Chuyện này… cũng thật không biết phải đánh giá ra sao.
Cho dù Tiêu Sanh là cô cô của Tiêu Nam Phong, chẳng qua Tiêu Nam Phong cũng tự thừa nhận, một khi đã tư thông với người khác, đây đúng là chuyện đáng bị xem là vô liêm sỉ. Hắn tiếp tục nói: “Sau khi cô cô bị hưu bỏ, chỉ có thể trở lại Tiêu gia, nhưng hạ nhân Tiêu gia cũng bàn tán rất nhiều, cô cô uất ức thành bệnh, sau khi sinh hạ Bắc Phong thì liền không thể chịu đựng được mà lựa chọn tự sát.”
Đây là việc xấu trong nhà, cho nên Tiêu lão gia mới tránh nhắc tới chuyện Tiêu Sanh, dần dần, mọi người cũng liền quên mất Tiêu gia từng có một Tiêu tiểu thư như vậy.
Hồng Đậu nghe xong câu chuyện này, rất nhanh liền hiểu rõ vì sao Tiêu Nam Phong muốn gánh lấy tội danh, “Người hạ độc kỳ thật là Tiêu Bắc Phong, bởi hắn cảm thấy mẫu thân mình xảy ra chuyện là do Tiêu phu nhân làm hại.”
“Ta không rõ nhờ đâu mà Bắc Phong biết được thân phận mình, chẳng qua…”
Minh Châu tức đến đập bàn, “Nếu Tiêu Bắc Phong thật sự là người hạ độc, vậy hắn giấu thuốc độc trong phòng chàng liền cho thấy rõ hắn muốn hại chàng. Hắn đã xấu xa như vậy, sao chàng còn muốn giúp hắn!?”
“Minh Châu, nàng đừng tức giận.” Tiêu Nam Phong vội nhẹ giọng trấn an, “Cô cô xảy ra chuyện, quả thực có một phần nguyên nhân là do nương ta. Tuy nhiều năm như vậy, tất cả mọi người vẫn chưa nói chân tướng cho chúng ta biết, nhưng thái độ của nương đối với Bắc Phong vẫn luôn rất lãnh đạm, cho dù ta không học hành gì cũng có thể được nương khen thưởng, còn Bắc Phong dù có nỗ lực bao nhiêu cũng rất khó được nương khen một câu. Ta vẫn biết, kỳ thật so với ta, Bắc Phong vừa nỗ lực lại có thiên phú càng thích hợp trở thành người thừa kế Tiêu gia hơn nhiều.”
A Miên cười hỏi: “Cho nên Tiêu đại thiếu gia vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh như thế là muốn để cha mẹ thất vọng về ngươi, thuận tiện nhường vị trí người thừa kế cho Tiêu nhị thiếu gia đúng không?”
“Không sai…” Tiêu Nam Phong rũ mắt, “Bắc Phong vốn dĩ giỏi hơn ta nhiều, vị trí này hắn nên có được. Ta hy vọng… sau khi chuyện này qua đi, hắn có thể buông bỏ thù hận. Ta muốn nói cho hắn, ta có thể không cần thân phận người thừa kế Tiêu gia, chỉ cần hắn đừng tiếp tục sống trong thù hận là tốt rồi.”
Hồng Đậu nghe được thiếu chút nữa muốn vỗ tay, “Đúng là nhìn không ra nha, Tiêu Nam Phong, hóa ra ngươi là một ca ca tốt như vậy.”
“Huynh thừa nhận là huynh hạ độc…” Một người không biết đã đứng ở cửa tự bao giờ, biểu cảm phức tạp nói: “Tất cả đều vì ta.”
Người này không phải Tiêu Bắc Phong thì là ai?
Tiêu Nam Phong cả kinh, hắn lập tức theo bản năng hỏi: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Đã quên nói.” Khóe môi A Miên chứa một nụ cười nhạt, mắt đào hoa đầy vẻ hứng thú, “Ta gửi một phong thư cho Tiêu nhị thiếu gia, bảo hắn tới Liễu phủ một chuyến, thương lượng công việc tiếp theo.”
Ý A Miên chính là việc Tiêu Bắc Phong đến đây nghe được lời Tiêu Nam Phong nói chẳng qua chỉ là vừa khéo thôi.
Chỉ mình Hồng Đậu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm A Miên, nàng còn lâu mới tin đây là “vô tâm mắc lỗi”.
Tiêu Bắc Phong đi vào nhà ăn, hắn đứng trước mặt Tiêu Nam Phong, gằn từng chữ một hỏi: “Huynh tình nguyện đeo trên lưng tội danh độc hại mẫu thân, đều là vì ta?”
Minh Châu nắm chặt tay Tiêu Nam Phong, Tiêu Nam Phong mới có dũng khí trả lời: “Phải… Ta biết từ nhỏ đến lớn, ngươi đều sống rất vất vả, cho nên…”
“Cho nên huynh liền cảm thấy rất có lỗi với ta?” Tiêu Bắc Phong nâng tay lên, khi nắm tay sắp nện lên khuôn mặt Tiêu Nam Phong, lại dừng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Nam Phong, ta không cần huynh phải đền bù cho ta!”
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Bắc Phong vẫn luôn cảm thấy huynh trưởng này của mình bất tài vô dụng đến không thể vô dụng hơn, nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên ý thức được, huynh trưởng hắn vẫn luôn khinh thường này làm nhiều chuyện như vậy lại chỉ để nhường vị trí người thừa kế cho hắn, còn vì hắn mà gánh vác tội danh “có lẽ có” kia. Trong lòng Tiêu Bắc Phong chợt có một loại cảm xúc khó lòng diễn tả.
Cho dù Tiêu Sanh là cô cô của Tiêu Nam Phong, chẳng qua Tiêu Nam Phong cũng tự thừa nhận, một khi đã tư thông với người khác, đây đúng là chuyện đáng bị xem là vô liêm sỉ. Hắn tiếp tục nói: “Sau khi cô cô bị hưu bỏ, chỉ có thể trở lại Tiêu gia, nhưng hạ nhân Tiêu gia cũng bàn tán rất nhiều, cô cô uất ức thành bệnh, sau khi sinh hạ Bắc Phong thì liền không thể chịu đựng được mà lựa chọn tự sát.”
Đây là việc xấu trong nhà, cho nên Tiêu lão gia mới tránh nhắc tới chuyện Tiêu Sanh, dần dần, mọi người cũng liền quên mất Tiêu gia từng có một Tiêu tiểu thư như vậy.
Hồng Đậu nghe xong câu chuyện này, rất nhanh liền hiểu rõ vì sao Tiêu Nam Phong muốn gánh lấy tội danh, “Người hạ độc kỳ thật là Tiêu Bắc Phong, bởi hắn cảm thấy mẫu thân mình xảy ra chuyện là do Tiêu phu nhân làm hại.”
“Ta không rõ nhờ đâu mà Bắc Phong biết được thân phận mình, chẳng qua…”
Minh Châu tức đến đập bàn, “Nếu Tiêu Bắc Phong thật sự là người hạ độc, vậy hắn giấu thuốc độc trong phòng chàng liền cho thấy rõ hắn muốn hại chàng. Hắn đã xấu xa như vậy, sao chàng còn muốn giúp hắn!?”
“Minh Châu, nàng đừng tức giận.” Tiêu Nam Phong vội nhẹ giọng trấn an, “Cô cô xảy ra chuyện, quả thực có một phần nguyên nhân là do nương ta. Tuy nhiều năm như vậy, tất cả mọi người vẫn chưa nói chân tướng cho chúng ta biết, nhưng thái độ của nương đối với Bắc Phong vẫn luôn rất lãnh đạm, cho dù ta không học hành gì cũng có thể được nương khen thưởng, còn Bắc Phong dù có nỗ lực bao nhiêu cũng rất khó được nương khen một câu. Ta vẫn biết, kỳ thật so với ta, Bắc Phong vừa nỗ lực lại có thiên phú càng thích hợp trở thành người thừa kế Tiêu gia hơn nhiều.”
A Miên cười hỏi: “Cho nên Tiêu đại thiếu gia vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh như thế là muốn để cha mẹ thất vọng về ngươi, thuận tiện nhường vị trí người thừa kế cho Tiêu nhị thiếu gia đúng không?”
“Không sai…” Tiêu Nam Phong rũ mắt, “Bắc Phong vốn dĩ giỏi hơn ta nhiều, vị trí này hắn nên có được. Ta hy vọng… sau khi chuyện này qua đi, hắn có thể buông bỏ thù hận. Ta muốn nói cho hắn, ta có thể không cần thân phận người thừa kế Tiêu gia, chỉ cần hắn đừng tiếp tục sống trong thù hận là tốt rồi.”
Hồng Đậu nghe được thiếu chút nữa muốn vỗ tay, “Đúng là nhìn không ra nha, Tiêu Nam Phong, hóa ra ngươi là một ca ca tốt như vậy.”
“Huynh thừa nhận là huynh hạ độc…” Một người không biết đã đứng ở cửa tự bao giờ, biểu cảm phức tạp nói: “Tất cả đều vì ta.”
Người này không phải Tiêu Bắc Phong thì là ai?
Tiêu Nam Phong cả kinh, hắn lập tức theo bản năng hỏi: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Đã quên nói.” Khóe môi A Miên chứa một nụ cười nhạt, mắt đào hoa đầy vẻ hứng thú, “Ta gửi một phong thư cho Tiêu nhị thiếu gia, bảo hắn tới Liễu phủ một chuyến, thương lượng công việc tiếp theo.”
Ý A Miên chính là việc Tiêu Bắc Phong đến đây nghe được lời Tiêu Nam Phong nói chẳng qua chỉ là vừa khéo thôi.
Chỉ mình Hồng Đậu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm A Miên, nàng còn lâu mới tin đây là “vô tâm mắc lỗi”.
Tiêu Bắc Phong đi vào nhà ăn, hắn đứng trước mặt Tiêu Nam Phong, gằn từng chữ một hỏi: “Huynh tình nguyện đeo trên lưng tội danh độc hại mẫu thân, đều là vì ta?”
Minh Châu nắm chặt tay Tiêu Nam Phong, Tiêu Nam Phong mới có dũng khí trả lời: “Phải… Ta biết từ nhỏ đến lớn, ngươi đều sống rất vất vả, cho nên…”
“Cho nên huynh liền cảm thấy rất có lỗi với ta?” Tiêu Bắc Phong nâng tay lên, khi nắm tay sắp nện lên khuôn mặt Tiêu Nam Phong, lại dừng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Nam Phong, ta không cần huynh phải đền bù cho ta!”
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Bắc Phong vẫn luôn cảm thấy huynh trưởng này của mình bất tài vô dụng đến không thể vô dụng hơn, nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên ý thức được, huynh trưởng hắn vẫn luôn khinh thường này làm nhiều chuyện như vậy lại chỉ để nhường vị trí người thừa kế cho hắn, còn vì hắn mà gánh vác tội danh “có lẽ có” kia. Trong lòng Tiêu Bắc Phong chợt có một loại cảm xúc khó lòng diễn tả.
/556
|