi nhìn thấy người phía sau là Mạc Phi Ưng, nàng giơ tay vẫy vẫy, “Hi ~ Đại Mạc công tử.”
Trong lòng Đan Tiểu Phiến thầm kêu khổ, lần này nàng lén vào nhà tù, không hề dẫn theo Trương gia gia, đụng phải Mạc Phi Ưng thật đúng là xấu hổ.
Hồng Đậu đờ đẫn, rất muốn khinh bỉ một câu, cái nhà tù này có phải rất dễ tiến vào hay không.
Mạc Phi Ưng không có sắc mặt tốt với lời chào hỏi của Đan Tiểu Phiến, áp lực của Đan Tiểu Phiến lại lớn hơn nữa, “Đại Mạc công tử, sao ngươi lại tới đây?”
“Để phòng khi có người nói lời không nên nói.” Mạc Phi Ưng lạnh mặt, “Ngoài ra, ta họ Mạc, không phải là Đại Mạc.”
Đan Tiểu Phiến run sợ, ánh mắt ngó loạn xung quanh, vội nói sang chuyện khác, “Ai nha, Thẩm phu nhân, vị trí phòng giam này của ngươi thật tốt nha, vậy mà có thể trở thành láng giềng với vị trong truyền thuyết kia cơ đấy.”
“Vị kia?” Mạc Phi Ưng quét mắt sang nhà tù cách vách, cho dù có không nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm giác được khí tức của người trong đó không bình thường, là một cao thủ. Hắn hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Ngươi không biết sao?” Đan Tiểu Phiến kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói, “Cũng đúng, trên thế giới này đâu phải ai cũng bác học đa tài giống bổn tiểu thư đâu.”
Mạc Phi Ưng nhàn nhạt phun ra một chữ, “Nói.”
“Đó là Tô Kiếm Lai!” Đan Tiểu Phiến lập tức trả lời, chỉ cần không có Trương gia gia theo bên cạnh, nàng liền run sợ nhanh đến dị thường.
Mạc Phi Ưng nhíu mày, “Tô Kiếm Lai…… Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm.”
“Vậy chẳng phải là sư phụ Diệp Minh chủ sao!” Hồng Đậu cũng không rảnh lo chính mình còn đang bị giam, nàng hỏi: “Vì sao sư phụ của Diệp Minh chủ lại bị nhốt ở đây?”
“Đương nhiên là vì hắn bị tẩu hỏa nhập ma đó.” Đan Tiểu Phiến chậm rì rì nói: “Tô Kiếm Lai đã sớm mai danh ẩn tích, mọi người đều nói hắn thoái ẩn giang hồ, kỳ thật chân tướng chính là, hắn bị Diệp Thu Bạch nhốt lại. Từ sau khi Tô Kiếm Lai giết chính vợ mình, thì đã bị tâm ma ám ảnh, có khi không khống chế được sẽ hại người hại mình, Diệp Thu Bạch vì bảo hộ danh tiếng anh minh của sư phụ, nên đã nói với bên ngoài là sư phụ hắn mất tích, kỳ thật hắn đã mất rất nhiều sức mời cầm tù được Tô Kiếm Lai.”
Cho nên, mới có thể cần đến bốn sợi xích huyền thiết, lại còn phải đâm thủng xương tỳ bà phong tỏa võ công, chỉ là vì Tô Kiếm Lai khi nhập ma quá mức nguy hiểm.
Đây có thể xem là bí mật của Võ Lâm Minh, người ngoài lần đầu nghe được, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.
Mạc Phi Ưng nói: “Đan cô nương, ta có lời cần tâm sự với ngươi.”
“Trời đã quá muộn, ta là trẻ nhỏ, còn phải ngủ để nhanh lớn nha, muốn trò chuyện gì để nói sau cũng được.” Đan Tiểu Phiến cười tủm tỉm xoay người, còn chưa đi được một bước, đã bị người kia bắt lấy cổ áo từ phía sau nhấc lên giữa không trung, nàng đá đá chân, “Ê, ngươi mau thả ta ra! Đừng nghĩ rằng ngươi võ công lợi hại liền có thể bắt nạt trẻ nhỏ!”
Mạc Phi Ưng không để ý tới việc nàng ồn ào, trực tiếp liền xách người bay đi.
Người đi hết rồi, Hồng Đậu lại chợt nghe thấy tiếng mèo đen nhỏ kêu lên từ cách vách.
Không nén nổi tò mò, nàng lại đi tới ven tường, bò xuống dưới cửa động. Cảnh mèo con bị ngược đãi mà nàng vốn tưởng tượng không hề xảy ra, mà là con mèo kia đang lười biếng ghé vào trong lòng ngực nam nhân, thỉnh thoảng lại thoải mái kêu lên vài tiếng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nhìn đến, nam nhân kia hơi hơi nghiêng đầu, cũng nhìn về phía cửa động, vô tình chạm mắt với Hồng Đậu.
Hồng Đậu nuốt nước miếng, “Kia…… Ngươi thật sự là Tô Kiếm Lai?”
Nhìn dáng vẻ hắn và con mèo hài hòa như thế, hắn cũng thật sự không giống với người bị tẩu hỏa nhập ma theo như lời Đan Tiểu Phiến.
Nam nhân cũng nhìn Hồng Đậu, ánh mắt bình đạm không gợn sóng, ngay trong lúc không khí an tĩnh nhất, trong mắt hắn lại thêm vài phần mê mang, dưới lớp mặt nạ bảo hộ màu đen truyền đến một tiếng: “Meo?”
Hồng Đậu: “……”
Đúng là đột ngột không kịp phòng bị…… thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng yêu là thế nào?
/556
|