“Hồng Đậu đi theo ta.” Ôn Diễn hơi giơ tay, muốn dắt lấy tay nàng, nhưng hắn lại sợ lần này sẽ bị nàng cự tuyệt, liền chậm rãi buông tay mình xuống, chỉ bước đi thong thả, chặt chẽ chú ý tình huống của nàng.
Hồng Đậu không rên một tiếng đi theo bên cạnh hắn, ánh mắt nàng không thể tránh được mà rơi xuống bàn tay bị chặt đứt một ngón của hắn kia, trong lòng liền âm ỉ khó chịu, nàng chỉ có thể cưỡng ép mình thu hồi ánh mắt, lần nữa nhắc nhở mình không cần xem tay hắn.
Ôn Diễn dẫn Hồng Đậu đi một con đường khác, khi đi đến cuối, hắn đụng vào một bức tường, nghe thấy “Rắc” một tiếng, bức tường phía trước liền chậm rãi nâng lên, lại xuất hiện một lối đi mới.
Hồng Đậu quả nhiên vẫn nói đúng, nơi này quả thực còn có một lối đi, nên nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng nắm thật chặt y phục trên người, liền bước vào trong. Vừa bước vào, nàng liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nguyên nhân không phải điều gì khác, mà vì trong gian phòng băng rộng rãi sạch sẽ này bày rất nhiều tượng băng khắc sinh động như thật.
Hồng Đậu hơi bất ngờ, nàng từng nghĩ tới đây sẽ có trùng độc khói độc, lại không nghĩ tới nơi này sẽ bình tĩnh an hòa như vậy.
Nàng bước lên phía trước, càng đi càng kinh ngạc. Nàng vốn dĩ có học qua hội họa, đối với loại tượng băng này cũng có chút hiểu biết, những tượng băng này tuy có tư thái khác nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra đều là cùng một người, hơn nữa người này còn là một cô gái xinh đẹp, thậm chí còn có thể từ những tư thái khác nhua của tượng băng mà nhìn ra thần sắc nàng đang giận dữ, đang vui sướng, hay đang ngây ngốc ... Mặc kệ là tư thái nào, thần sắc nào, Hồng Đậu đều không thể phủ nhận đây là một cô gái xinh đẹp.
Đến tận khi nàng đi tới trung tâm phòng băng, thấy được một tượng băng đặc thù nhất ... Không, đây không nên gọi là tượng băng, mà là một nam nhân, thân thể hắn sớm đã bị băng sương che phủ, tuy cũng đã chết từ lâu, nhưng thân thể hắn vẫn không hề bị năm tháng ảnh hưởng.
Đây là một nam nhân bạch y tóc bạc, trong ngực hắn là một bộ xương khô mặc hồng y (y phục đỏ), nam nhân hơi rũ mắt, vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được hắn trao tất cả ôn nhu cho nữ nhân trong ngực hắn này, khóe môi hắn hơi cong, tựa như đang nở một nụ cười nhạt, công tử như ngọc, có một không hai, lại chỉ duy nhất người trong ngực mới có thể khiến hắn chú ý.
Cho dù đây đã là một bộ xương trắng.
Đây là một hình ảnh quỷ dị đến cực đẹp.
Nam nhân như thần, cùng nữ nhân hóa thành xương trắng, hai người kết hợp với nhau, cũng là một loại xung đột thị giác đến tột cùng.
Hồng Đậu ngây ngốc đứng hồi lâu, không cách nào phát ra bất luận âm thanh nào.
Nàng sợ nếu mình phát ra âm thanh, sẽ liền quấy nhiễu đến vị nam nhân thoạt nhìn như đang ngủ đó.
Rất lâu sau, tay nàng bị tay người bên cạnh nắm lấy, nàng đã quên phản kháng, chỉ mờ mịt hỏi: “Đây... chính là vị ma đầu sát nhân trong truyền thuyết kia sao?”
“Đúng vậy.” Ôn Diễn chậm rãi cong môi, khẽ cười, “Đây cũng là một hình ảnh rất thú vị, không phải sao?”
Hồng Đậu lắc đầu, “Nhưng hắn... hắn một chút cũng không giống người phát rồ như vậy.”
Nàng thật sự không thể tin, người thoạt nhìn tốt đẹp không tranh với đời như vậy, sẽ là ma đầu giết người như ma, khiến cho giang hồ gió tanh mưa máu trong truyền thuyết.
“Hồng Đậu vì cảm thấy hắn đẹp... nên mới không nhịn được mà cảm thấy đây là một người tốt sao?” Ôn Diễn nguy hiểm nheo đôi mắt lại.
Hồng Đậu nhìn hắn đưa tay hướng tới người bị băng bao trùm kia, liền vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, cả kinh nói: “Ngươi muốn làm gì?”
/556
|