Diệp Thu Bạch thấy Hồng Đậu không muốn nói thêm về Tô Kiếm Lai, hắn cũng liền không nhắc đến nữa, chỉ ôn hòa nói: “Ta đã để Trung bá tung ra tin tức, về chuyện thành hôn giữa Diệp Thu Bạch và Phương Hồng Đậu, bởi vì Diệp Thu Bạch bỗng cảm thấy bản thân có bệnh hiểm nghèo nên hủy bỏ. Như thế cũng coi như giữ gìn thanh danh cho Phương cô nương.”
“Đa tạ ngươi.” Hồng Đậu chân thành nói lời cảm tạ. Trong lòng nàng biết, Diệp Thu Bạch gánh lấy cái danh nhiễm bệnh hiểm nghèo đơn giản cũng là vì không để Hồng Đậu về sau bị người ta bàn tán.
Diệp Thu Bạch lại hỏi: “Giải quyết xong việc này, Mạc công tử sẽ về Đại Mạc, Đan cô nương sẽ về Thiên Kim Các, vậy không biết Phương cô nương có tính toán gì?”
“Ta sao……” Hồng Đậu gãi gãi tóc, tiêu sái cười, “Nếu ngươi cũng nói ta là người giang hồ, vậy ta chắc chắn phải đi tới mỗi nơi một chút, nhìn xem giang hồ này ra sao.”
Diệp Thu Bạch bật cười, “Kinh nghiệm giang hồ của Phương cô nương rất ít, cô lẻ loi một mình lang bạt giang hồ chỉ sợ là không ổn. Chuyện xảy ra ở Võ Lâm Minh, ta đã phái người ra roi thúc ngựa truyền tin cho Thẩm Trang chủ, tin chắc là hắn sẽ rất nhanh tới đón Phương cô nương.”
“Đừng đừng đừng!” Hồng Đậu vội vàng xua tay, “Ta vất vả lắm mới ra được khỏi Thẩm Gia Trang, ta không muốn lại trở về!”
“Vậy…… hay là Phương cô nương về Phương gia xem?”
Về Phương gia?
Chuyện này Hồng Đậu vẫn chưa từng nghĩ tới. Nàng đi vào thế giới này lâu như vậy, cũng chưa từng đến thăm “nhà” mình một chút, nói thế nào thì nàng cũng mượn thân thể Phương Hồng Đậu ở thế giới này, cũng nên làm tròn đạo hiếu với thế hệ trước. Nàng gật đầu nói: “Ta phải về Phương gia nhìn xem.”
“Vậy ta sẽ phái người đưa tiễn……”
“Không cần!” Hồng Đậu lập tức cự tuyệt, “Ta tự trở về là được, không cần phiền ngươi đâu.”
Hồng Đậu quyết định chuyện này rất nhanh, cũng rất nhanh bắt đầu hành động. Thấy nàng muốn rời khỏi, Đan Tiểu Phiến liền lôi kéo Tôn Nhất Trương dứt khoát cùng nàng cáo từ Diệp Thu Bạch. Người cáo từ còn có thêm một Mạc Phi Ưng.
Tới trấn Hoa Mai, bốn người lại muốn đi ba hướng khác hẳn.
Mạc Phi Ưng chỉ nói đơn giản một câu “Có duyên gặp lại”, liền rời đi trước tiên.
Đan Tiểu Phiến nhìn bóng dáng Mạc Phi Ưng, tức giận giậm giậm chân, “Gì thế, còn không thèm nói lời tạm biệt với ta……”
“Luyến tiếc hả?” Hồng Đậu trêu đùa: “Nếu như luyến tiếc, ngươi có thể lập tức đuổi theo hắn nha.”
“Đùa gì vậy!” Đan Tiểu Phiến đưa hai tay chống nạnh, “Bổn tiểu thư đường đường là đại tiểu thư Thiên Kim Các, chỉ có những người khác đi theo ta, chứ làm gì có chuyện ta đi theo người khác! Hừ, nếu không phải nể tình hắn đã cứu ta, thì ngay cả tên hắn ta cũng không thèm nhớ!”
Hồng Đậu cũng không vạch trần tiểu nha đầu này nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ thở dài trong lòng, tuổi trẻ thật tốt. Cho dù tuổi tâm lý của Hồng Đậu mới ngoài hai mươi, tuổi thân thể mới chỉ mười bảy, cũng đúng là lứa tuổi thiếu nữ y như vậy.
“Trương gia gia, đi thôi!” Đan Tiểu Phiến hô lên một tiếng, một già một trẻ lại tiến về một hướng khác mà đi.
Chỉ còn lại một mình Hồng Đậu. Nàng lấy một hộp gỗ từ trong ngực ra, mở hộp liếc mắt nhìn một cái. Bên trong đúng là một tờ Mao gia gia đỏ rực. Hộp này là khi nàng chạy nạn ở thư phòng đã thuận tiện lấy đi, ngay cả Diệp Thu Bạch cũng không biết chuyện này.
Hóa ra Mao gia gia chính là Bản đồ Tuyết sơn mà người trong võ lâm muốn có được. Đây cũng là khi Hồng Đậu đoạt lại hộp gỗ nhỏ từ trên người Du Tử Tức, hộp gỗ rơi ra, cái nắp hơi mở, nàng mới vô tình biết được. Chẳng qua, bên trong hộp gỗ mà Tô Kiếm Lai đưa cho Du Tử Tức lúc ấy chính là tờ đồ dỏm mà Hồng Đậu vẽ kia, còn tờ bản đồ mà về sau Phó bang chủ Cái Bang lấy được, hiện tại Hồng Đậu cầm trên tay, mới là chính phẩm.
Lại nói tiếp, về sau nàng mất hết lòng tin với “Diệp Thu Bạch”, chẳng phải cũng là vì hắn đã dùng tờ bản đồ giả để trao đổi với Du Tử Tức hay sao?
Hồng Đậu cất hộp đi, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Đây là tờ Mao gia gia thứ nhất, còn lại ba tờ nữa, nàng nhất định sẽ tìm được ba tờ kia. Nàng phải về nhà.
Quyết định xong, Hồng Đậu cũng bắt đầu cất bước. Phương gia ở Hộc Châu phía Đông Giang Nam, mặc kệ nói thế nào, nàng vẫn muốn thay Phương Hồng Đậu đến thăm Phương gia trước.
Khách khứa đều đã rời đi, Võ Lâm Minh lần thứ hai khôi phục vẻ yên bình.
Chỉ là bỗng nhiên trong giang hồ lại có lời đồn đại, ngày nọ trên cổng vào Võ Lâm Minh bỗng nhiên dán một tờ giấy, trên giấy viết vài câu gì mà “Ta - Du Tử Tức vĩnh viễn thừa nhận Thẩm Lạc Ngôn là phụ thân ta” …… Hơn nữa còn là huyết thư do đường đường Giáo chủ Ma giáo tự tay viết.
Ở tổng đàn Thánh giáo xa xôi, Du Tử Tức nghe được lời đồn đó liền trực tiếp vỗ nát một cái bàn, “Thẩm Lạc Ngôn! Ông đây nhất định không để yên cho ngươi!”
P/s: Thẩm trang chủ không biết tại sao lại có thêm đứa con lớn tướng, nên nói là bỗng dưng được lợi hay đột ngột phải gánh tội oan đây =)))).
“Đa tạ ngươi.” Hồng Đậu chân thành nói lời cảm tạ. Trong lòng nàng biết, Diệp Thu Bạch gánh lấy cái danh nhiễm bệnh hiểm nghèo đơn giản cũng là vì không để Hồng Đậu về sau bị người ta bàn tán.
Diệp Thu Bạch lại hỏi: “Giải quyết xong việc này, Mạc công tử sẽ về Đại Mạc, Đan cô nương sẽ về Thiên Kim Các, vậy không biết Phương cô nương có tính toán gì?”
“Ta sao……” Hồng Đậu gãi gãi tóc, tiêu sái cười, “Nếu ngươi cũng nói ta là người giang hồ, vậy ta chắc chắn phải đi tới mỗi nơi một chút, nhìn xem giang hồ này ra sao.”
Diệp Thu Bạch bật cười, “Kinh nghiệm giang hồ của Phương cô nương rất ít, cô lẻ loi một mình lang bạt giang hồ chỉ sợ là không ổn. Chuyện xảy ra ở Võ Lâm Minh, ta đã phái người ra roi thúc ngựa truyền tin cho Thẩm Trang chủ, tin chắc là hắn sẽ rất nhanh tới đón Phương cô nương.”
“Đừng đừng đừng!” Hồng Đậu vội vàng xua tay, “Ta vất vả lắm mới ra được khỏi Thẩm Gia Trang, ta không muốn lại trở về!”
“Vậy…… hay là Phương cô nương về Phương gia xem?”
Về Phương gia?
Chuyện này Hồng Đậu vẫn chưa từng nghĩ tới. Nàng đi vào thế giới này lâu như vậy, cũng chưa từng đến thăm “nhà” mình một chút, nói thế nào thì nàng cũng mượn thân thể Phương Hồng Đậu ở thế giới này, cũng nên làm tròn đạo hiếu với thế hệ trước. Nàng gật đầu nói: “Ta phải về Phương gia nhìn xem.”
“Vậy ta sẽ phái người đưa tiễn……”
“Không cần!” Hồng Đậu lập tức cự tuyệt, “Ta tự trở về là được, không cần phiền ngươi đâu.”
Hồng Đậu quyết định chuyện này rất nhanh, cũng rất nhanh bắt đầu hành động. Thấy nàng muốn rời khỏi, Đan Tiểu Phiến liền lôi kéo Tôn Nhất Trương dứt khoát cùng nàng cáo từ Diệp Thu Bạch. Người cáo từ còn có thêm một Mạc Phi Ưng.
Tới trấn Hoa Mai, bốn người lại muốn đi ba hướng khác hẳn.
Mạc Phi Ưng chỉ nói đơn giản một câu “Có duyên gặp lại”, liền rời đi trước tiên.
Đan Tiểu Phiến nhìn bóng dáng Mạc Phi Ưng, tức giận giậm giậm chân, “Gì thế, còn không thèm nói lời tạm biệt với ta……”
“Luyến tiếc hả?” Hồng Đậu trêu đùa: “Nếu như luyến tiếc, ngươi có thể lập tức đuổi theo hắn nha.”
“Đùa gì vậy!” Đan Tiểu Phiến đưa hai tay chống nạnh, “Bổn tiểu thư đường đường là đại tiểu thư Thiên Kim Các, chỉ có những người khác đi theo ta, chứ làm gì có chuyện ta đi theo người khác! Hừ, nếu không phải nể tình hắn đã cứu ta, thì ngay cả tên hắn ta cũng không thèm nhớ!”
Hồng Đậu cũng không vạch trần tiểu nha đầu này nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ thở dài trong lòng, tuổi trẻ thật tốt. Cho dù tuổi tâm lý của Hồng Đậu mới ngoài hai mươi, tuổi thân thể mới chỉ mười bảy, cũng đúng là lứa tuổi thiếu nữ y như vậy.
“Trương gia gia, đi thôi!” Đan Tiểu Phiến hô lên một tiếng, một già một trẻ lại tiến về một hướng khác mà đi.
Chỉ còn lại một mình Hồng Đậu. Nàng lấy một hộp gỗ từ trong ngực ra, mở hộp liếc mắt nhìn một cái. Bên trong đúng là một tờ Mao gia gia đỏ rực. Hộp này là khi nàng chạy nạn ở thư phòng đã thuận tiện lấy đi, ngay cả Diệp Thu Bạch cũng không biết chuyện này.
Hóa ra Mao gia gia chính là Bản đồ Tuyết sơn mà người trong võ lâm muốn có được. Đây cũng là khi Hồng Đậu đoạt lại hộp gỗ nhỏ từ trên người Du Tử Tức, hộp gỗ rơi ra, cái nắp hơi mở, nàng mới vô tình biết được. Chẳng qua, bên trong hộp gỗ mà Tô Kiếm Lai đưa cho Du Tử Tức lúc ấy chính là tờ đồ dỏm mà Hồng Đậu vẽ kia, còn tờ bản đồ mà về sau Phó bang chủ Cái Bang lấy được, hiện tại Hồng Đậu cầm trên tay, mới là chính phẩm.
Lại nói tiếp, về sau nàng mất hết lòng tin với “Diệp Thu Bạch”, chẳng phải cũng là vì hắn đã dùng tờ bản đồ giả để trao đổi với Du Tử Tức hay sao?
Hồng Đậu cất hộp đi, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Đây là tờ Mao gia gia thứ nhất, còn lại ba tờ nữa, nàng nhất định sẽ tìm được ba tờ kia. Nàng phải về nhà.
Quyết định xong, Hồng Đậu cũng bắt đầu cất bước. Phương gia ở Hộc Châu phía Đông Giang Nam, mặc kệ nói thế nào, nàng vẫn muốn thay Phương Hồng Đậu đến thăm Phương gia trước.
Khách khứa đều đã rời đi, Võ Lâm Minh lần thứ hai khôi phục vẻ yên bình.
Chỉ là bỗng nhiên trong giang hồ lại có lời đồn đại, ngày nọ trên cổng vào Võ Lâm Minh bỗng nhiên dán một tờ giấy, trên giấy viết vài câu gì mà “Ta - Du Tử Tức vĩnh viễn thừa nhận Thẩm Lạc Ngôn là phụ thân ta” …… Hơn nữa còn là huyết thư do đường đường Giáo chủ Ma giáo tự tay viết.
Ở tổng đàn Thánh giáo xa xôi, Du Tử Tức nghe được lời đồn đó liền trực tiếp vỗ nát một cái bàn, “Thẩm Lạc Ngôn! Ông đây nhất định không để yên cho ngươi!”
P/s: Thẩm trang chủ không biết tại sao lại có thêm đứa con lớn tướng, nên nói là bỗng dưng được lợi hay đột ngột phải gánh tội oan đây =)))).
/556
|