Ngày thứ hai, Hồng Đậu ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Nàng tùy ý động tay một chút, liền cảm thấy cả người đều đau nhức không thôi. Hồng Đậu ghé đầu vào trên gối khóc không ra nước mắt, quyết định mình sẽ không bao giờ thốt ra lời nghi ngờ năng lực của A Miên nữa!
A Miên đã ăn mặn dĩ nhiên không còn là tiểu xử nam "ba giây đã tắt" trong lần đầu tiên, Hồng Đậu vốn còn nghĩ A Miên là "tài xế mới", nàng cần phải dẫn đường cho hắn nhiều hơn, kết quả là tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, A Miên đã trực tiếp biến từ "tài xế mới" ngây ngô thành "tài xế lão làng" thuộc từng con đường ngõ hẻm.
Thiên phú không cần thầy dạy cũng hiểu này, Hồng Đậu hổ thẹn không bằng hắn.
A Miên còn đang nằm trên giường cùng nàng, kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, chẳng qua là nằm với nàng thêm một lúc mà thôi.
Nàng mở mắt ra cũng chỉ có thể nhìn thấy ngực hắn, bao gồm dấu răng rõ rệt nàng để lại trên khuôn ngực kia.
Nàng cuống quít dời tầm mắt.
Cho đến khi nàng nhận ra, cái tay vòng trên eo nàng đã chậm rãi "hành động".
Hồng Đậu cảnh giác,
"A Miên?"
"Sợ nàng lạnh."
A Miên nói: "Muốn đắp lại chăn."
Hồng Đậu im lặng trong chốc lát, "A Miên, thứ chàng sờ đến không phải chăn."
Đó là bộ ngực không lớn lắm của nàng!
"Ta cũng nghĩ thứ ta sờ đến không phải chăn."
A Miên nghiêm trang nói: "Xúc cảm của chăn không tốt như vậy."
Hắn trả lời tự nhiên thật đấy!
Tự nhiên đến mức khiến người ta không nhịn được hoài nghi mình cảnh giác hắn như vậy có phải là nhầm lẫn hay không!
Cảm giác được tay hắn vẫn còn đang mò mẫm, chân mày Hồng Đậu dựng thẳng, "Cho nên chàng có thể dừng tay chưa?"
Đêm qua bị hắn lăn lộn quá tàn nhẫn, thân thể nàng hiện tại còn chưa đỡ mỏi, thật sự không muốn điên loan đảo phượng với hắn lần nữa đâu.
"Chưa được."
A Miên cười một tiếng, "Ta thích sàm sỡ nàng."
Hồng Đậu: "..."
Đại khái là lo nàng sẽ tức giận, A Miên lại dùng giọng thương lượng mà hỏi: "Hay là... ta cũng cho nàng sờ nhé?"
Hồng Đậu rất muốn tặng A Miên hai chữ "Ha hả" to đùng. Hắn đúng là thông minh thật, bất luận thế nào người được hưởng phúc cũng đều là hắn.
Đáng tiếc chính là, hiện tại nàng đã bị hắn trêu chọc đến mức cả người nóng lên, bảo ngừng thì chính nàng cũng hơi luyến tiếc...
Hồng Đậu không bao giờ chịu thiệt, vì thế, nàng quyết đoán xoay người nằm lên phía trên A Miên, "Ta cho chàng nửa canh giờ thời gian."
A Miên vừa lòng cười.
Sự thật chứng minh, A Miên có bản lĩnh biến một canh giờ thành hai canh giờ. Khi sắp sửa tiến tới canh giờ thứ ba... Hồng Đậu dứt khoát giả bộ bất tỉnh.
Có lẽ là A Miên cũng cảm thấy mình thật quá đáng, nên sau giờ ngọ, hắn rốt cuộc cũng thiện lương lựa chọn buông tha nàng.
Khi Hồng Đậu lần nữa bước ra khỏi phòng đã là lúc hoàng hôn, nàng ôm cái eo già cỗi mỏi không chịu được của mình, lại hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đứng bên cạnh, lúc này mới đi về phía sân viện của Minh Châu.
Hồng Đậu vì chuyện mình trọng sắc khinh bạn mà hổ thẹn một phen. Bởi vì trầm mê trong "ôn nhu hương" mà tới bây giờ nàng mới có thời gian đi hỏi thăm Minh Châu một chút.
Nhưng Hồng Đậu còn chưa nhìn thấy Minh Châu, đã thấy Tiêu Nam Phong đứng trước cửa phòng đóng chặt của Minh Châu không biết bao lâu rồi.
Trên mặt Tiêu Nam Phong còn có thương tích, quần áo trên người cũng là bộ ngày hôm qua, hắn bưng đồ ăn đứng ở cửa, vẻ mặt bối rối không biết làm thế nào có thể khiến người ta nhìn mà bùng phát lòng thương.Hóa ra ngay cả một hỗn thế ma vương cũng có lúc hoang mang mờ mịt như vậy, đúng là lạ lẫm.
Chẳng qua Hồng Đậu lại cảm thấy hơi buồn cười.
A Miên đã ăn mặn dĩ nhiên không còn là tiểu xử nam "ba giây đã tắt" trong lần đầu tiên, Hồng Đậu vốn còn nghĩ A Miên là "tài xế mới", nàng cần phải dẫn đường cho hắn nhiều hơn, kết quả là tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, A Miên đã trực tiếp biến từ "tài xế mới" ngây ngô thành "tài xế lão làng" thuộc từng con đường ngõ hẻm.
Thiên phú không cần thầy dạy cũng hiểu này, Hồng Đậu hổ thẹn không bằng hắn.
A Miên còn đang nằm trên giường cùng nàng, kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, chẳng qua là nằm với nàng thêm một lúc mà thôi.
Nàng mở mắt ra cũng chỉ có thể nhìn thấy ngực hắn, bao gồm dấu răng rõ rệt nàng để lại trên khuôn ngực kia.
Nàng cuống quít dời tầm mắt.
Cho đến khi nàng nhận ra, cái tay vòng trên eo nàng đã chậm rãi "hành động".
Hồng Đậu cảnh giác,
"A Miên?"
"Sợ nàng lạnh."
A Miên nói: "Muốn đắp lại chăn."
Hồng Đậu im lặng trong chốc lát, "A Miên, thứ chàng sờ đến không phải chăn."
Đó là bộ ngực không lớn lắm của nàng!
"Ta cũng nghĩ thứ ta sờ đến không phải chăn."
A Miên nghiêm trang nói: "Xúc cảm của chăn không tốt như vậy."
Hắn trả lời tự nhiên thật đấy!
Tự nhiên đến mức khiến người ta không nhịn được hoài nghi mình cảnh giác hắn như vậy có phải là nhầm lẫn hay không!
Cảm giác được tay hắn vẫn còn đang mò mẫm, chân mày Hồng Đậu dựng thẳng, "Cho nên chàng có thể dừng tay chưa?"
Đêm qua bị hắn lăn lộn quá tàn nhẫn, thân thể nàng hiện tại còn chưa đỡ mỏi, thật sự không muốn điên loan đảo phượng với hắn lần nữa đâu.
"Chưa được."
A Miên cười một tiếng, "Ta thích sàm sỡ nàng."
Hồng Đậu: "..."
Đại khái là lo nàng sẽ tức giận, A Miên lại dùng giọng thương lượng mà hỏi: "Hay là... ta cũng cho nàng sờ nhé?"
Hồng Đậu rất muốn tặng A Miên hai chữ "Ha hả" to đùng. Hắn đúng là thông minh thật, bất luận thế nào người được hưởng phúc cũng đều là hắn.
Đáng tiếc chính là, hiện tại nàng đã bị hắn trêu chọc đến mức cả người nóng lên, bảo ngừng thì chính nàng cũng hơi luyến tiếc...
Hồng Đậu không bao giờ chịu thiệt, vì thế, nàng quyết đoán xoay người nằm lên phía trên A Miên, "Ta cho chàng nửa canh giờ thời gian."
A Miên vừa lòng cười.
Sự thật chứng minh, A Miên có bản lĩnh biến một canh giờ thành hai canh giờ. Khi sắp sửa tiến tới canh giờ thứ ba... Hồng Đậu dứt khoát giả bộ bất tỉnh.
Có lẽ là A Miên cũng cảm thấy mình thật quá đáng, nên sau giờ ngọ, hắn rốt cuộc cũng thiện lương lựa chọn buông tha nàng.
Khi Hồng Đậu lần nữa bước ra khỏi phòng đã là lúc hoàng hôn, nàng ôm cái eo già cỗi mỏi không chịu được của mình, lại hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đứng bên cạnh, lúc này mới đi về phía sân viện của Minh Châu.
Hồng Đậu vì chuyện mình trọng sắc khinh bạn mà hổ thẹn một phen. Bởi vì trầm mê trong "ôn nhu hương" mà tới bây giờ nàng mới có thời gian đi hỏi thăm Minh Châu một chút.
Nhưng Hồng Đậu còn chưa nhìn thấy Minh Châu, đã thấy Tiêu Nam Phong đứng trước cửa phòng đóng chặt của Minh Châu không biết bao lâu rồi.
Trên mặt Tiêu Nam Phong còn có thương tích, quần áo trên người cũng là bộ ngày hôm qua, hắn bưng đồ ăn đứng ở cửa, vẻ mặt bối rối không biết làm thế nào có thể khiến người ta nhìn mà bùng phát lòng thương.Hóa ra ngay cả một hỗn thế ma vương cũng có lúc hoang mang mờ mịt như vậy, đúng là lạ lẫm.
Chẳng qua Hồng Đậu lại cảm thấy hơi buồn cười.
/556
|