Du Tử Tức chưa bao giờ bị người ta đánh qua, lại còn đánh vào mặt …… Không thể không nói, cảm giác hiện tại thực vi diệu, hắn lại cố gắng nở một nụ cười tươi, thật khó cho hắn vào lúc này vẫn còn có thể cười ra được, “Vương cô nương……”
“Câm miệng!” Hồng Đậu lại nện một quyền lên mắt phải hắn, đừng nhìn cô nương này trông có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng lực tay thật đúng là không nhỏ.
Một quyền này nện vào trên người, thật đúng là dư vị vô tận a.
Du Tử Tức bị đấm thành hai mắt gấu trúc, hơn nữa bộ dáng tươi cười quyến rũ của hắn lại không hề đổi, liền từ trên xuống dưới đều để lộ ra vẻ tự tin, tự tin cái gì?
Đó chính là tự tin bản công tử bất luận trở nên thế nào, cũng đều là đẹp nhất.
Chẳng qua người khác nhìn bộ dáng chật vật mà lại miễn cưỡng cười vui này của hắn, lại quỷ dị nảy sinh một chút đồng tình.
Cái người này bị người ta đánh thành hai mắt gấu trúc, vậy mà vẫn có thể cười được, chẳng lẽ là bị thiểu năng?
Nếu để Du Tử Tức biết có người nghĩ như vậy về mình, hắn tuyệt đối sẽ ở trong lòng niệm chú MMP*……
*MMP: Viết tắt của câu chửi tục, tương đương ĐMM =))))
Kiếm của Hồng Đậu đặt trên cổ Du Tử Tức, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, vội hô: “Kỳ Chiêu, lấy sợi dây thừng lại đây!”
Người ở đây, Thức Bạch là trẻ con, Phượng Khuynh Liên phải đỡ Thẩm Lạc Ngôn đang bị trọng thương, có thể làm chân sai vặt, cũng cũng chỉ có Kỳ Chiêu, Kỳ Chiêu nghe được Hồng Đậu gọi tên mình, hắn ngẩn người, bắt đầu tìm dây thừng bốn phía, nhưng trên núi này, sao mà có dây thừng được? Chẳng qua Kỳ Chiêu là người thông minh, hắn liền nhìn sang hắc y nhân bị Thức Bạch đả thương nằm la liệt trên đất.
“Đại tỷ đợi nhé!” Kỳ Chiêu ngồi xổm xuống bên cạnh hắc y nhân đang hôn mê, hắn trước tiên xắn tay áo của mình, tiếp theo liền bắt đầu tháo đai lưng trên người hắc y nhân đó……
Mọi người: “……”
Không phải dùng thành kiến nhìn người, mà cái bộ dạng lúi húi tháo dây buộc quần người khác của Kỳ Chiêu kia…… xác thực là rất đáng khinh.
Chẳng qua im lặng trong một chớp mắt, các hắc y nhân còn lại nhìn thấy giáo chủ bị bắt vốn đã dừng tiến công đứng ở một bên không biết làm sao, vừa nghe nữ nhân này muốn trói lại giáo chủ mà bọn họ kính trọng nhất, lập tức liền nhấc đao trong tay, rất có một loại khí thế các ngươi dám vũ nhục giáo chủ chúng ta thử xem.
Thử liền thử!
Du Tử Tức nằm ngay trong tay Hồng Đậu, để nàng xem nhóm người này dám hành động thiếu suy nghĩ hay không?
“Các ngươi nếu như dám động, ta liền khiến đầu kẻ này rơi xuống đất!” Để làm cho lời nói của mình càng thêm thuyết phục, Hồng Đậu không chỉ bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, còn cầm kiếm trong tay gí sát vào cổ Du Tử Tức một phân.
Thời khắc nguy cấp như vậy, Du Tử Tức còn nhàn hạ chậm rãi nói với thủ hạ của mình một câu: “Không cần hoảng, vị Vương cô nương này trước nay chưa từng giết người đâu, nàng không dám giết.”
“Ngươi nói ai không dám giết người!” Hồng Đậu lại giật giật tay cầm kiếm, mũi kiếm sắc bén kia, liền làm rách một đoạn da trên cổ Du Tử Tức.
Du Tử Tức cũng không sợ hãi, ngược lại còn duỗi đầu ra phía trước, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, đến đây đi, Vương cô nương, có thể chết trên tay ngươi, ta có chết cũng không tiếc.”
“Uy…… Ngươi đừng lộn xộn!” Hồng Đậu thấy hắn một lòng một dạ đưa cổ về phía mũi kiếm, nàng không khỏi lại nắm kiếm lui về phía sau, “Du Tử Tức, ngươi không muốn sống nữa!”
“Vương cô nương nói đùa, có người nào sẽ không muốn sống đây? Chỉ là nếu có thể dùng mạng của ta đổi lấy nụ cười của Vương cô nương, ta đây liền không cần mạng này nữa, Vương cô nương, chỉ cần thanh kiếm nhẹ nhàng cắt lên cổ ta một nhát, ta đây liền đi đời nhà ma, đây là một việc rất đơn giản……”
“Uy! Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi đừng có lộn xộn! Nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi!”
“Tới đây, tới đây…… Vương cô nương giết ta đi này……”
Chỉ thấy Du Tử Tức vốn là thân con tin từng bước ép sát, người trói là Hồng Đậu lại từng bước lui về phía sau, cái trường hợp đầu đuôi lẫn lộn này …… Làm mọi người nhất thời không nói nổi.
Ngay lúc Hồng Đậu vừa vội vừa tức, một bàn tay tái nhợt nắm lấy bàn tay cầm kiếm của nàng, đồng thời, đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói ôn nhuận, “Không cần sợ.”
Là Thẩm Lạc Ngôn gắng gượng chống đỡ bước đến bên người nàng.
Hồng Đậu nhấp môi nhìn hắn, dáng vẻ nhỏ nhắn liền có chút ủy khuất, nàng chưa từng giết người, cũng không dám giết người.
Thẩm Lạc Ngôn hơi hơi khựng lại một giây, tiếp nhận trường kiếm Hồng Đậu đặt trên cổ Du Tử Tức, hắn hơi hơi tiến lên một bước, chắn giữa Hồng Đậu và Du Tử Tức, giọng nói lạnh lùng, “Giáo chủ Ma giáo thật thủ đoạn, biết Hồng Đậu vẫn chưa từng giết người, liền không dám động thủ giết ngươi.”
“Ai nha, chẳng lẽ lại nói, rằng ta hiểu rõ Vương cô nương hơn cả Thẩm trang chủ sao, Thẩm trang chủ tức giận à?” Người cầm kiếm biến thành Thẩm Lạc Ngôn, Du Tử Tức cũng biết Thẩm Lạc Ngôn không hề giống như đầu óc đơn giản của Hồng Đậu, nhưng cái miệng dẻo quẹo này của hắn vẫn không muốn buông tha người ta.
“Chỉ bằng ngươi, cũng dám nói xằng là hiểu rõ?” Thẩm Lạc Ngôn nói thong dong, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn thần sắc chưa động, trường kiếm trong tay cũng đã đâm xuyên qua xương tỳ bà bên trái của Du Tử Tức.
Du Tử Tức kêu lên một tiếng.
Tia máu vẩy ra.
Hồng Đậu giật mình sững sờ trong chớp mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Một bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay đang buông thõng của nàng, nàng cúi đầu nhìn lại, là Thức Bạch.
“Đừng sợ.” Thức Bạch nâng khóe môi, một nụ cười tươi nhàn nhạt, như tắm mình trong gió xuân, lại an ủi lòng người, “Hắn là người trong giang hồ, hôm nay Du Tử Tức nếu mất mạng tại đây, cũng không liên quan gì đến ngươi cả.”
Ánh trăng sáng tỏ soi lên bạch y trên người Thức Bạch, Hồng Đậu hoảng hốt như thấy được tiểu thiên sứ ấm áp vậy.
“Được rồi được rồi!” Kỳ Chiêu vĩnh viễn không theo kịp tiết tấu tóm lấy dây lưng quần vừa mới rút được trên người hắc y nhân, chạy tới nói: “Chúng ta có dây thừng…… Chẳng qua, hiện tại các ngươi có phải không cần dây thừng nữa hay không?”
Kỳ Chiêu nhìn Du Tử Tức trên người nhuốm máu, không rõ dây thừng mình tìm được có phải không còn giá trị nữa hay không.
Vì thế hắn nhìn về phía Hồng Đậu, “Đại tỷ……”
“Câm miệng!” Hồng Đậu trừng mắt nhìn tên gia hỏa phá hư không khí này một cái.
Kỳ Chiêu vô tội chớp chớp mắt, rất là yếu ớt cầm dây lưng quần xoay người bước trở lại, “Hay ta trả cái cái đai lưng này cho người ta đi……”
Bóng dáng kia, thế nào lại cảm thấy đáng thương như vậy.
Hồng Đậu dừng một chút, hỏi Thức Bạch, “Có phải thái độ của ta đối với hắn quá kém hay không?”
Thức Bạch hỏi lại, “Vậy ngươi sẽ xin lỗi sao?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Thức Bạch mỉm cười, “Vậy thái độ kém hơn chút nữa cũng không sao cả.”
Hồng Đậu nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này đúng là có lý thật.
“Câm miệng!” Hồng Đậu lại nện một quyền lên mắt phải hắn, đừng nhìn cô nương này trông có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng lực tay thật đúng là không nhỏ.
Một quyền này nện vào trên người, thật đúng là dư vị vô tận a.
Du Tử Tức bị đấm thành hai mắt gấu trúc, hơn nữa bộ dáng tươi cười quyến rũ của hắn lại không hề đổi, liền từ trên xuống dưới đều để lộ ra vẻ tự tin, tự tin cái gì?
Đó chính là tự tin bản công tử bất luận trở nên thế nào, cũng đều là đẹp nhất.
Chẳng qua người khác nhìn bộ dáng chật vật mà lại miễn cưỡng cười vui này của hắn, lại quỷ dị nảy sinh một chút đồng tình.
Cái người này bị người ta đánh thành hai mắt gấu trúc, vậy mà vẫn có thể cười được, chẳng lẽ là bị thiểu năng?
Nếu để Du Tử Tức biết có người nghĩ như vậy về mình, hắn tuyệt đối sẽ ở trong lòng niệm chú MMP*……
*MMP: Viết tắt của câu chửi tục, tương đương ĐMM =))))
Kiếm của Hồng Đậu đặt trên cổ Du Tử Tức, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, vội hô: “Kỳ Chiêu, lấy sợi dây thừng lại đây!”
Người ở đây, Thức Bạch là trẻ con, Phượng Khuynh Liên phải đỡ Thẩm Lạc Ngôn đang bị trọng thương, có thể làm chân sai vặt, cũng cũng chỉ có Kỳ Chiêu, Kỳ Chiêu nghe được Hồng Đậu gọi tên mình, hắn ngẩn người, bắt đầu tìm dây thừng bốn phía, nhưng trên núi này, sao mà có dây thừng được? Chẳng qua Kỳ Chiêu là người thông minh, hắn liền nhìn sang hắc y nhân bị Thức Bạch đả thương nằm la liệt trên đất.
“Đại tỷ đợi nhé!” Kỳ Chiêu ngồi xổm xuống bên cạnh hắc y nhân đang hôn mê, hắn trước tiên xắn tay áo của mình, tiếp theo liền bắt đầu tháo đai lưng trên người hắc y nhân đó……
Mọi người: “……”
Không phải dùng thành kiến nhìn người, mà cái bộ dạng lúi húi tháo dây buộc quần người khác của Kỳ Chiêu kia…… xác thực là rất đáng khinh.
Chẳng qua im lặng trong một chớp mắt, các hắc y nhân còn lại nhìn thấy giáo chủ bị bắt vốn đã dừng tiến công đứng ở một bên không biết làm sao, vừa nghe nữ nhân này muốn trói lại giáo chủ mà bọn họ kính trọng nhất, lập tức liền nhấc đao trong tay, rất có một loại khí thế các ngươi dám vũ nhục giáo chủ chúng ta thử xem.
Thử liền thử!
Du Tử Tức nằm ngay trong tay Hồng Đậu, để nàng xem nhóm người này dám hành động thiếu suy nghĩ hay không?
“Các ngươi nếu như dám động, ta liền khiến đầu kẻ này rơi xuống đất!” Để làm cho lời nói của mình càng thêm thuyết phục, Hồng Đậu không chỉ bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, còn cầm kiếm trong tay gí sát vào cổ Du Tử Tức một phân.
Thời khắc nguy cấp như vậy, Du Tử Tức còn nhàn hạ chậm rãi nói với thủ hạ của mình một câu: “Không cần hoảng, vị Vương cô nương này trước nay chưa từng giết người đâu, nàng không dám giết.”
“Ngươi nói ai không dám giết người!” Hồng Đậu lại giật giật tay cầm kiếm, mũi kiếm sắc bén kia, liền làm rách một đoạn da trên cổ Du Tử Tức.
Du Tử Tức cũng không sợ hãi, ngược lại còn duỗi đầu ra phía trước, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, đến đây đi, Vương cô nương, có thể chết trên tay ngươi, ta có chết cũng không tiếc.”
“Uy…… Ngươi đừng lộn xộn!” Hồng Đậu thấy hắn một lòng một dạ đưa cổ về phía mũi kiếm, nàng không khỏi lại nắm kiếm lui về phía sau, “Du Tử Tức, ngươi không muốn sống nữa!”
“Vương cô nương nói đùa, có người nào sẽ không muốn sống đây? Chỉ là nếu có thể dùng mạng của ta đổi lấy nụ cười của Vương cô nương, ta đây liền không cần mạng này nữa, Vương cô nương, chỉ cần thanh kiếm nhẹ nhàng cắt lên cổ ta một nhát, ta đây liền đi đời nhà ma, đây là một việc rất đơn giản……”
“Uy! Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi đừng có lộn xộn! Nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi!”
“Tới đây, tới đây…… Vương cô nương giết ta đi này……”
Chỉ thấy Du Tử Tức vốn là thân con tin từng bước ép sát, người trói là Hồng Đậu lại từng bước lui về phía sau, cái trường hợp đầu đuôi lẫn lộn này …… Làm mọi người nhất thời không nói nổi.
Ngay lúc Hồng Đậu vừa vội vừa tức, một bàn tay tái nhợt nắm lấy bàn tay cầm kiếm của nàng, đồng thời, đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói ôn nhuận, “Không cần sợ.”
Là Thẩm Lạc Ngôn gắng gượng chống đỡ bước đến bên người nàng.
Hồng Đậu nhấp môi nhìn hắn, dáng vẻ nhỏ nhắn liền có chút ủy khuất, nàng chưa từng giết người, cũng không dám giết người.
Thẩm Lạc Ngôn hơi hơi khựng lại một giây, tiếp nhận trường kiếm Hồng Đậu đặt trên cổ Du Tử Tức, hắn hơi hơi tiến lên một bước, chắn giữa Hồng Đậu và Du Tử Tức, giọng nói lạnh lùng, “Giáo chủ Ma giáo thật thủ đoạn, biết Hồng Đậu vẫn chưa từng giết người, liền không dám động thủ giết ngươi.”
“Ai nha, chẳng lẽ lại nói, rằng ta hiểu rõ Vương cô nương hơn cả Thẩm trang chủ sao, Thẩm trang chủ tức giận à?” Người cầm kiếm biến thành Thẩm Lạc Ngôn, Du Tử Tức cũng biết Thẩm Lạc Ngôn không hề giống như đầu óc đơn giản của Hồng Đậu, nhưng cái miệng dẻo quẹo này của hắn vẫn không muốn buông tha người ta.
“Chỉ bằng ngươi, cũng dám nói xằng là hiểu rõ?” Thẩm Lạc Ngôn nói thong dong, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn thần sắc chưa động, trường kiếm trong tay cũng đã đâm xuyên qua xương tỳ bà bên trái của Du Tử Tức.
Du Tử Tức kêu lên một tiếng.
Tia máu vẩy ra.
Hồng Đậu giật mình sững sờ trong chớp mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Một bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay đang buông thõng của nàng, nàng cúi đầu nhìn lại, là Thức Bạch.
“Đừng sợ.” Thức Bạch nâng khóe môi, một nụ cười tươi nhàn nhạt, như tắm mình trong gió xuân, lại an ủi lòng người, “Hắn là người trong giang hồ, hôm nay Du Tử Tức nếu mất mạng tại đây, cũng không liên quan gì đến ngươi cả.”
Ánh trăng sáng tỏ soi lên bạch y trên người Thức Bạch, Hồng Đậu hoảng hốt như thấy được tiểu thiên sứ ấm áp vậy.
“Được rồi được rồi!” Kỳ Chiêu vĩnh viễn không theo kịp tiết tấu tóm lấy dây lưng quần vừa mới rút được trên người hắc y nhân, chạy tới nói: “Chúng ta có dây thừng…… Chẳng qua, hiện tại các ngươi có phải không cần dây thừng nữa hay không?”
Kỳ Chiêu nhìn Du Tử Tức trên người nhuốm máu, không rõ dây thừng mình tìm được có phải không còn giá trị nữa hay không.
Vì thế hắn nhìn về phía Hồng Đậu, “Đại tỷ……”
“Câm miệng!” Hồng Đậu trừng mắt nhìn tên gia hỏa phá hư không khí này một cái.
Kỳ Chiêu vô tội chớp chớp mắt, rất là yếu ớt cầm dây lưng quần xoay người bước trở lại, “Hay ta trả cái cái đai lưng này cho người ta đi……”
Bóng dáng kia, thế nào lại cảm thấy đáng thương như vậy.
Hồng Đậu dừng một chút, hỏi Thức Bạch, “Có phải thái độ của ta đối với hắn quá kém hay không?”
Thức Bạch hỏi lại, “Vậy ngươi sẽ xin lỗi sao?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Thức Bạch mỉm cười, “Vậy thái độ kém hơn chút nữa cũng không sao cả.”
Hồng Đậu nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này đúng là có lý thật.
/556
|