A Miên cười một tiếng, "Hợp Hoan hương vốn dựa vào việc phát ra mùi hương để phát huy tác dụng, nếu trực tiếp ăn Hợp Hoan hương, vậy hiệu quả của thuốc sẽ lớn gấp vài lần bình thường. Chỉ sợ khi Liễu cô nương vào phòng chứa củi, đối mặt với cô ấy không phải Tiêu Nam Phong mà là một "dã thú" nổi cơn điên."
Dã thú kia sẽ làm ngơ tất cả thương tổn vật lý, cho dù bị thương hay bị đau, hắn cũng muốn đẩy ngã con mồi của mình.
Hồng Đậu hổ thẹn cúi đầu, "Ta sai rồi..."
"Không sao." Đôi mắt A Miên còn thấu suốt hơn cả Hồng Đậu, "Có lẽ chuyện này đối bọn họ mà nói là một cơ hội, cũng giống như chúng ta."
Mặt Hồng Đậu đỏ lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng như cao hơn mấy độ, lại vừa ngước mắt, liền thấy dung nhan đầy ý cười của A Miên, nàng càng thêm ngượng ngùng, vội nói sang chuyện khác, "Nhưng Tiêu Nam Phong là một hỗn thế ma vương không chuyện ác nào không làm, nếu như Minh Châu ở bên hắn, vậy chẳng phải quá mệt sao?"
"Tiêu Nam Phong cũng không xấu xa như biểu hiện bề ngoài của hắn." Khóe môi A Miên mỉm cười, "Hồng Đậu, trên thế giới này có rất nhiều người quen sống sau lớp mặt nạ. Những gì nàng biết về hắn cũng chưa chắc là con người thật của hắn đâu."
"Chàng nói cũng đúng... Giống kiểu người giang hồ lắm bí mật như chàng vậy, còn lâu mới cho người ta cơ hội thấy rõ mình."
"Nàng đang trách ta lúc trước không nói cho nàng biết ta là nam nhân."
Hồng Đậu "Ha hả" hai tiếng, "Khi ta coi chàng như bạn tốt, lúc đó chàng nhìn ta tắm rửa, còn hơi một chút là sờ ta, hôn ta, nhất định cũng thấy âm thầm thích thú nhỉ."
Sau khi xảy ra quan hệ "gì gì đó" với A Miên, nàng mới nhớ tới những chuyện này. Hiện giờ nhắc lại chuyện xưa, nàng liền có chút khó chịu.
Khóe môi A Miên hơi hiện ý cười, thong thả nói, "Nếu Hồng Đậu cảm thấy bất mãn, vậy để đền bù, lúc trước ta đã làm những gì với nàng, nàng liền làm hết lại một lượt với ta, thế nào?"
Mí mắt Hồng Đậu nhảy lên. Nói dễ nghe nhỉ, kết quả không phải vẫn là nàng chịu thiệt hay sao?
Nàng nhìn mặt hắn chằm chằm trong chốc lát, vẫn ngồi ở mép giường, dần ghé sát vào hắn, nâng một bàn tay lên, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt khuôn mặt A Miên. A Miên cũng giơ tay, đặt lên mu bàn tay nàng. Hồng Đậu thấp giọng nói: "A Miên, đừng bao giờ bị thương nữa."
"Được." A Miên nhợt nhạt mỉm cười, "Vì Hồng Đậu, ta sẽ không tiếp tục bị thương."
Quá trình này thực sự không dễ chịu.
Hắn đã từng chỉ có thể lấy thân phận "cô nương" ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cố gắng tiếp cận "Diệp Thu Bạch", nhìn nàng vì chuyện thành thân với "Diệp Thu Bạch" mà lo nghĩ, hắn thậm chí còn không dám để lộ thân phận nam nhân trước mặt nàng.
Về sau, quan hệ của bọn họ rốt cuộc cũng tiến triển, khi hắn cho rằng mình đã có hy vọng thì nàng lại lâm trận lùi bước. Hắn biết nàng sẽ không để ý đến thân phận của hắn, cũng sẽ không để ý quá khứ của hắn, nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới càng không biết mình phải làm thế nào.
Hồng Đậu cũng chưa bao giờ nghĩ nàng và A Miên sẽ ở bên nhau, nhưng tới cuối cùng, bọn họ vẫn thành đôi thành cặp. Nàng đã quyết định, nếu nàng không cách nào rời bỏ thân nhân, vậy nàng sẽ đưa A Miên đi cùng tới đó.
A Miên nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."
"Vậy ta..." Hồng Đậu đang định rời đi, A Miên lại bắt được tay nàng.
A Miên khẽ kéo một chút, Hồng Đậu liền ngã lên giường, hắn ôm nàng cười nói: "Hồng Đậu nghỉ ngơi cùng ta."
"Đừng náo loạn, A Miên..."
Hắn không buông nàng ra, ngược lại còn hôn hôn lên tai nàng, nhẹ nhàng phun ra ba chữ, "Sàm sỡ nàng."
Tim Hồng Đậu đập thình thình. Gia hỏa này... kỹ thuật tán tỉnh không thể khinh thường được!
Dã thú kia sẽ làm ngơ tất cả thương tổn vật lý, cho dù bị thương hay bị đau, hắn cũng muốn đẩy ngã con mồi của mình.
Hồng Đậu hổ thẹn cúi đầu, "Ta sai rồi..."
"Không sao." Đôi mắt A Miên còn thấu suốt hơn cả Hồng Đậu, "Có lẽ chuyện này đối bọn họ mà nói là một cơ hội, cũng giống như chúng ta."
Mặt Hồng Đậu đỏ lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng như cao hơn mấy độ, lại vừa ngước mắt, liền thấy dung nhan đầy ý cười của A Miên, nàng càng thêm ngượng ngùng, vội nói sang chuyện khác, "Nhưng Tiêu Nam Phong là một hỗn thế ma vương không chuyện ác nào không làm, nếu như Minh Châu ở bên hắn, vậy chẳng phải quá mệt sao?"
"Tiêu Nam Phong cũng không xấu xa như biểu hiện bề ngoài của hắn." Khóe môi A Miên mỉm cười, "Hồng Đậu, trên thế giới này có rất nhiều người quen sống sau lớp mặt nạ. Những gì nàng biết về hắn cũng chưa chắc là con người thật của hắn đâu."
"Chàng nói cũng đúng... Giống kiểu người giang hồ lắm bí mật như chàng vậy, còn lâu mới cho người ta cơ hội thấy rõ mình."
"Nàng đang trách ta lúc trước không nói cho nàng biết ta là nam nhân."
Hồng Đậu "Ha hả" hai tiếng, "Khi ta coi chàng như bạn tốt, lúc đó chàng nhìn ta tắm rửa, còn hơi một chút là sờ ta, hôn ta, nhất định cũng thấy âm thầm thích thú nhỉ."
Sau khi xảy ra quan hệ "gì gì đó" với A Miên, nàng mới nhớ tới những chuyện này. Hiện giờ nhắc lại chuyện xưa, nàng liền có chút khó chịu.
Khóe môi A Miên hơi hiện ý cười, thong thả nói, "Nếu Hồng Đậu cảm thấy bất mãn, vậy để đền bù, lúc trước ta đã làm những gì với nàng, nàng liền làm hết lại một lượt với ta, thế nào?"
Mí mắt Hồng Đậu nhảy lên. Nói dễ nghe nhỉ, kết quả không phải vẫn là nàng chịu thiệt hay sao?
Nàng nhìn mặt hắn chằm chằm trong chốc lát, vẫn ngồi ở mép giường, dần ghé sát vào hắn, nâng một bàn tay lên, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt khuôn mặt A Miên. A Miên cũng giơ tay, đặt lên mu bàn tay nàng. Hồng Đậu thấp giọng nói: "A Miên, đừng bao giờ bị thương nữa."
"Được." A Miên nhợt nhạt mỉm cười, "Vì Hồng Đậu, ta sẽ không tiếp tục bị thương."
Quá trình này thực sự không dễ chịu.
Hắn đã từng chỉ có thể lấy thân phận "cô nương" ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cố gắng tiếp cận "Diệp Thu Bạch", nhìn nàng vì chuyện thành thân với "Diệp Thu Bạch" mà lo nghĩ, hắn thậm chí còn không dám để lộ thân phận nam nhân trước mặt nàng.
Về sau, quan hệ của bọn họ rốt cuộc cũng tiến triển, khi hắn cho rằng mình đã có hy vọng thì nàng lại lâm trận lùi bước. Hắn biết nàng sẽ không để ý đến thân phận của hắn, cũng sẽ không để ý quá khứ của hắn, nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới càng không biết mình phải làm thế nào.
Hồng Đậu cũng chưa bao giờ nghĩ nàng và A Miên sẽ ở bên nhau, nhưng tới cuối cùng, bọn họ vẫn thành đôi thành cặp. Nàng đã quyết định, nếu nàng không cách nào rời bỏ thân nhân, vậy nàng sẽ đưa A Miên đi cùng tới đó.
A Miên nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."
"Vậy ta..." Hồng Đậu đang định rời đi, A Miên lại bắt được tay nàng.
A Miên khẽ kéo một chút, Hồng Đậu liền ngã lên giường, hắn ôm nàng cười nói: "Hồng Đậu nghỉ ngơi cùng ta."
"Đừng náo loạn, A Miên..."
Hắn không buông nàng ra, ngược lại còn hôn hôn lên tai nàng, nhẹ nhàng phun ra ba chữ, "Sàm sỡ nàng."
Tim Hồng Đậu đập thình thình. Gia hỏa này... kỹ thuật tán tỉnh không thể khinh thường được!
/556
|