Nào biết thái độ bình tĩnh như vậy của A Miên lại chọc cho Du Tử Tức không bình tĩnh nổi, ngữ khí của hắn như nuốt phải một con ruồi, khiến người ta khó mà tiếp nhận, “Ta nói này pê đê chết tiệt, ngươi rốt cuộc làm sao thế? Không chỉ khôi phục nam trang, còn không yêu mị như vậy nữa, ngươi uống lộn thuốc hả?”
“Ngươi mới uống lộn thuốc thì có!” Hồng Đậu “Hừ” một tiếng, lại ngẩng mặt nói: “Bởi vì A Miên muốn thành thân với ta, hắn là nam nhân của ta.”
Du Tử Tức cười nhạo một tiếng, “Ngươi lại là nữ nhân từ trong trại nào ra vậy? Lại có thể có mị lực lớn như thế?”
“Đồ con rùa, ngươi không nhớ rõ nương ngươi hả?” Hồng Đậu cười ác liệt, “Nhớ trước đây, ngươi còn nói phải hiếu kính nương đây thật tốt cơ mà, sao nào, hiện tại đã quên?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Du Tử Tức liền biến đổi, tiếp theo là nghiến răng nghiến lợi, “Phương, Hồng, Đậu!”
Phượng Khuynh Liên vốn còn trầm mặc không nói, sau khi nghe thấy cái tên này cũng kinh ngạc ngước mắt lên.
Không trách Du Tử Tức không nghĩ ra nữ nhân dịch dung này là Phương Hồng Đậu, bởi vì hắn thật sự không tưởng tượng nổi A Miên sẽ thực sự động lòng với nàng, hắn vốn dĩ cho rằng, A Miên chỉ có hứng thú nhất thời với Hồng Đậu mà thôi, chờ hứng thú không còn nữa, hắn tự nhiên sẽ không thèm để ý tới Phương Hồng Đậu.
Giống như A Miên hiểu rõ vì sao Du Tử Tức lại về Miêu Cương vậy, Du Tử Tức cũng rõ ràng lý do A Miên về Miêu Cương. Nhưng A Miên vậy mà lại dẫn theo Phương Hồng Đậu trở về Miêu Cương xử lý chuyện sư phụ bị hại bỏ mình, điều này cũng đủ nói lên, ở trong lòng A Miên, Hồng Đậu có vị trí không tầm thường.
Nói thực ra, Du Tử Tức cũng không muốn gặp Hồng Đậu, vì vừa nhìn thấy Hồng Đậu, hắn sẽ liền nhớ tới những ngày tháng mình mất trí nhớ ngốc không chịu được ở Quỷ thôn kia. Đây là sỉ nhục trong đời hắn, chỉ cần Hồng Đậu không chết, sự sỉ nhục của hắn vẫn sẽ luôn tồn tại, nhưng… càng bi thảm hơn, hắn đánh không lại nữ nhân bạo lực Hồng Đậu này.
Hồng Đậu cười hì hì nói: “Thôi được, đồ con rùa, ta không làm nương ngươi nữa, chẳng qua hiện giờ ta là vị hôn thê của A Miên, liệu có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng “sư tẩu” nghe một chút?”
“Không sai.” A Miên rất bình tĩnh gật đầu, “Sư đệ, ngươi là người mẫu mực tuân thủ lễ pháp, lớn nhỏ có thứ tự, nhớ phải tôn kính gọi Hồng Đậu một tiếng đại tẩu.”
Du Tử Tức đường đường là Giáo chủ Thánh giáo! Còn mẫu mực tuân thủ lễ pháp, lớn nhỏ có thứ tự?
Chắc phải hỏng não mới có thể nghĩ như vậy!
Du Tử Tức đập bàn một cái, “Đừng có nói hươu nói vượn! Nếu muốn ta gọi nữ nhân này là sư tẩu, pê đê chết tiệt, ngươi cứ đánh bại ta trước rồi nói sau!”
A Miên và Du Tử Tức tuy đều là đệ tử của Nguyên Nhất trưởng lão, nhưng thứ A Miên học chỉ là ngoại công cơ bản và thuật dùng cổ độc, còn thứ Du Tử Tức học lại võ công hàng thật giá thật, cho nên, nếu bỏ qua điểm dùng độc này, A Miên có thể nói là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5, nếu không ngày đó ở địa đạo, lúc Hồng Đậu bị ảnh hưởng từ Hợp Hoan hương mà mạnh mẽ đẩy ngã A Miên, A Miên đã có thể phản kháng được rồi.
Nói cách khác chính là A Miên am hiểu công kích bằng thuật pháp, chứ không am hiểu công kích vật lý, Hồng Đậu ít nhiều cũng đã nhận ra được. Đối với lời khiêu chiến của Du Tử Tức, A Miên còn chưa nói gì, Hồng Đậu liền híp mắt cảnh cáo nói: “Du Tử Tức, là ta không quản được, hay gần đây ngươi đã quá tự tung tự tác rồi, muốn bị đánh sao?”
“A…” Du Tử Tức nhếch môi, “Phương Hồng Đậu, nếu thật sự nghiêm túc đánh một trận, cũng chưa chắc là ta sẽ thua. Ngươi cũng đừng mong dùng biện pháp nuôi chó lúc trước để đối phó ta, lúc này bất luận ngươi ném cái gì, ta cũng sẽ không…”
“Đồ con rùa!” Hồng Đậu ném một chén trà ra xa, “Mau đi nhặt lại!”
Phượng Khuynh Liên chỉ cảm thấy bên cạnh mình có trận gió thổi qua, Du Tử Tức ngồi ngay cạnh nàng ta đã không thấy bóng người.
Lại nhìn ra cửa, người đang dùng miệng đớp lấy chén trà kia, không phải Du Tử Tức thì còn là ai nữa?
“Ngươi mới uống lộn thuốc thì có!” Hồng Đậu “Hừ” một tiếng, lại ngẩng mặt nói: “Bởi vì A Miên muốn thành thân với ta, hắn là nam nhân của ta.”
Du Tử Tức cười nhạo một tiếng, “Ngươi lại là nữ nhân từ trong trại nào ra vậy? Lại có thể có mị lực lớn như thế?”
“Đồ con rùa, ngươi không nhớ rõ nương ngươi hả?” Hồng Đậu cười ác liệt, “Nhớ trước đây, ngươi còn nói phải hiếu kính nương đây thật tốt cơ mà, sao nào, hiện tại đã quên?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Du Tử Tức liền biến đổi, tiếp theo là nghiến răng nghiến lợi, “Phương, Hồng, Đậu!”
Phượng Khuynh Liên vốn còn trầm mặc không nói, sau khi nghe thấy cái tên này cũng kinh ngạc ngước mắt lên.
Không trách Du Tử Tức không nghĩ ra nữ nhân dịch dung này là Phương Hồng Đậu, bởi vì hắn thật sự không tưởng tượng nổi A Miên sẽ thực sự động lòng với nàng, hắn vốn dĩ cho rằng, A Miên chỉ có hứng thú nhất thời với Hồng Đậu mà thôi, chờ hứng thú không còn nữa, hắn tự nhiên sẽ không thèm để ý tới Phương Hồng Đậu.
Giống như A Miên hiểu rõ vì sao Du Tử Tức lại về Miêu Cương vậy, Du Tử Tức cũng rõ ràng lý do A Miên về Miêu Cương. Nhưng A Miên vậy mà lại dẫn theo Phương Hồng Đậu trở về Miêu Cương xử lý chuyện sư phụ bị hại bỏ mình, điều này cũng đủ nói lên, ở trong lòng A Miên, Hồng Đậu có vị trí không tầm thường.
Nói thực ra, Du Tử Tức cũng không muốn gặp Hồng Đậu, vì vừa nhìn thấy Hồng Đậu, hắn sẽ liền nhớ tới những ngày tháng mình mất trí nhớ ngốc không chịu được ở Quỷ thôn kia. Đây là sỉ nhục trong đời hắn, chỉ cần Hồng Đậu không chết, sự sỉ nhục của hắn vẫn sẽ luôn tồn tại, nhưng… càng bi thảm hơn, hắn đánh không lại nữ nhân bạo lực Hồng Đậu này.
Hồng Đậu cười hì hì nói: “Thôi được, đồ con rùa, ta không làm nương ngươi nữa, chẳng qua hiện giờ ta là vị hôn thê của A Miên, liệu có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng “sư tẩu” nghe một chút?”
“Không sai.” A Miên rất bình tĩnh gật đầu, “Sư đệ, ngươi là người mẫu mực tuân thủ lễ pháp, lớn nhỏ có thứ tự, nhớ phải tôn kính gọi Hồng Đậu một tiếng đại tẩu.”
Du Tử Tức đường đường là Giáo chủ Thánh giáo! Còn mẫu mực tuân thủ lễ pháp, lớn nhỏ có thứ tự?
Chắc phải hỏng não mới có thể nghĩ như vậy!
Du Tử Tức đập bàn một cái, “Đừng có nói hươu nói vượn! Nếu muốn ta gọi nữ nhân này là sư tẩu, pê đê chết tiệt, ngươi cứ đánh bại ta trước rồi nói sau!”
A Miên và Du Tử Tức tuy đều là đệ tử của Nguyên Nhất trưởng lão, nhưng thứ A Miên học chỉ là ngoại công cơ bản và thuật dùng cổ độc, còn thứ Du Tử Tức học lại võ công hàng thật giá thật, cho nên, nếu bỏ qua điểm dùng độc này, A Miên có thể nói là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5, nếu không ngày đó ở địa đạo, lúc Hồng Đậu bị ảnh hưởng từ Hợp Hoan hương mà mạnh mẽ đẩy ngã A Miên, A Miên đã có thể phản kháng được rồi.
Nói cách khác chính là A Miên am hiểu công kích bằng thuật pháp, chứ không am hiểu công kích vật lý, Hồng Đậu ít nhiều cũng đã nhận ra được. Đối với lời khiêu chiến của Du Tử Tức, A Miên còn chưa nói gì, Hồng Đậu liền híp mắt cảnh cáo nói: “Du Tử Tức, là ta không quản được, hay gần đây ngươi đã quá tự tung tự tác rồi, muốn bị đánh sao?”
“A…” Du Tử Tức nhếch môi, “Phương Hồng Đậu, nếu thật sự nghiêm túc đánh một trận, cũng chưa chắc là ta sẽ thua. Ngươi cũng đừng mong dùng biện pháp nuôi chó lúc trước để đối phó ta, lúc này bất luận ngươi ném cái gì, ta cũng sẽ không…”
“Đồ con rùa!” Hồng Đậu ném một chén trà ra xa, “Mau đi nhặt lại!”
Phượng Khuynh Liên chỉ cảm thấy bên cạnh mình có trận gió thổi qua, Du Tử Tức ngồi ngay cạnh nàng ta đã không thấy bóng người.
Lại nhìn ra cửa, người đang dùng miệng đớp lấy chén trà kia, không phải Du Tử Tức thì còn là ai nữa?
/556
|