“Nếu hai vị đã là Bằng hữu của Nam Phong, vậy ta cũng không có gì phải giấu giếm.” Nghiêm Doanh chậm rãi nói: “Tiêu Sanh là tiểu thư Tiêu phủ, cũng là bạn tốt của ta trước khi ta quen biết lão gia, mà người Tiêu Sanh gả cũng không phải ai khác, đó chính là huynh trưởng ta. Bởi vậy nàng còn là thiếu phu nhân của Nghiêm gia ta nữa.”
Quan hệ phức tạp này… Hồng Đậu chậm nhịp hơn nửa ngày mới ngẫm ra. Nói cách khác, trước khi Nghiêm Doanh quen biết Tiêu Chính An, bà cũng đã làm bạn với Tiêu Sanh rồi, không chỉ có thế, về sau Tiêu Sanh còn thành đại tẩu của Nghiêm Doanh, mà Nghiêm Doanh sau khi gả vào Tiêu gia, cũng trở thành đại tẩu của Tiêu Sanh.
Quả thật không phải người một nhà không tiến vào một cửa nha.
“Lúc đầu, khi phát hiện Tiêu Sanh tư thông với người ngoài, ta chưa báo chuyện này cho bất kỳ ai, chỉ khuyên nàng hãy dừng lại, cùng đại ca ta chung sống cho tốt.” Nghiêm Doanh nói đến đây, lại nhẹ nhàng thở dài, “Nhưng nàng vẫn không nghe ta. Trượng phu của nàng là người khác thì cũng thôi, nhưng đó lại là đại ca ta, ta không cách nào bỏ mặc, cho nên…”
Cho nên, bà nói chuyện này cho ca ca biết. Huynh trưởng của bà cũng không phải không có tình ý với Tiêu Sanh, chỉ cần Tiêu Sanh nguyện ý từ bỏ nam nhân đó, huynh trưởng của Nghiêm Doanh sẽ có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng dù Tiêu Sanh có thấy thẹn với phu quân, nàng ta vẫn không từ bỏ được.
Người nam nhân nào cũng đều có sĩ diện, Nghiêm gia hoàn toàn tức giận, hưu bỏ Tiêu Sanh ra khỏi cửa. Sau khi Tiêu Sanh trở lại Tiêu gia, cũng không chịu được nhiều đồn đại linh tinh mà liền tự sát sau khi sinh hạ đứa trẻ.
“Nam Phong…” Nghiêm Doanh ngẩng đầu, “Ta cũng chưa từng muốn Tiêu Sanh chết, nhưng nàng rốt cuộc đã chết rồi, con muốn trách ta cũng là điều dễ hiểu.”
“Không…” Tiêu Nam Phong lắc đầu, “Ban đầu con không biết cô cô là thê tử của cữu cữu, chuyện này… chuyện này nương không sai. Nương bị kẹt giữa tình thân và tình bạn, mới là người thống khổ nhất.”
Nghiêm Doanh cười, bà nói: “Nam Phong trưởng thành rồi, ta thật vui vẻ, nhưng có một số việc, tóm lại vẫn phải có người đi gánh vác. Ta biết cha con vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Tiêu Sanh, ngay cả việc Tần ma ma biến thành người của hắn, ta cũng biết được. Ta có thể chịu đựng hắn trả thù ta, nhưng lại không chịu được khi hắn muốn đụng đến con ta, hôm nay ta đâm hắn một dao, tội danh đả thương người này, ta sẽ tự mình gánh vác.”
“Không được! Nương!” Tiêu Nam Phong cực lực phản đối, “Nương cũng chỉ vì tình thế cấp bách nên mới như vậy! Đây là do cha sai, là ông ấy không đúng!”
Nghiêm Doanh nói: “Chuyện đã tới nước này, đâu ra chuyện ai đúng ai sai nữa đây?”
Không biết vì sao, thấy mẫu tử bọn họ như thế, Hồng Đậu chợt cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.
Nàng kéo kéo tay A Miên, “A Miên, chúng ta trở về đi.”
Phần xuất sắc nhất của vở kịch đã kết thúc, có xem tiếp cũng không mấy thú vị.
A Miên duỗi tay ôm lấy eo Hồng Đậu, hai người không lâu sau đã ra bên ngoài bức tường của Tiêu gia.
Trời vẫn chưa đến nỗi quá khuya, trên đường phố vẫn còn người bán hàng rong và người đi đường như cũ.
A Miên nắm tay Hồng Đậu, cảm nhận được cảm xúc trong lòng nàng, “Hồng Đậu dường như rất thương cảm chuyện xảy ra với Tiêu gia.”
“Ta chỉ cảm thấy… một đôi phu thê, cùng chung chăn gối hơn hai mươi năm, trượng phu lại tính kế thê tử hơn hai mươi năm, thật khiến người ta cảm thấy đáng sợ, hơn nữa Tiêu lão gia vì muốn trả thù thê tử mà ngay cả con mình cũng có thể tính kế. Đây hẳn đã có thể xem là lục thân bất nhận*.”
(*)Lục thân bất nhận: không nhận người thân (cha, mẹ, anh, em, vợ, con), không để tâm tới tình máu mủ.
“Lục thân bất nhận sao?” A Miên cười nói: “Tiêu Chính An chẳng phải vẫn đối xử khá tốt với Tiêu Bắc Phong à?”
“Đó cũng là vì Tiêu Bắc Phong là nhi tử của Tiêu Sanh nha.”
Quan hệ phức tạp này… Hồng Đậu chậm nhịp hơn nửa ngày mới ngẫm ra. Nói cách khác, trước khi Nghiêm Doanh quen biết Tiêu Chính An, bà cũng đã làm bạn với Tiêu Sanh rồi, không chỉ có thế, về sau Tiêu Sanh còn thành đại tẩu của Nghiêm Doanh, mà Nghiêm Doanh sau khi gả vào Tiêu gia, cũng trở thành đại tẩu của Tiêu Sanh.
Quả thật không phải người một nhà không tiến vào một cửa nha.
“Lúc đầu, khi phát hiện Tiêu Sanh tư thông với người ngoài, ta chưa báo chuyện này cho bất kỳ ai, chỉ khuyên nàng hãy dừng lại, cùng đại ca ta chung sống cho tốt.” Nghiêm Doanh nói đến đây, lại nhẹ nhàng thở dài, “Nhưng nàng vẫn không nghe ta. Trượng phu của nàng là người khác thì cũng thôi, nhưng đó lại là đại ca ta, ta không cách nào bỏ mặc, cho nên…”
Cho nên, bà nói chuyện này cho ca ca biết. Huynh trưởng của bà cũng không phải không có tình ý với Tiêu Sanh, chỉ cần Tiêu Sanh nguyện ý từ bỏ nam nhân đó, huynh trưởng của Nghiêm Doanh sẽ có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng dù Tiêu Sanh có thấy thẹn với phu quân, nàng ta vẫn không từ bỏ được.
Người nam nhân nào cũng đều có sĩ diện, Nghiêm gia hoàn toàn tức giận, hưu bỏ Tiêu Sanh ra khỏi cửa. Sau khi Tiêu Sanh trở lại Tiêu gia, cũng không chịu được nhiều đồn đại linh tinh mà liền tự sát sau khi sinh hạ đứa trẻ.
“Nam Phong…” Nghiêm Doanh ngẩng đầu, “Ta cũng chưa từng muốn Tiêu Sanh chết, nhưng nàng rốt cuộc đã chết rồi, con muốn trách ta cũng là điều dễ hiểu.”
“Không…” Tiêu Nam Phong lắc đầu, “Ban đầu con không biết cô cô là thê tử của cữu cữu, chuyện này… chuyện này nương không sai. Nương bị kẹt giữa tình thân và tình bạn, mới là người thống khổ nhất.”
Nghiêm Doanh cười, bà nói: “Nam Phong trưởng thành rồi, ta thật vui vẻ, nhưng có một số việc, tóm lại vẫn phải có người đi gánh vác. Ta biết cha con vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Tiêu Sanh, ngay cả việc Tần ma ma biến thành người của hắn, ta cũng biết được. Ta có thể chịu đựng hắn trả thù ta, nhưng lại không chịu được khi hắn muốn đụng đến con ta, hôm nay ta đâm hắn một dao, tội danh đả thương người này, ta sẽ tự mình gánh vác.”
“Không được! Nương!” Tiêu Nam Phong cực lực phản đối, “Nương cũng chỉ vì tình thế cấp bách nên mới như vậy! Đây là do cha sai, là ông ấy không đúng!”
Nghiêm Doanh nói: “Chuyện đã tới nước này, đâu ra chuyện ai đúng ai sai nữa đây?”
Không biết vì sao, thấy mẫu tử bọn họ như thế, Hồng Đậu chợt cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.
Nàng kéo kéo tay A Miên, “A Miên, chúng ta trở về đi.”
Phần xuất sắc nhất của vở kịch đã kết thúc, có xem tiếp cũng không mấy thú vị.
A Miên duỗi tay ôm lấy eo Hồng Đậu, hai người không lâu sau đã ra bên ngoài bức tường của Tiêu gia.
Trời vẫn chưa đến nỗi quá khuya, trên đường phố vẫn còn người bán hàng rong và người đi đường như cũ.
A Miên nắm tay Hồng Đậu, cảm nhận được cảm xúc trong lòng nàng, “Hồng Đậu dường như rất thương cảm chuyện xảy ra với Tiêu gia.”
“Ta chỉ cảm thấy… một đôi phu thê, cùng chung chăn gối hơn hai mươi năm, trượng phu lại tính kế thê tử hơn hai mươi năm, thật khiến người ta cảm thấy đáng sợ, hơn nữa Tiêu lão gia vì muốn trả thù thê tử mà ngay cả con mình cũng có thể tính kế. Đây hẳn đã có thể xem là lục thân bất nhận*.”
(*)Lục thân bất nhận: không nhận người thân (cha, mẹ, anh, em, vợ, con), không để tâm tới tình máu mủ.
“Lục thân bất nhận sao?” A Miên cười nói: “Tiêu Chính An chẳng phải vẫn đối xử khá tốt với Tiêu Bắc Phong à?”
“Đó cũng là vì Tiêu Bắc Phong là nhi tử của Tiêu Sanh nha.”
/556
|