Hồng Đậu tuy không thích xen vào việc của người khác, nhưng từ nhỏ nàng chính là một người rất có trách nhiệm, từ tiểu học cho đến đại học, bất luận giáo viên giao bài tập thế nào, nàng cũng chưa bao giờ nợ bài tập cả, nếu đến ngày trực nhật của nàng, vậy nàng tuyệt đối sẽ quét tước phòng học cực kỳ sạch sẽ.
Nàng từ nhỏ đã được thúc thúc dạy dỗ, phải làm một người có trách nhiệm, bất luận là đối với người, hay đối với chuyện, nếu nàng đã quyết định nhúng tay, vậy nàng nhất định sẽ phải phụ trách đến cùng.
Đừng nhìn Hồng Đậu ngày thường có vẻ dễ bắt nạt, nhưng một khi nàng quyết định chuyện gì, sẽ không ai có thể khiến nàng đổi ý.
Thẩm Lạc Ngôn thấy lời của Hồng Đậu đã lộ rõ sự kiên quyết, hắn liền biết mình đã nhiều lời vô ích rồi, mà khi nhìn thấy hai tay của Hồng Đậu và A Miên nắm lấy nhau, hắn cũng không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn có một loại cảm giác vi diệu khó mà miêu tả.
Loại cảm giác này, so với khi ăn phải món điểm tâm khó ăn mà Hồng Đậu làm ở Võ Lâm Minh ngày đó, còn khiến người ta không vui hơn.
Có lẽ là vì trước sau hắn cũng là huynh trưởng của nàng, đối với loại chuyện gặp “em rể” này, hắn sẽ có bất mãn trời sinh, có lẽ cũng là do nguyên nhân khác… nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, Thẩm Lạc Ngôn không muốn nghĩ nhiều.
“Ngươi… tự giải quyết cho tốt.” Thẩm Lạc Ngôn xoay người, sau khi bước ra một bước, hắn lại nói: “Nếu tương lai gặp nạn, ngươi có thể tới Thẩm Gia Trang tìm ta.”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Đậu cảm nhận được thiện ý Thẩm Lạc Ngôn biểu lộ ra với nàng, nàng khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Thẩm Lạc Ngôn hôm nay uống lộn thuốc?”
“Ừm.” A Miên gật đầu, “Người uống lộn thuốc, chúng ta vẫn nên rời xa mới phải.”
Hồng Đậu câm nín nhìn A Miên, không hề cảm thấy lời này của hắn là đang nói đùa.
“Hóa ra hắn chính là Thẩm Trang chủ.” Mông Nhi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói: “Hắn thoạt nhìn quả thực giống chính nhân quân tử mà người Trung Nguyên vẫn nói.”
Ngoại trừ việc không rõ mình thích ai, thì Thẩm Lạc Ngôn có thể nói là chính nhân quân tử khiến người ta không thể bắt bẻ, lời này không sai, cho nên Hồng Đậu cũng không cảm thấy Mông Nhi nói lời này có gì không đúng.
Nhưng Hồng Đậu không nói gì, A Miên lại không vui, hắn liếc mắt nhìn Mông Nhi, nhàn nhạt nói: “Nếu Mông Nhi sư đệ cảm thấy Thẩm Trang chủ rất tốt, vậy không ngại thì để ta đi gọi Thẩm Trang chủ về, nhờ hắn dẫn ngươi đến Thẩm Gia Trang ở một thời gian nhé?”
“A Miên sư huynh, ta chỉ thuận miệng nói thôi, không thể coi là thật.” Mông Nhi biết lễ nghi của Trung Nguyên phiền phức cực kỳ, hắn ở Đường Môn đã cảm thấy cả người mất tự nhiên, nếu còn đi Thẩm Gia Trang, vậy không phải tự tìm phiền phức cho mình sao? Hắn vội gọi tên Chi Chi một tiếng, thằn lằn lửa bò lại lên tay hắn, Mông Nhi lập tức quay đầu rời đi, “A Miên sư huynh ta còn có việc, về phòng trước đây.”
“Rầm” một tiếng, Mông Nhi vào phòng đóng cửa lại.
Hồng Đậu nhìn A Miên, “Chàng dọa sợ Mông Nhi rồi.”
“Ta chỉ suy nghĩ cho hắn thôi, không hề định dọa hắn.” A Miên nắm tay Hồng Đậu ngồi trên ghế đá, hắn đặt bát cháo kia tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Lúc còn trên giường liền nghe nàng kêu đói, cháo vẫn nóng, tranh thủ uống đi.”
Nếu không phải nàng nói vậy… còn không biết có thể thuận lợi xuống giường hay không đâu.
Hồng Đậu chột dạ bưng cháo lên uống một ngụm, nàng lại thuận miệng hỏi: “A Miên, lễ tang của lão gia tử Đường Môn, rốt cuộc định sắp xếp như thế nào?”
“Trước hết đặt linh cữu ở linh đường bảy ngày, sau bảy ngày mới hạ táng, hiện tại người đến Đường Môn phúng viếng cũng đều tính chờ đến khi lão gia tử Đường Môn nhập thổ vi an mới cáo từ rời đi.”
Nàng từ nhỏ đã được thúc thúc dạy dỗ, phải làm một người có trách nhiệm, bất luận là đối với người, hay đối với chuyện, nếu nàng đã quyết định nhúng tay, vậy nàng nhất định sẽ phải phụ trách đến cùng.
Đừng nhìn Hồng Đậu ngày thường có vẻ dễ bắt nạt, nhưng một khi nàng quyết định chuyện gì, sẽ không ai có thể khiến nàng đổi ý.
Thẩm Lạc Ngôn thấy lời của Hồng Đậu đã lộ rõ sự kiên quyết, hắn liền biết mình đã nhiều lời vô ích rồi, mà khi nhìn thấy hai tay của Hồng Đậu và A Miên nắm lấy nhau, hắn cũng không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn có một loại cảm giác vi diệu khó mà miêu tả.
Loại cảm giác này, so với khi ăn phải món điểm tâm khó ăn mà Hồng Đậu làm ở Võ Lâm Minh ngày đó, còn khiến người ta không vui hơn.
Có lẽ là vì trước sau hắn cũng là huynh trưởng của nàng, đối với loại chuyện gặp “em rể” này, hắn sẽ có bất mãn trời sinh, có lẽ cũng là do nguyên nhân khác… nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, Thẩm Lạc Ngôn không muốn nghĩ nhiều.
“Ngươi… tự giải quyết cho tốt.” Thẩm Lạc Ngôn xoay người, sau khi bước ra một bước, hắn lại nói: “Nếu tương lai gặp nạn, ngươi có thể tới Thẩm Gia Trang tìm ta.”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Đậu cảm nhận được thiện ý Thẩm Lạc Ngôn biểu lộ ra với nàng, nàng khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Thẩm Lạc Ngôn hôm nay uống lộn thuốc?”
“Ừm.” A Miên gật đầu, “Người uống lộn thuốc, chúng ta vẫn nên rời xa mới phải.”
Hồng Đậu câm nín nhìn A Miên, không hề cảm thấy lời này của hắn là đang nói đùa.
“Hóa ra hắn chính là Thẩm Trang chủ.” Mông Nhi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói: “Hắn thoạt nhìn quả thực giống chính nhân quân tử mà người Trung Nguyên vẫn nói.”
Ngoại trừ việc không rõ mình thích ai, thì Thẩm Lạc Ngôn có thể nói là chính nhân quân tử khiến người ta không thể bắt bẻ, lời này không sai, cho nên Hồng Đậu cũng không cảm thấy Mông Nhi nói lời này có gì không đúng.
Nhưng Hồng Đậu không nói gì, A Miên lại không vui, hắn liếc mắt nhìn Mông Nhi, nhàn nhạt nói: “Nếu Mông Nhi sư đệ cảm thấy Thẩm Trang chủ rất tốt, vậy không ngại thì để ta đi gọi Thẩm Trang chủ về, nhờ hắn dẫn ngươi đến Thẩm Gia Trang ở một thời gian nhé?”
“A Miên sư huynh, ta chỉ thuận miệng nói thôi, không thể coi là thật.” Mông Nhi biết lễ nghi của Trung Nguyên phiền phức cực kỳ, hắn ở Đường Môn đã cảm thấy cả người mất tự nhiên, nếu còn đi Thẩm Gia Trang, vậy không phải tự tìm phiền phức cho mình sao? Hắn vội gọi tên Chi Chi một tiếng, thằn lằn lửa bò lại lên tay hắn, Mông Nhi lập tức quay đầu rời đi, “A Miên sư huynh ta còn có việc, về phòng trước đây.”
“Rầm” một tiếng, Mông Nhi vào phòng đóng cửa lại.
Hồng Đậu nhìn A Miên, “Chàng dọa sợ Mông Nhi rồi.”
“Ta chỉ suy nghĩ cho hắn thôi, không hề định dọa hắn.” A Miên nắm tay Hồng Đậu ngồi trên ghế đá, hắn đặt bát cháo kia tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Lúc còn trên giường liền nghe nàng kêu đói, cháo vẫn nóng, tranh thủ uống đi.”
Nếu không phải nàng nói vậy… còn không biết có thể thuận lợi xuống giường hay không đâu.
Hồng Đậu chột dạ bưng cháo lên uống một ngụm, nàng lại thuận miệng hỏi: “A Miên, lễ tang của lão gia tử Đường Môn, rốt cuộc định sắp xếp như thế nào?”
“Trước hết đặt linh cữu ở linh đường bảy ngày, sau bảy ngày mới hạ táng, hiện tại người đến Đường Môn phúng viếng cũng đều tính chờ đến khi lão gia tử Đường Môn nhập thổ vi an mới cáo từ rời đi.”
/556
|