Hồng Đậu không tin tên biến thái chết tiệt này lại có tâm lý mẫn cảm yếu ớt như vậy, nàng cố nén tức giận, lại nói: “Đồ vật mà ngươi muốn, ta đã cho ngươi. Ta muốn đưa sư phụ rời đi, ngươi đừng có chắn đường!”
“Đồ vật...” Ôn Quyết giơ tay, nắm chặt cổ tay Hồng Đậu, “Hồng Đậu, con phát hiện bản đồ trong Bích Thủy kiếm?”
Hồng Đậu không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Quyết, chỉ dám khẽ gật đầu.
Ôn Diễn bỗng nhiên cười nói: “Sư huynh, nguyên tắc ngươi luôn tuân theo chính là hy sinh cái tôi, giữ gìn võ lâm hoà bình, chẳng qua hôm nay, Tiểu Hồng Đậu lại vì ngươi mà đưa bản đồ cho ta, bỏ mặc an nguy võ lâm không màng. Không biết đối với việc này, ngươi cảm thấy thế nào đây?”
“Ngươi không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián!” Hồng Đậu hiện tại không cảm thấy chột dạ, chỉ càng thấy tức giận hơn. Nàng nói: “Ta muốn dùng bản đồ trao đổi với ngươi, là chuyện do ta quyết định, không liên quan gì tới sư phụ cả!”
“Hồng Đậu...” Ôn Quyết khẽ lắc đầu, “Không thể tùy tiện tức giận.”
Hồng Đậu lại nhìn Ôn Diễn một cái, mím môi, rốt cuộc vẫn an tĩnh xuống.
Ôn Quyết lại nhìn về phía Ôn Diễn, hơi trầm mặc trong chốc lát, mới bình đạm nói: “Tuyết sơn, có lẽ quả thực có bí tịch võ công đệ nhất thiên hạ, nhưng bí kíp võ học sư phụ cùng sư nương để lại cho ngươi cũng vô số kể, ngươi muốn xưng bá võ lâm cũng đều không phải việc khó, vì sao trước giờ ngươi vẫn luôn chấp nhất với Bắc Vực Tuyết sơn?”
“Không sai, bọn họ quả thực để lại cho ta rất nhiều thứ.” Ôn Diễn chậm rãi cong môi cười, nụ cười không chút ấm áp, “Nhưng không phải ngươi không biết, hiện giờ Trùng mạch của ta đã bị nam nhân kia hủy, cho dù có võ học cao thâm đặt trước mặt ta, ta cũng có thể lĩnh ngộ, nhưng ta lại chỉ có thể học được da lông bề ngoài, nếu muốn đạt tới lĩnh ngộ cao hơn, vậy ta sẽ liền phải chịu thống khổ tê tâm liệt phế.”
Hồng Đậu nghe xong cả kinh, “Trùng mạch bị phế...”
Nếu như Trùng mạch bị phế, một khi vận dụng đến nội lực, đó chính là sẽ dẫn động thống khổ cực lớn toàn thân, nói cách khác, đây giống như một tấm chắn, tấm chắn ngăn cách người tập võ đạt được võ nghệ tinh thâm.
Trong đầu Hồng Đậu lập tức hiện ra tình cảnh khi ở chung cùng Ôn Diễn. Quả thực, Ôn Diễn chỉ từng biểu lộ khinh công cùng kiếm thuật ở trước mặt nàng, ngay cả kiếm thuật, hắn cũng chỉ từng dùng một lần lúc giả trang Thẩm Lạc Ngôn ở Quỷ thôn kia, lúc ấy nàng còn chưa khôi phục ký ức, nên nàng cũng không nhận ra, kiếm của hắn tuy nhanh, nhưng lại không hề có nội lực.
Người không thể tu luyện nội công thì sẽ không cách nào tới được cảnh giới cường giả, cho nên, lại có một việc càng khiến người ta cảm thấy ly kỳ.
Ôn Diễn cũng không có võ nghệ cao thâm giống như biểu hiện bề ngoài của hắn, nhưng hắn lại có thể đùa bỡn Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm và cả một đám cao thủ hắc bạch lưỡng đạo trong lòng bàn tay. Lòng dạ của hắn... rốt cuộc sâu biết chừng nào?
Hồng Đậu bất chợt hiểu ra, Ôn Diễn khiến người ta cảm thấy đáng sợ, trước nay đều không phải vì võ nghệ của hắn, mà là mưu trí của hắn. Hắn có thể dẫn con mồi chủ động đi vào bẫy rập của hắn, con mồi lại hoàn toàn không phát giác ra.
Nếu hắn còn có võ nghệ người đời khó địch nổi ... vậy thật sự không ai có thể tránh được hắn tính kế.
Vào giờ phút này Hồng Đậu cũng hiểu rõ, Ôn Diễn bị phế Trùng mạch từ khi còn bé, vậy người đưa ra quyết định này nhất định cũng đã nhận ra, võ lâm này có Ôn Diễn tuyệt đối là một tai họa bằng trời.
Nhưng, nếu nàng đã biết chuyện này...
Hồng Đậu hơi nheo mắt lại.
Ôn Diễn cảm thấy sung sướng sâu sắc, cười, “Đậu Nhi ngoan, ngươi vạn lần không thể xúc động hành sự, nếu không... sư phụ bảo bối của ngươi cũng sống không lâu.”
Hồng Đậu ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Quyết.
“Thủ đoạn hạ độc của ngươi, cũng giống như y thuật của ngươi, độc nhất vô nhị.” Phản ứng của Ôn Quyết rất bình tĩnh, đối với chuyện mình trúng độc, hắn sớm đã có chút phát hiện ra.
Ôn Diễn cong môi mỏng, nở một nụ cười tràn đầy châm chọc, “Nam nhân kia không cho ta tập võ, nếu ta không học chút thủ đoạn giữ mạng, làm sao có thể hô mưa gọi gió như vậy trong giang hồ này?”
“Sư phụ không muốn để ngươi tập võ, là vì...”
“Là vì sao?” Ôn Diễn ngắt lời Ôn Quyết, hắn chậm rãi nói: “Hắn chẳng qua là vì cái gọi là an nguy võ lâm, vì những người không liên quan gì tới hắn đó mà thôi. Hồng Đậu...”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Hồng Đậu sửng sốt, nàng ngước mắt, thấy được Ôn Diễn mang ý cười.
Ôn Diễn nhẹ giọng hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn giống nam nhân kia chứ?”
/556
|