“Nhưng...” Hồng Đậu đáng yêu ôm tay hắn cười nói: “Sư phụ chính là người con muốn bảo vệ, cho nên, thứ sư phụ muốn bảo vệ, chính là thứ con muốn bảo vệ!”
Ôn Quyết lần này cũng không cười bất đắc dĩ, mà hơi khom lưng, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu, mới chậm rãi nhẹ giọng nói: “Hồng Đậu, sư phụ tin tưởng lời con nói.”
Khi đó Hồng Đậu vẫn chưa nghĩ ra, đối với chuyện nàng không ngừng tỏ tình với hắn, hắn không tin, vì sao hiện tại lời nàng chỉ nói một lần lại hắn lại dễ dàng tin tưởng?
Nhưng hiện giờ, Hồng Đậu dường như có thể nghĩ thông suốt.
“Sư phụ... người nói kiếm có thể đả thương người, cũng có thể tổn thương mình, người cũng nói, con sẽ bảo vệ tốt thừ người muốn bảo vệ.” Hồng Đậu rũ mắt, nhìn Bích Thủy kiếm, liền tựa như đang nhìn nam nhân đưa kiếm cho nàng kia. Nàng chậm rãi nói nhỏ, “Có lẽ người sẽ trách con không tuân thủ hứa hẹn... Nhưng so với an nguy võ lâm, so với sống chết của những người đó, con vẫn chỉ có thể đưa ra lựa chọn người sẽ không tán đồng.”
Dứt lời, nội lực Hồng Đậu trong tay đạt đến tận cùng, dưới mười thành công lực của nàng, dần dần, trên thân Bích Thủy kiếm xuất hiện vết rạn.
Không lâu sau, lại nghe “Keng” một tiếng, Bích Thủy kiếm theo đó mà gãy.
Một trang giấy ố vàng liền bất thình lình rơi xuống cùng mảnh huyền thiết bị vỡ ra.
Hồng Đậu duỗi tay, tiếp được tờ giấy này, nàng chậm rãi mở trang giấy ra, cho dù đầu óc nàng có ngu dốt hơn nữa, thì từ đường cong cùng địa danh trên giấy cũng có thể nhìn ra được, đây là một tờ bản đồ tiêu chuẩn.
Hồng Đậu chậm rãi nắm chặt tờ bản đồ này trong tay, nàng một khắc cũng không muốn chờ thêm, lần thứ hai chạy ra khỏi phòng.
Trên đường đến sân viện của Ôn Diễn, không khéo, nàng vừa lúc đụng phải Phương Tử Mạch và Kỳ Chiêu, chẳng qua Phương Tử Mạch đang được Kỳ Chiêu đỡ đi tới.
Hồng Đậu thấy trạng thái của Phương Tử Mạch không bình thường, nàng vội chạy tới hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Tỷ tỷ...” Phương Tử Mạch khẽ sụt sịt, tủi thân kêu một tiếng, nàng ấy có thương tích trên tay, vết máu đã thấm ra y phục.
Hồng Đậu vừa thấy Phương Tử Mạch thế này liền sốt ruột lên, “Rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
“Đại tỷ, là Tử Mạch không cẩn thận té ngã, cánh tay quẹt phải cục đá nhô lên từ núi giả.” Vẻ mặt Kỳ Chiêu cũng hơi tái nhợt, có thể nhìn ra, đối với chuyện Phương Tử Mạch bị thương này, hắn cũng cảm thấy áy náy, đại khái là... tự trách mình chưa chăm sóc tốt cho Phương Tử Mạch.
Hồng Đậu lại muốn hỏi Phương Tử Mạch lần nữa, “Lời Kỳ Chiêu nói là thật sao?”
“Vâng...” Phương Tử Mạch chậm rãi gật gật đầu, lại tủi thân nói: “Tỷ tỷ... Thật sự đau quá...”
Hồng Đậu lập tức nhìn về phía Kỳ Chiêu.
Kỳ Chiêu rất nhanh hiểu ý trả lời: “Đại tỷ không cần lo lắng, ta sẽ trị liệu cho Tử Mạch, nhất định sẽ không để lại vết sẹo trên cánh tay nàng.”
“Xí... Ai muốn ngươi trị?” Phương Tử Mạch ngạo kiều hừ vài tiếng, lời nói tuy rằng ghét bỏ, nhưng cũng chưa hề hất tay Kỳ Chiêu ra.
Hiện tại Hồng Đậu mới thật sự yên lòng, nếu Phương Tử Mạch còn có sức lực để làm kiêu, vậy chứng minh sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nàng nói: “Kỳ Chiêu, ngươi dẫn Tử Mạch đi chữa vết thương đi. Ta còn có việc, liền đi trước.”
“Ôi!” Phương Tử Mạch kêu lên: “Tỷ tỷ, ta bị thương, tỷ không ở cạnh ta, còn muốn đi đâu vậy!?”
“Ta muốn đi tìm Ôn... đi tìm sư thúc, có một số việc.” Hồng Đậu vừa đi vừa nói: “Tử Mạch, muội phải nghe lời Kỳ Chiêu thật tốt!”
“Tỷ!” Phương Tử Mạch lại gọi một tiếng, thấy bóng dáng Hồng Đậu đã mất hút rồi, nàng tức giận đến giậm chân.
/556
|