Hồng Đậu đợi trong chốc lát, cũng không thấy Kỳ Chiêu trả lời, ngược lại nhìn dáng vẻ mồ hôi như mưa của hắn, nàng có lòng tốt hỏi một câu: “Kỳ Chiêu... không phải là ngươi bị cảm nắng chứ?”
Tuy gần đây thời tiết cũng không quá nóng nực, nhưng khó đảm bảo Kỳ Chiêu thân kiều thể nhược mà xảy ra chuyện vạn nhất nha.
Kỳ Chiêu trấn định lau mồ hôi trên đầu, trái lương tâm mà nói: “Đại tỷ, ta cảm thấy ngươi cũng không hề béo, có lẽ đây chỉ là ảo giác của ngươi thôi.”
“Không béo sao?” Hồng Đậu nghi hoặc vỗ vỗ bụng mình, “Chẳng lẽ chỉ là thịt thừa trên bụng mà thôi?”
Đôi mắt Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm bàn tay Hồng Đậu đang vỗ bụng nàng, chỉ sợ nếu nàng dùng thêm chút lực, khối thịt trong bụng nàng kia sẽ thật sự cứ thế bị vỗ cho không còn!
Hồng Đậu nghi hoặc nói: “Có phải vì gần đây ta không vận động, ngồi trong phòng nhiều, cho nên mới có bụng không?”
“Đại, đại khái...” Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Kỳ Chiêu, không phải sợ Hồng Đậu làm bị thương thân thể, mà sợ mình sẽ bởi vậy mà phải chịu trừng phạt khó có thể chịu đựng.
Hồng Đậu “A” một tiếng, lại xoa cằm, lần nữa bâng quơ nói: “Kỳ Chiêu, hôm nay ngươi thoạt nhìn thật sự rất kỳ quái.”
“Chỗ, chỗ nào kỳ quái?” Tay Kỳ Chiêu giữ lấy hòm thuốc chặt lại một chút, hắn đã từng lĩnh giáo trực giác nhạy như sói kia của Hồng Đậu.
“Ngươi nói nhiều hơn bình thường, biến đổi biểu cảm thoạt nhìn cũng lớn hơn trước kia... Ừm, quan trọng là, ngươi thoạt nhìn không giống mọt sách như vậy nữa.”
Kỳ Chiêu thở dài, “Đại tỷ, ngươi có điều không biết, Tử Mạch nói không thích dáng vẻ trước kia của ta, nên ta đang nỗ lực thay đổi chính mình.”
“Ồ...” Hồng Đậu gật gật đầu.
Kỳ Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy Hồng Đậu có trực giác của dã thú, nhưng nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một nha đầu đầu óc giản đơn, tứ chi phát triển, vừa nói dối một cái liền có thể nhẹ nhàng lừa gạt nàng.
Nào biết Hồng Đậu còn xụ mặt, lại bồi thêm một câu, “Kỳ Chiêu, ngươi hiện tại mà ta nhìn thấy, không phải là ai dịch dung thành chứ? Ví dụ như, ngươi là thủ hạ của ai, phụng mệnh lệnh đặc biệt nên mới đến Phương phủ.”
Kỳ Chiêu khựng lại, tiếp theo mí mắt liền giật giật, “Không không không... Đại tỷ, ngươi thật sự hiểu lầm, sao ta có thể là dịch dung đây?”
Đã nói đầu óc đơn giản cơ mà!?
Sao nàng lại dễ dàng nhìn thấu như vậy!!!?
Chẳng, chẳng, chẳng lẽ là... hắn có chỗ nào sơ hở sao?
Không đúng, hắn nhận mệnh lệnh của sư phụ, tới đóng vai thân phận Kỳ Chiêu này, tiểu sư muội căn bản còn chưa phát hiện ra hắn có gì không thích hợp, sao Hồng Đậu lại vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Hồng Đậu chậm rãi tới gần Kỳ Chiêu, Kỳ Chiêu không ngừng lui về phía sau, đến tận khi lưng dựa vào trên tường, hắn đã không thể lui được nữa.
Hồng Đậu híp mắt, vươn tay.
Kỳ Chiêu theo bản năng định dùng sở trường là trốn.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng phản kháng...” Hồng Đậu có lòng tốt uy hiếp, “Từ sau khi ta khôi phục ký ức, ta đã nhớ ra tất cả những công phu ta biết được. Chỉ cần vỗ một cái như vậy ...”
Theo một chưởng của Hồng Đậu vỗ lên tường, “Rầm” một tiếng, khoảng tường cạnh đầu Kỳ Chiêu liền hiện ra một dấu tay.
Hồng Đậu đáng yêu cười, “Chính là sẽ chết người nha.”
Chân Kỳ Chiêu đều đã mềm nhũn.
Rất tốt, Kỳ Chiêu đã lựa chọn từ bỏ chống cự.
Hồng Đậu giơ tay, ở trên mặt Kỳ Chiêu hết xoa lại véo, khi phát hiện không kéo xuống được cái mặt nạ nào, nàng lại không cam lòng kéo tiếp, Kỳ Chiêu đau đến nhíu mày, đến khi mặt hắn đều đỏ hết lên, Hồng Đậu mới buông tay xuống.
Kỳ Chiêu bụm mặt, rất nhanh co người một bên tủi thân nói: “Đại tỷ... ta đã nói ta không phải dịch dung rồi mà.”
/556
|