A Miên cực thích “vỗ tay ân ái”, nói đúng ra, là cực thích “vỗ tay ân ái” cùng Hồng Đậu.
Đây là vào buổi tối, hắn đặc biệt nói bên tai nàng.
Gợi cảm chết người, cũng mê người chết đi được.
So với Hồng Đậu và A Miên sống trong ngày tháng ngọt ngào như đường mật, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết no ấm nghĩ **, Mông Nhi lại có vẻ thành thục ổn trọng hơn nhiều, hắn cũng không hay ra khỏi sân phòng mình, chẳng qua một khi hắn đi ra ngoài dạo một vòng, trở vể liền nhất định thu được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Ví dụ như, gần đây không chỉ từ trên xuống dưới Đường Môn, mà ngay cả khách khứa tới đây cũng đều thảo luận cực kỳ sôi nổi về việc môn chủ đời kế tiếp của Đường Môn sẽ là ai.
Lão gia tử Đường Môn cả đời có hai con trai một con gái, đại nhi tử Đường Tri Nghĩa đã qua đời mười mấy năm, tiểu nữ nhi vào hơn hai mươi năm trước gả cho Đường chủ Phích Lịch Đường, khi Phích Lịch Đường bị huỷ diệt, vị tiểu nữ nhi này cũng theo đó mà hương tiêu ngọc vẫn, nên hiện tại, lão gia tử Đường Môn cũng chỉ còn lại một người con thứ hai, Đường Tri Lễ.
Theo lý mà nói, Đường Tri Lễ là người có khả năng trở thành Môn chủ tiếp theo nhất, nhưng Đường Môn lại còn mấy người trẻ tuổi nữa, ví dụ như Đại tiểu thư Đường Môn Đường Linh Linh, nhị tiểu thư Đường Môn Đường Nhất Nhất, và cả biểu thiếu gia Đường Môn Ngụy Thức.
Môn chủ Đường Môn, xưa nay đều không chỉ nam nhân mới có thể làm, ngay trong lịch sử Đường Môn cũng đã có vài nữ chưởng môn, mà nghe nói, lúc lão gia tử Đường Môn còn tại thế, ông ấy đã hết sức kỳ vọng vào Đường Nhất Nhất, và cả Ngụy Thức nữa.
Hai người kia tuy bối phận có hơi nhỏ, nhưng trước khi lão gia tử Đường Môn qua đời đã giao phó cho các đại trưởng lão, nhất định phải chiếu cố cho Ngụy Thức và Đường Nhất Nhất nhiều hơn. Ý tứ của chuyện này, đúng là có thể khiến người ta suy tính vô hạn.
Lão gia tử Đường Môn vẫn chưa kịp để lại di ngôn cho biết môn chủ tiếp theo là ai liền bỗng nhiên qua đời, vấn đề người được chọn cho vị trí môn chủ đời kế tiếp đã trở nên khó bề quyết định. Dựa theo quy củ, ai có thể đạt được sự tán thành của mấy đại trưởng lão Đường Môn, người đó liền có thể trở thành môn chủ đời kế tiếp.
Ngụy Thức rốt cuộc cũng không phải họ Đường, thân thể hắn hiện tại lại không tốt, cho nên người khả năng nhất bây giờ, cũng chỉ có hai người Đường Nhất Nhất cùng Đường Tri Lễ mà thôi.
Trong viện dưới tàng cây, Mông Nhi ngồi trên ghế đá nói: “Đừng nhìn hiện tại tất cả mọi người đều đắm chìm trong bi thương vì Đường Môn lão môn chủ qua đời, kỳ thật sâu bên trong đã là nước ngầm mãnh liệt, không chừng một ngày nào đó sẽ vì vị trí môn chủ này mà bộc phát ra một trận xung đột.”
“Cho nên…” Hồng Đậu nhìn chằm chằm nữ nhân bị trói gô ném trên đất, “Đây là lý do ngươi trói một cô nương về hả?”
“Ưm!” Cô nương bị trói tay chân kia, trong miệng cũng bị một miếng vải rách nhét vào, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, không thể nói ra lời.
Mông Nhi nói: “Là A Miên sư huynh kêu ta trói về.”
“A Miên?” Ngữ khí của Hồng Đậu lập tức trở nên bén nhọn, “Không phải hắn đi phòng bếp làm đồ ăn cho ta à?”
“Trên đường ta trở về, đúng lúc liền gặp A Miên sư huynh đi phòng bếp, lúc ấy trong tay huynh ấy đã xách theo cô nương này, huynh ấy nói huynh ấy còn phải làm điểm tâm, nên đã kêu ta mang về trước.” Mông Nhi trả lời thành thật, không thêm mắm thêm muối chút nào, hoàn toàn là lời nói thật, nhưng hắn không rõ, vì sao Hồng Đậu nghe xong ngay cả ánh mắt cũng đều thay đổi.
Xuất phát từ giác quan thứ sáu không đáng tin cậy của nữ nhân, Hồng Đậu liền lập tức đập bàn, cả giận nói: “Giỏi lắm A Miên! Thật quá đáng giận!”
“Sư tẩu…” Mông Nhi vội vàng nói tốt cho A Miên, “A Miên sư huynh không phải là người như vậy…”
“Ngươi đừng nói tốt cho hắn!” Hồng Đậu cắn răng, “Cho dù hắn thương tiểu Mông Nhi luôn cô đơn một mình, cũng không thể đi bắt một cô nương về cho ngươi được!”
Đây là vào buổi tối, hắn đặc biệt nói bên tai nàng.
Gợi cảm chết người, cũng mê người chết đi được.
So với Hồng Đậu và A Miên sống trong ngày tháng ngọt ngào như đường mật, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết no ấm nghĩ **, Mông Nhi lại có vẻ thành thục ổn trọng hơn nhiều, hắn cũng không hay ra khỏi sân phòng mình, chẳng qua một khi hắn đi ra ngoài dạo một vòng, trở vể liền nhất định thu được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Ví dụ như, gần đây không chỉ từ trên xuống dưới Đường Môn, mà ngay cả khách khứa tới đây cũng đều thảo luận cực kỳ sôi nổi về việc môn chủ đời kế tiếp của Đường Môn sẽ là ai.
Lão gia tử Đường Môn cả đời có hai con trai một con gái, đại nhi tử Đường Tri Nghĩa đã qua đời mười mấy năm, tiểu nữ nhi vào hơn hai mươi năm trước gả cho Đường chủ Phích Lịch Đường, khi Phích Lịch Đường bị huỷ diệt, vị tiểu nữ nhi này cũng theo đó mà hương tiêu ngọc vẫn, nên hiện tại, lão gia tử Đường Môn cũng chỉ còn lại một người con thứ hai, Đường Tri Lễ.
Theo lý mà nói, Đường Tri Lễ là người có khả năng trở thành Môn chủ tiếp theo nhất, nhưng Đường Môn lại còn mấy người trẻ tuổi nữa, ví dụ như Đại tiểu thư Đường Môn Đường Linh Linh, nhị tiểu thư Đường Môn Đường Nhất Nhất, và cả biểu thiếu gia Đường Môn Ngụy Thức.
Môn chủ Đường Môn, xưa nay đều không chỉ nam nhân mới có thể làm, ngay trong lịch sử Đường Môn cũng đã có vài nữ chưởng môn, mà nghe nói, lúc lão gia tử Đường Môn còn tại thế, ông ấy đã hết sức kỳ vọng vào Đường Nhất Nhất, và cả Ngụy Thức nữa.
Hai người kia tuy bối phận có hơi nhỏ, nhưng trước khi lão gia tử Đường Môn qua đời đã giao phó cho các đại trưởng lão, nhất định phải chiếu cố cho Ngụy Thức và Đường Nhất Nhất nhiều hơn. Ý tứ của chuyện này, đúng là có thể khiến người ta suy tính vô hạn.
Lão gia tử Đường Môn vẫn chưa kịp để lại di ngôn cho biết môn chủ tiếp theo là ai liền bỗng nhiên qua đời, vấn đề người được chọn cho vị trí môn chủ đời kế tiếp đã trở nên khó bề quyết định. Dựa theo quy củ, ai có thể đạt được sự tán thành của mấy đại trưởng lão Đường Môn, người đó liền có thể trở thành môn chủ đời kế tiếp.
Ngụy Thức rốt cuộc cũng không phải họ Đường, thân thể hắn hiện tại lại không tốt, cho nên người khả năng nhất bây giờ, cũng chỉ có hai người Đường Nhất Nhất cùng Đường Tri Lễ mà thôi.
Trong viện dưới tàng cây, Mông Nhi ngồi trên ghế đá nói: “Đừng nhìn hiện tại tất cả mọi người đều đắm chìm trong bi thương vì Đường Môn lão môn chủ qua đời, kỳ thật sâu bên trong đã là nước ngầm mãnh liệt, không chừng một ngày nào đó sẽ vì vị trí môn chủ này mà bộc phát ra một trận xung đột.”
“Cho nên…” Hồng Đậu nhìn chằm chằm nữ nhân bị trói gô ném trên đất, “Đây là lý do ngươi trói một cô nương về hả?”
“Ưm!” Cô nương bị trói tay chân kia, trong miệng cũng bị một miếng vải rách nhét vào, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, không thể nói ra lời.
Mông Nhi nói: “Là A Miên sư huynh kêu ta trói về.”
“A Miên?” Ngữ khí của Hồng Đậu lập tức trở nên bén nhọn, “Không phải hắn đi phòng bếp làm đồ ăn cho ta à?”
“Trên đường ta trở về, đúng lúc liền gặp A Miên sư huynh đi phòng bếp, lúc ấy trong tay huynh ấy đã xách theo cô nương này, huynh ấy nói huynh ấy còn phải làm điểm tâm, nên đã kêu ta mang về trước.” Mông Nhi trả lời thành thật, không thêm mắm thêm muối chút nào, hoàn toàn là lời nói thật, nhưng hắn không rõ, vì sao Hồng Đậu nghe xong ngay cả ánh mắt cũng đều thay đổi.
Xuất phát từ giác quan thứ sáu không đáng tin cậy của nữ nhân, Hồng Đậu liền lập tức đập bàn, cả giận nói: “Giỏi lắm A Miên! Thật quá đáng giận!”
“Sư tẩu…” Mông Nhi vội vàng nói tốt cho A Miên, “A Miên sư huynh không phải là người như vậy…”
“Ngươi đừng nói tốt cho hắn!” Hồng Đậu cắn răng, “Cho dù hắn thương tiểu Mông Nhi luôn cô đơn một mình, cũng không thể đi bắt một cô nương về cho ngươi được!”
/556
|