Xà thần phun lưỡi, phát ra tiếng “zz zz”.
“Xà thần đại nhân nói…” Tang Tang phiên dịch: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta là đại thần chắc? Ngươi cầu khẩn ta phù hộ gia đình yên ổn, sinh con nhiều phúc còn được, chứ ta không có bản lĩnh xé rách thời không.”
Có thể nói, lời Tang Tang thuật lại không châm chọc bằng một phần nhỏ giọng điệu của xà thần.
Hồng Đậu thất vọng nghĩ, quả nhiên mình vẫn chỉ có thể nghĩ cách làm theo lời Tô Mộc nói. Nhưng rất nhanh, nàng lại hưng phấn hỏi: “Cái gì!? Có thể cầu khẩn sinh con sao?”
Tang Tang nghi hoặc chớp chớp mắt, “Đại tỷ tỷ… Ngươi muốn cầu khẩn sinh đứa bé?”
“Đúng! Ta chỉ cầu điều này!” Hồng Đậu liều mạng gật đầu, nàng kinh hỉ nói: “Hóa ra xà thần đại nhân còn có bản lĩnh lợi hại như vậy, ta quả là thất kính, thất kính!”
Khi không biết xà thần thực sự có bản lĩnh, liền có lệ kêu nó là xà thần, hiện tại biết nó có bản lĩnh rồi, liền luôn miệng gọi xà thần đại nhân, xà thần đại nhân.
Xà thần liếc đôi mắt màu xanh biếc về phía Hồng Đậu, người mẫn cảm có thể nhận ra lúc này nó đang tập trung nhìn.
Tang Tang là nhân sĩ chuyên nghiệp, nàng nói: “Tuy xà thần đại nhân còn chưa lột xác thành Thanh Long, nhưng thần tính thì tương tự. Thanh Long chủ quản sinh sôi, phát triển, chỉ cần thành tâm cầu khẩn, liền có thể đạt thành tâm nguyện.”
“Ta thành tâm cầu khẩn!” Hồng Đậu ôm một bát cơm, ở trên cắm ba chiếc đũa, nhắm mắt lại nghiêm túc thì thầm: “Xin xà thần phù hộ ta, có thể để ta mang thai con của A Miên, tốt nhất là một bé gái xinh xắn!”
Cái đuôi xà thần đảo qua, “Bộp” một tiếng, bát cơm cắm ba chiếc đũa trong tay Hồng Đậu kia liền rơi xuống đất.
Hồng Đậu tủi thân, “Xà thần đại nhân, điều kiện có đơn sơ một chút, nhưng tâm ta thực sự chân thành mà, cùng lắm thì ngươi phù hộ ta trước, về sau ta lại chuẩn bị một chút hương nến tế phẩm cho ngươi.”
“Đại… Đại tỷ tỷ…” Tang Tang ôm lấy xà thần, để tránh nó tức giận không khống chế được bản thân, nàng nhỏ giọng nói: “Hương nến tế phẩm… Là để cung phụng người chết và quỷ thần…”
“A?” Hồng Đậu ngây ngốc, “Hình như là vậy…”
Xà thần là một con rắn rất chú ý đến thể diện, lấy lễ tiết dành cho người chết để cung phụng nó, vậy không phải hoàn toàn đang khiêu khích nó sao!?
Hồng Đậu biết mình làm sai, nàng chột dạ cười cười, “Xà thần đại nhân, là ta không hiểu chuyện, ngươi đừng trách móc, ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, có thể cầu xin ngươi phù hộ ta mang thai một đứa trẻ không vậy?”
Xà thần lại “Zz” vài tiếng, có thể nghe ra ngữ khí của nó cực kỳ không thân thiện, đương nhiên, khi thuật lại bằng lời của Tang Tang, sự không thân thiện kia đã hoàn toàn biến mất, “Xà thần đại nhân nói… Cầu con là chuyện của hai người, một mình đại tỷ tỷ ngươi muốn sinh con, cũng là vô dụng.”
“Ý xà thần đại nhân là, bảo ta và A Miên cùng tới xin ngươi sao?”
Nhắc tới A Miên, đôi mắt xanh của xà thần xẹt qua dị sắc, đại khái là cảm thấy quá phiền toái, nó dứt khoát lại qua loa có lệ phát ra mấy tiếng.
Tang Tang lại thuật lại, “Được rồi được rồi, ta đã phù hộ ngươi, ngươi liền trở về yên ổn chờ mang thai sinh con đi.”
Hồng Đậu rốt cuộc vui vẻ.
Không lâu sau đó, A Miên cùng Mông Nhi rốt cuộc trở lại, xà thần sớm đã biến trở về thành một con rắn nhỏ quấn trên cổ tay Tang Tang, chờ đến khi Mông Nhi dẫn Tang Tang rời đi, không còn người ngoài nữa, Hồng Đậu ôm chặt A Miên nói: “A Miên, chàng nói xem con của chúng ta đặt tên là gì mới tốt?”
“Chẳng phải đã nói không nhắc tới chuyện con cái nữa sao?” A Miên dùng khóe mắt quét tới sàn nhà bị vỡ, còn cả bát cơm rơi trên đất kia, như suy tư gì đó mà nhướng mày.
Hồng Đậu ôm hắn nói: “Đằng nào cũng sẽ có con, chúng ta nghĩ trước cũng vậy mà.”
“Không vội.” A Miên mỉm cười, “Con chúng ta trong tương lai ngay cả là nam hay là nữ cũng chưa biết đâu đấy.”
Nàng không thuận theo không buông tha, “Vậy con trai lấy một tên, con gái cũng lấy một tên là được.”
Hôm nay có xà thần kia phù hộ, nàng tin tưởng, bụng mình khẳng định rất nhanh sẽ có động tĩnh!
A Miên bất đắc dĩ thở dài, lại thấy nàng chấp nhất với chuyện này như vậy, liền hơi suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu tương lai chúng ta có con, bất luận nam nữ, đều gọi là Nam Quốc đi.”
“Nam Quốc?” Hồng Đậu khó hiểu.
A Miên cười nhẹ, “Hồng Đậu sinh Nam Quốc* đó.”
(*) Hồng đậu sinh Nam quốc: Câu đầu trong bài thơ “Tương tư” của Vương Duy, có nghĩa là “Đậu hồng (đậu đỏ) sinh ra ở nước Nam”, nhưng A Miên chơi chữ, đổi thành ý “Hồng Đậu sinh ra Nam Quốc” để lấy cớ đặt tên con là Nam Quốc.
“Xà thần đại nhân nói…” Tang Tang phiên dịch: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta là đại thần chắc? Ngươi cầu khẩn ta phù hộ gia đình yên ổn, sinh con nhiều phúc còn được, chứ ta không có bản lĩnh xé rách thời không.”
Có thể nói, lời Tang Tang thuật lại không châm chọc bằng một phần nhỏ giọng điệu của xà thần.
Hồng Đậu thất vọng nghĩ, quả nhiên mình vẫn chỉ có thể nghĩ cách làm theo lời Tô Mộc nói. Nhưng rất nhanh, nàng lại hưng phấn hỏi: “Cái gì!? Có thể cầu khẩn sinh con sao?”
Tang Tang nghi hoặc chớp chớp mắt, “Đại tỷ tỷ… Ngươi muốn cầu khẩn sinh đứa bé?”
“Đúng! Ta chỉ cầu điều này!” Hồng Đậu liều mạng gật đầu, nàng kinh hỉ nói: “Hóa ra xà thần đại nhân còn có bản lĩnh lợi hại như vậy, ta quả là thất kính, thất kính!”
Khi không biết xà thần thực sự có bản lĩnh, liền có lệ kêu nó là xà thần, hiện tại biết nó có bản lĩnh rồi, liền luôn miệng gọi xà thần đại nhân, xà thần đại nhân.
Xà thần liếc đôi mắt màu xanh biếc về phía Hồng Đậu, người mẫn cảm có thể nhận ra lúc này nó đang tập trung nhìn.
Tang Tang là nhân sĩ chuyên nghiệp, nàng nói: “Tuy xà thần đại nhân còn chưa lột xác thành Thanh Long, nhưng thần tính thì tương tự. Thanh Long chủ quản sinh sôi, phát triển, chỉ cần thành tâm cầu khẩn, liền có thể đạt thành tâm nguyện.”
“Ta thành tâm cầu khẩn!” Hồng Đậu ôm một bát cơm, ở trên cắm ba chiếc đũa, nhắm mắt lại nghiêm túc thì thầm: “Xin xà thần phù hộ ta, có thể để ta mang thai con của A Miên, tốt nhất là một bé gái xinh xắn!”
Cái đuôi xà thần đảo qua, “Bộp” một tiếng, bát cơm cắm ba chiếc đũa trong tay Hồng Đậu kia liền rơi xuống đất.
Hồng Đậu tủi thân, “Xà thần đại nhân, điều kiện có đơn sơ một chút, nhưng tâm ta thực sự chân thành mà, cùng lắm thì ngươi phù hộ ta trước, về sau ta lại chuẩn bị một chút hương nến tế phẩm cho ngươi.”
“Đại… Đại tỷ tỷ…” Tang Tang ôm lấy xà thần, để tránh nó tức giận không khống chế được bản thân, nàng nhỏ giọng nói: “Hương nến tế phẩm… Là để cung phụng người chết và quỷ thần…”
“A?” Hồng Đậu ngây ngốc, “Hình như là vậy…”
Xà thần là một con rắn rất chú ý đến thể diện, lấy lễ tiết dành cho người chết để cung phụng nó, vậy không phải hoàn toàn đang khiêu khích nó sao!?
Hồng Đậu biết mình làm sai, nàng chột dạ cười cười, “Xà thần đại nhân, là ta không hiểu chuyện, ngươi đừng trách móc, ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, có thể cầu xin ngươi phù hộ ta mang thai một đứa trẻ không vậy?”
Xà thần lại “Zz” vài tiếng, có thể nghe ra ngữ khí của nó cực kỳ không thân thiện, đương nhiên, khi thuật lại bằng lời của Tang Tang, sự không thân thiện kia đã hoàn toàn biến mất, “Xà thần đại nhân nói… Cầu con là chuyện của hai người, một mình đại tỷ tỷ ngươi muốn sinh con, cũng là vô dụng.”
“Ý xà thần đại nhân là, bảo ta và A Miên cùng tới xin ngươi sao?”
Nhắc tới A Miên, đôi mắt xanh của xà thần xẹt qua dị sắc, đại khái là cảm thấy quá phiền toái, nó dứt khoát lại qua loa có lệ phát ra mấy tiếng.
Tang Tang lại thuật lại, “Được rồi được rồi, ta đã phù hộ ngươi, ngươi liền trở về yên ổn chờ mang thai sinh con đi.”
Hồng Đậu rốt cuộc vui vẻ.
Không lâu sau đó, A Miên cùng Mông Nhi rốt cuộc trở lại, xà thần sớm đã biến trở về thành một con rắn nhỏ quấn trên cổ tay Tang Tang, chờ đến khi Mông Nhi dẫn Tang Tang rời đi, không còn người ngoài nữa, Hồng Đậu ôm chặt A Miên nói: “A Miên, chàng nói xem con của chúng ta đặt tên là gì mới tốt?”
“Chẳng phải đã nói không nhắc tới chuyện con cái nữa sao?” A Miên dùng khóe mắt quét tới sàn nhà bị vỡ, còn cả bát cơm rơi trên đất kia, như suy tư gì đó mà nhướng mày.
Hồng Đậu ôm hắn nói: “Đằng nào cũng sẽ có con, chúng ta nghĩ trước cũng vậy mà.”
“Không vội.” A Miên mỉm cười, “Con chúng ta trong tương lai ngay cả là nam hay là nữ cũng chưa biết đâu đấy.”
Nàng không thuận theo không buông tha, “Vậy con trai lấy một tên, con gái cũng lấy một tên là được.”
Hôm nay có xà thần kia phù hộ, nàng tin tưởng, bụng mình khẳng định rất nhanh sẽ có động tĩnh!
A Miên bất đắc dĩ thở dài, lại thấy nàng chấp nhất với chuyện này như vậy, liền hơi suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu tương lai chúng ta có con, bất luận nam nữ, đều gọi là Nam Quốc đi.”
“Nam Quốc?” Hồng Đậu khó hiểu.
A Miên cười nhẹ, “Hồng Đậu sinh Nam Quốc* đó.”
(*) Hồng đậu sinh Nam quốc: Câu đầu trong bài thơ “Tương tư” của Vương Duy, có nghĩa là “Đậu hồng (đậu đỏ) sinh ra ở nước Nam”, nhưng A Miên chơi chữ, đổi thành ý “Hồng Đậu sinh ra Nam Quốc” để lấy cớ đặt tên con là Nam Quốc.
/556
|