Nghiêm Doanh đã đánh tráo con mình với con của Tiêu Sanh, đây là chuyện Hồng Đậu mới xác định không lâu trước đó.
Trên người Tiêu Bắc Phong có một vết bớt hình trăng non, đêm đó trên cổ tay Nghiêm Doanh cầm dao găm, Hồng Đậu cũng thấy được một vết bớt hình trăng non giống như vậy, chẳng qua sự thật đó quá mức không thể tưởng tượng, nên nàng vẫn không thể tin nổi. Cho đến tận hôm nay, khi Nghiêm Doanh chỉnh lại cây trâm, Hồng Đậu lại thấy được vết bớt hình trăng non kia, cùng với…cuộc nói chuyện phiếm không giống nói chuyện phiếm giữa nàng và Nghiêm Doanh.
Nàng liền có thể xác định, Tiêu Bắc Phong mới là nhi tử ruột thịt của Nghiêm Doanh, mà Tiêu Nam Phong… mới là nhi tử của Tiêu Sanh, là nhi tử của Tiêu Sanh và Tiêu Chính An.
Tiêu Chính An tự cho là thông minh, lại không nghĩ rằng Nghiêm Doanh mới là người thao túng bàn cờ thực sự. Thời điểm sinh con của Nghiêm Doanh và Tiêu Sanh không chênh lệch nhau lắm, khi đó Tiêu Chính An cũng không ở Giang Nam, chờ đến khi Tiêu Chính An trở về, Tiêu Sanh đã sớm thắt cổ tự sát.
Cũng có thể nói, Nghiêm Doanh không hổ là người hiểu Tiêu Chính An nhất. Khi bà phát hiện Tiêu Chính An và Tiêu Sanh dan díu với nhau, Nghiêm Doanh có tâm tình ra sao, không ai biết được, có lẽ chính Nghiêm Doanh cũng đã quên, chẳng qua việc bà có thể xác định chính là, chỉ với địa vị của Tiêu Sanh ở trong lòng Tiêu Chính An, Tiêu Chính An cũng tuyệt đối sẽ trách tội bà về việc Tiêu Sanh chết.
Rốt cuộc thì ngay cả Nghiêm Doanh cũng nghĩ cái chết của Tiêu Sanh có một phần trách nhiệm của mình. Tiêu Chính An trả thù bà, bà có thể nhận, nhưng Tiêu Chính An đã là một người không màng luân lý đạo đức, vậy sự trả thù của ông ta có lẽ sẽ lan đến cả con trai bà. Tiêu Chính An không cho Nghiêm Doanh cơ hội làm một thê tử tốt, nhưng Nghiêm Doanh vẫn có thể làm một mẫu thân tốt, vì thế trước khi Tiêu Chính An trở về, bà liền đánh tráo hai đứa nhỏ.
Trẻ con ấy mà, lại đều là cốt nhục của Tiêu Chính An, hẳn sẽ có vài phần tương tự, ai có thể phát hiện kỳ thật đứa trẻ đã bị đổi đây?
Cho nên, bất luận là Tiêu Chính An hay Nghiêm Doanh cũng đều đối xử với Tiêu Nam Phong cực tốt, ít nhất là mặt ngoài, bất luận Tiêu Nam Phong làm sai chuyện gì, Tiêu Chính An và Nghiêm Doanh cũng đều chỉ nói hắn một tiếng liền thôi, muốn có cái gì liền có cái đó. Ở trong mắt người ngoài, đây là sự cưng chiều của cha mẹ, kỳ thật, đây chính là “thả rông”.
Tiêu Nam Phong lớn lên trong sự “yêu thương” của Nghiêm Doanh trở nên ngày càng kiêu ngạo, ngày càng bừa bãi, Tiêu Chính An liền cũng thấy vậy vui mừng, tóm lại, ông ta cũng chưa bao giờ định trao vị trí người thừa kế Tiêu gia cho Nam Phong.
Vì thế, Tiêu Nam Phong có bị nuôi đến càng ngày càng hư hỏng cũng không ai để ý, đáng tiếc chính là Tiêu Chính An không hề biết, Tiêu Nam Phong mới là nhi tử của Tiêu Sanh.
Hồng Đậu nhớ tới đây, liền khẽ run một chút, “A Miên… chàng nói xem phu thê trên thế giới này, vì sao có người lại tới mức phải tính kế lẫn nhau đây?”
“Bởi vì lòng người hiểm ác nha.” A Miên vuốt tóc nàng cười một tiếng, “Nha đầu ngốc.”
So với biểu hiện khó tiếp nhận của Hồng Đậu khi biết được chân tướng, A Miên lại có vẻ bình thản hơn nhiều, có lẽ ở trong mắt hắn, ngay cả khi người ăn thịt người cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy đáng sợ.
Hồng Đậu lại không thể bình thản được như A Miên, nàng nhíu mày nói: “Nhưng A Miên … ta vẫn cảm thấy con người Tiêu phu nhân không xấu.”
“Vì sao?” A Miên rũ mắt hỏi.
Hồng Đậu nói: “Cho dù tới cuối cùng, Tiêu phu nhân vẫn không nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong. Rõ ràng nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong mới khiến Tiêu lão gia chịu đả kích lớn nhất, nhưng bà ấy vẫn không làm.”
A Miên cười nói: “Lòng người hiểm ác không giả, chẳng qua, lòng người cũng mềm.”
Nghiêm Doanh rốt cuộc lại mềm lòng, có lẽ ban đầu lúc lập ra kế hoạch, bà đã nghĩ tới nhiều năm sau đó, khi Tiêu Chính An thua, bà sẽ ở trước mặt ông ta nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong. Bà có thể làm vậy, nhưng bà đã từ bỏ.
Trên người Tiêu Bắc Phong có một vết bớt hình trăng non, đêm đó trên cổ tay Nghiêm Doanh cầm dao găm, Hồng Đậu cũng thấy được một vết bớt hình trăng non giống như vậy, chẳng qua sự thật đó quá mức không thể tưởng tượng, nên nàng vẫn không thể tin nổi. Cho đến tận hôm nay, khi Nghiêm Doanh chỉnh lại cây trâm, Hồng Đậu lại thấy được vết bớt hình trăng non kia, cùng với…cuộc nói chuyện phiếm không giống nói chuyện phiếm giữa nàng và Nghiêm Doanh.
Nàng liền có thể xác định, Tiêu Bắc Phong mới là nhi tử ruột thịt của Nghiêm Doanh, mà Tiêu Nam Phong… mới là nhi tử của Tiêu Sanh, là nhi tử của Tiêu Sanh và Tiêu Chính An.
Tiêu Chính An tự cho là thông minh, lại không nghĩ rằng Nghiêm Doanh mới là người thao túng bàn cờ thực sự. Thời điểm sinh con của Nghiêm Doanh và Tiêu Sanh không chênh lệch nhau lắm, khi đó Tiêu Chính An cũng không ở Giang Nam, chờ đến khi Tiêu Chính An trở về, Tiêu Sanh đã sớm thắt cổ tự sát.
Cũng có thể nói, Nghiêm Doanh không hổ là người hiểu Tiêu Chính An nhất. Khi bà phát hiện Tiêu Chính An và Tiêu Sanh dan díu với nhau, Nghiêm Doanh có tâm tình ra sao, không ai biết được, có lẽ chính Nghiêm Doanh cũng đã quên, chẳng qua việc bà có thể xác định chính là, chỉ với địa vị của Tiêu Sanh ở trong lòng Tiêu Chính An, Tiêu Chính An cũng tuyệt đối sẽ trách tội bà về việc Tiêu Sanh chết.
Rốt cuộc thì ngay cả Nghiêm Doanh cũng nghĩ cái chết của Tiêu Sanh có một phần trách nhiệm của mình. Tiêu Chính An trả thù bà, bà có thể nhận, nhưng Tiêu Chính An đã là một người không màng luân lý đạo đức, vậy sự trả thù của ông ta có lẽ sẽ lan đến cả con trai bà. Tiêu Chính An không cho Nghiêm Doanh cơ hội làm một thê tử tốt, nhưng Nghiêm Doanh vẫn có thể làm một mẫu thân tốt, vì thế trước khi Tiêu Chính An trở về, bà liền đánh tráo hai đứa nhỏ.
Trẻ con ấy mà, lại đều là cốt nhục của Tiêu Chính An, hẳn sẽ có vài phần tương tự, ai có thể phát hiện kỳ thật đứa trẻ đã bị đổi đây?
Cho nên, bất luận là Tiêu Chính An hay Nghiêm Doanh cũng đều đối xử với Tiêu Nam Phong cực tốt, ít nhất là mặt ngoài, bất luận Tiêu Nam Phong làm sai chuyện gì, Tiêu Chính An và Nghiêm Doanh cũng đều chỉ nói hắn một tiếng liền thôi, muốn có cái gì liền có cái đó. Ở trong mắt người ngoài, đây là sự cưng chiều của cha mẹ, kỳ thật, đây chính là “thả rông”.
Tiêu Nam Phong lớn lên trong sự “yêu thương” của Nghiêm Doanh trở nên ngày càng kiêu ngạo, ngày càng bừa bãi, Tiêu Chính An liền cũng thấy vậy vui mừng, tóm lại, ông ta cũng chưa bao giờ định trao vị trí người thừa kế Tiêu gia cho Nam Phong.
Vì thế, Tiêu Nam Phong có bị nuôi đến càng ngày càng hư hỏng cũng không ai để ý, đáng tiếc chính là Tiêu Chính An không hề biết, Tiêu Nam Phong mới là nhi tử của Tiêu Sanh.
Hồng Đậu nhớ tới đây, liền khẽ run một chút, “A Miên… chàng nói xem phu thê trên thế giới này, vì sao có người lại tới mức phải tính kế lẫn nhau đây?”
“Bởi vì lòng người hiểm ác nha.” A Miên vuốt tóc nàng cười một tiếng, “Nha đầu ngốc.”
So với biểu hiện khó tiếp nhận của Hồng Đậu khi biết được chân tướng, A Miên lại có vẻ bình thản hơn nhiều, có lẽ ở trong mắt hắn, ngay cả khi người ăn thịt người cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy đáng sợ.
Hồng Đậu lại không thể bình thản được như A Miên, nàng nhíu mày nói: “Nhưng A Miên … ta vẫn cảm thấy con người Tiêu phu nhân không xấu.”
“Vì sao?” A Miên rũ mắt hỏi.
Hồng Đậu nói: “Cho dù tới cuối cùng, Tiêu phu nhân vẫn không nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong. Rõ ràng nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong mới khiến Tiêu lão gia chịu đả kích lớn nhất, nhưng bà ấy vẫn không làm.”
A Miên cười nói: “Lòng người hiểm ác không giả, chẳng qua, lòng người cũng mềm.”
Nghiêm Doanh rốt cuộc lại mềm lòng, có lẽ ban đầu lúc lập ra kế hoạch, bà đã nghĩ tới nhiều năm sau đó, khi Tiêu Chính An thua, bà sẽ ở trước mặt ông ta nói ra thân thế của Tiêu Nam Phong. Bà có thể làm vậy, nhưng bà đã từ bỏ.
/556
|