NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 238) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 238)
25 THÁNG 2 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 238: Có duyên
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời, chỉ có thể căng da đầu cùng Diệp Thu Bạch đi một chuyến. Nàng không hiểu sao Diệp Thu Bạch lại chấp nhất với cây cầu nát này như vậy, chỉ là nàng chột dạ vụ chạy trốn nên càng không nói nổi chuyện mình không muốn đi chen chúc với người ta.
Nhưng khi thực sự lên cầu, Hồng Đậu lại cảm nhận sâu sắc một phen thế nào là phong độ thân sĩ. Toàn bộ hành trình Diệp Thu Bạch đều bảo vệ nàng rất tốt, cho dù có chen cũng là chen Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu chỉ cần đứng sau lưng hắn là đủ rồi.
Hồng Đậu nghĩ, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ lời Diệp Thu Bạch nói sau khi xuống cầu.
Dưới ánh trăng, hắn một thân áo trắng viền hoa, khuôn mặt tinh xảo, trong mắt có tia sáng xẹt qua, tóc đen được ngọc trâm cố định sau đầu, phần còn lại buông xuống bên hông. Khí chất xuất trần, thế gian cũng khó tìm được người thứ hai như vậy. Hắn rũ mắt nhìn nàng mỉm cười, “Như vậy, ta và nàng chính là người có duyên.”
Hồng Đậu chợt nghĩ, cho dù muốn nàng tiếp tục cùng hắn chen trên cầu Thiên Lý thêm một lần, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Trở lại Võ Lâm Minh là lúc trăng đã lên giữa trời, Diệp Thu Bạch tự mình đưa Hồng Đậu về phòng, hơn nữa còn dặn dò một câu, “Hồng Đậu không thích lễ nghi rườm rà, ta sẽ dặn dò Trung bá thay đổi quá trình tổ chức hôn lễ. Nhưng Hồng Đậu à, nàng đừng bao giờ không nói một tiếng đã rời đi, như vậy ta sẽ cực kỳ lo lắng.”
“Ừm…… Ta đã biết.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thu Bạch cười, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hồng Đậu khẽ vẫy tay.
Lúc này Diệp Thu Bạch mới xoay người rời khỏi.
Hồng Đậu đóng cửa xong liền đặt đèn cá chép và mặt nạ cầm trong tay lên trên bàn. Ngồi xuống ghế, nàng đưa tay chống cằm nhìn hoa đăng, lại nhìn mặt nạ màu trắng, thở dài thật sâu.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra chuyện xưa về gió xuân và hoa lê mà vị công tử áo trắng kia kể có hàm nghĩa gì, chỉ đơn thuần là bi kịch tình yêu thôi sao?
Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, nàng tựa như thoáng cảm nhận được hàm nghĩa đằng sau câu chuyện này có liên quan đến nàng.
Hồng Đậu lắc đầu thật mạnh, ánh mắt lại nhìn sang đèn cá chép màu đỏ, mặc kệ thế nào, hiện giờ chuyện quan trọng nhất hẳn nên là hôn lễ của nàng và Diệp Thu Bạch mới phải, còn chuyện khác thì để nghĩ sau cũng không muộn.
Hồng Đậu nhớ lời Phượng Khuynh Liên nói, nên nàng không định đi gặp Thẩm Lạc Ngôn vào thời điểm này. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tùy Phong lại đến đây gõ cửa nói: “Thẩm Trang chủ muốn gặp ngươi ở trong rừng trúc.”
Lý Tùy Phong đã bỏ dịch dung, khôi phục về diện mạo vốn có. Nghe nói hắn như vậy là vì từ mấy hôm trước người hắn muốn trốn đã rời khỏi Võ Lâm Minh.
Tuy khó hiểu vì sao “chồng trước” lại muốn gặp mình, nhưng Hồng Đậu vẫn luôn cảm thấy mình nợ ơn của Thẩm Lạc Ngôn, nên nàng chỉ hơi do dự một chút liền đi đến mảnh rừng trúc mà Thẩm Lạc Ngôn vẫn thường xuyên luyện võ.
Hôm nay Thẩm Lạc Ngôn không luyện kiếm. Hắn ngồi trên ghế đá, trong tay cầm một chén trà, dường như đã chờ một lúc lâu, mà hắn cũng sớm không còn vẻ suy sụp với mùi rượu đầy người như lần gặp trước.
Hồng Đậu bước đến, sợ hãi gọi, “Trang chủ……”
Cho dù hiện giờ bọn họ đã xem như chồng cũ, vợ cũ, nhưng khi Hồng Đậu nhìn thấy nam nhân này, trong xương cốt vẫn còn rất sợ sệt.
Thẩm Lạc Ngôn chỉ lạnh giọng nói: “Ngồi đi.”
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một phút trôi qua, Thẩm Lạc Ngôn lại chỉ uống trà, hắn không nhìn Hồng Đậu, có vẻ như trong thời gian ngắn cũng không định mở lời.
Hồng Đậu kìm nén không được, “Trang chủ…… khi ta bị đổ oan, cảm ơn ngươi đã giúp ta.”
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 238)
25 THÁNG 2 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 238: Có duyên
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời, chỉ có thể căng da đầu cùng Diệp Thu Bạch đi một chuyến. Nàng không hiểu sao Diệp Thu Bạch lại chấp nhất với cây cầu nát này như vậy, chỉ là nàng chột dạ vụ chạy trốn nên càng không nói nổi chuyện mình không muốn đi chen chúc với người ta.
Nhưng khi thực sự lên cầu, Hồng Đậu lại cảm nhận sâu sắc một phen thế nào là phong độ thân sĩ. Toàn bộ hành trình Diệp Thu Bạch đều bảo vệ nàng rất tốt, cho dù có chen cũng là chen Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu chỉ cần đứng sau lưng hắn là đủ rồi.
Hồng Đậu nghĩ, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ lời Diệp Thu Bạch nói sau khi xuống cầu.
Dưới ánh trăng, hắn một thân áo trắng viền hoa, khuôn mặt tinh xảo, trong mắt có tia sáng xẹt qua, tóc đen được ngọc trâm cố định sau đầu, phần còn lại buông xuống bên hông. Khí chất xuất trần, thế gian cũng khó tìm được người thứ hai như vậy. Hắn rũ mắt nhìn nàng mỉm cười, “Như vậy, ta và nàng chính là người có duyên.”
Hồng Đậu chợt nghĩ, cho dù muốn nàng tiếp tục cùng hắn chen trên cầu Thiên Lý thêm một lần, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Trở lại Võ Lâm Minh là lúc trăng đã lên giữa trời, Diệp Thu Bạch tự mình đưa Hồng Đậu về phòng, hơn nữa còn dặn dò một câu, “Hồng Đậu không thích lễ nghi rườm rà, ta sẽ dặn dò Trung bá thay đổi quá trình tổ chức hôn lễ. Nhưng Hồng Đậu à, nàng đừng bao giờ không nói một tiếng đã rời đi, như vậy ta sẽ cực kỳ lo lắng.”
“Ừm…… Ta đã biết.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thu Bạch cười, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hồng Đậu khẽ vẫy tay.
Lúc này Diệp Thu Bạch mới xoay người rời khỏi.
Hồng Đậu đóng cửa xong liền đặt đèn cá chép và mặt nạ cầm trong tay lên trên bàn. Ngồi xuống ghế, nàng đưa tay chống cằm nhìn hoa đăng, lại nhìn mặt nạ màu trắng, thở dài thật sâu.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra chuyện xưa về gió xuân và hoa lê mà vị công tử áo trắng kia kể có hàm nghĩa gì, chỉ đơn thuần là bi kịch tình yêu thôi sao?
Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, nàng tựa như thoáng cảm nhận được hàm nghĩa đằng sau câu chuyện này có liên quan đến nàng.
Hồng Đậu lắc đầu thật mạnh, ánh mắt lại nhìn sang đèn cá chép màu đỏ, mặc kệ thế nào, hiện giờ chuyện quan trọng nhất hẳn nên là hôn lễ của nàng và Diệp Thu Bạch mới phải, còn chuyện khác thì để nghĩ sau cũng không muộn.
Hồng Đậu nhớ lời Phượng Khuynh Liên nói, nên nàng không định đi gặp Thẩm Lạc Ngôn vào thời điểm này. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tùy Phong lại đến đây gõ cửa nói: “Thẩm Trang chủ muốn gặp ngươi ở trong rừng trúc.”
Lý Tùy Phong đã bỏ dịch dung, khôi phục về diện mạo vốn có. Nghe nói hắn như vậy là vì từ mấy hôm trước người hắn muốn trốn đã rời khỏi Võ Lâm Minh.
Tuy khó hiểu vì sao “chồng trước” lại muốn gặp mình, nhưng Hồng Đậu vẫn luôn cảm thấy mình nợ ơn của Thẩm Lạc Ngôn, nên nàng chỉ hơi do dự một chút liền đi đến mảnh rừng trúc mà Thẩm Lạc Ngôn vẫn thường xuyên luyện võ.
Hôm nay Thẩm Lạc Ngôn không luyện kiếm. Hắn ngồi trên ghế đá, trong tay cầm một chén trà, dường như đã chờ một lúc lâu, mà hắn cũng sớm không còn vẻ suy sụp với mùi rượu đầy người như lần gặp trước.
Hồng Đậu bước đến, sợ hãi gọi, “Trang chủ……”
Cho dù hiện giờ bọn họ đã xem như chồng cũ, vợ cũ, nhưng khi Hồng Đậu nhìn thấy nam nhân này, trong xương cốt vẫn còn rất sợ sệt.
Thẩm Lạc Ngôn chỉ lạnh giọng nói: “Ngồi đi.”
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một phút trôi qua, Thẩm Lạc Ngôn lại chỉ uống trà, hắn không nhìn Hồng Đậu, có vẻ như trong thời gian ngắn cũng không định mở lời.
Hồng Đậu kìm nén không được, “Trang chủ…… khi ta bị đổ oan, cảm ơn ngươi đã giúp ta.”
/556
|