Hồng Đậu bất đắc dĩ nhìn Phương Tử Mạch, “Tử Mạch, dù sao hắn cũng là trượng phu muội, ta thấy Kỳ Chiêu đối xử với muội không tồi, sao muội không thử tiếp nhận hắn? Mặc kệ nói thế nào thì hai người cũng đã là phu thê.”
“Ai nha, tỷ tỷ, miễn bàn chuyện này đi!” Phương Tử Mạch đau đầu giậm chân, “Kỳ Chiêu căn bản không phải loại hình ta thích, kiểu ta thích là giang hồ hiệp khách lưu lạc thiên nhai, chứ không phải con mọt sách nhu nhược vai không thể gánh, tay không thể nâng kia. A Đại, A Nhị canh đại môn phủ ta cũng đều mạnh hơn hắn!”
“Nếu muội không thích hắn như vậy, lúc trước muội nên kiệt lực phản đối thành thân vi hắn.” Khẩu vị của Phương Tử Mạch, Hồng Đậu đương nhiên cũng biết, chỉ là nàng cảm thấy, Phương Tử Mạch và Kỳ Chiêu cũng không giống tình huống của nàng và Thẩm Lạc Ngôn, nếu Kỳ Chiêu toàn tâm toàn ý đối đãi với Tử Mạch, vậy Tử Mạch thử phát triển với hắn cũng không tồi.
Phương Tử Mạch lại ghét bỏ nói: “Ta không nhớ nổi vì sao lúc trước lại gả cho hắn, không dối gạt tỷ tỷ, lý do ta thành thân với Kỳ Chiêu, ta cũng không nhớ rõ.”
Ngay cả ngày thành hôn là ngày nào, khách khứa bao gồm những ai, Phương Tử Mạch cũng hoàn toàn không nhớ nổi.
Hồng Đậu lại thầm nghĩ, không ngờ Tử Mạch đã chán ghét Kỳ Chiêu đến mức này, chỉ sợ con đường tương lai của Kỳ Chiêu sẽ vừa dài vừa gian khổ.
Nàng lại hỏi: “Cha không nói gì về việc lúc nào trở lại sao?”
“Không thấy.” Phương Tử Mạch lắc đầu, “Trước kia cha đều sẽ nói với chúng ta lúc nào ông trở về, nhưng lúc này, dường như ông ấy chưa hề nói gì cả.”
“Dường như?”
“Bởi vì ta nhớ không rõ lắm...”
Hồng Đậu vỗ vỗ đầu Phương Tử Mạch, “Tuổi còn nhỏ, dễ quên như vậy là không được.”
Phương Tử Mạch ngượng ngùng xoa đầu, lại nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Đúng rồi, tỷ tỷ, một năm trước khi tỷ từ bến đò trở về, đã ném hết những đồ có liên quan đến Ôn Quyết vào nhà kho nói muốn đốt đi, chẳng qua vẫn luôn chưa đốt. Mấy thứ đó có cần đốt nữa không?”
“Mấy thứ kia... chờ ta xem qua rồi nói.” Ký ức của Hồng Đậu còn chưa khôi phục hoàn toàn, có một số thứ còn chưa nhớ lại, có lẽ xem qua mấy thứ kia, ký ức của nàng có thể khôi phục tốt hơn một chút.
Đúng lúc này, nàng chợt thấy trên con đường nhỏ cách đó không xa có công tử áo trắng không xa lạ đi tới, Hồng Đậu thu hồi khuôn mặt tươi cười, xoay người muốn đi, lại bị Phương Tử Mạch kéo tay.
“Sư phụ!” Phương Tử Mạch hưng phấn hỏi: “Người tới ngắm hoa sao?”
Ôn Diễn cười, “Hoa nào có đẹp bằng mỹ nhân?”
Không thể không nói, một thân bạch y này cực kỳ hợp với hắn. Trong từng cử chỉ, ngoại trừ phong độ nhẹ nhàng thì càng hiện vẻ ôn văn nho nhã, câu này nói ra không hề khiến người ta cảm thấy tuỳ tiện, mà cảm thấy hắn thật sự đang khen người.
Phương Tử Mạch nghe xong liền khanh khách cười khẽ, da mặt tử mỏng cũng sẽ bị luyện thành dày, Hồng Đậu lại không cười nổi.
Như có như không, Hồng Đậu cảm thấy từ sau khi gặp Ôn Diễn, nàng đều bị hắn đùa giỡn, chỉ là Ôn Diễn thoạt nhìn vốn có vẻ săn sóc ôn nhu như vậy, mà hắn lại biểu hiện quá mức tự nhiên, Hồng Đậu nhất thời hoài nghi mình đã suy nghĩ nhiều. Nàng đoán, Ôn Diễn người này cũng chưa từng để lộ tính tình thật của bản thân, nhưng nàng có cảm giác, hắn nhất định là một người tính tình ác liệt.
Giống như lúc này, hắn đưa một đóa bách hợp đỏ tới trước mặt nàng, môi mỏng khẽ cong thành một nụ cười nhạt, như gió như sương, tựa tiên nhân ưu nhã thánh khiết, ôn nhu trong mắt càng khiến người ta chìm sâu, “Ta đặc biệt thích thưởng thức... mỹ nhân có gai.”
Hồng Đậu nhìn về phía Phương Tử Mạch.
Phương Tử Mạch chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ, hoa này là tặng cho tỷ.”
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, khi nhìn về phía Ôn Diễn, lại hỏi một câu rất sát phong cảnh, “Mắt ngươi mù sao?”
/556
|