Du Tử Tức chớp mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, hắn ngây thơ hỏi: “Vì sao Tiểu Du phải viết những lời này?”
“Vì để chứng minh tình cha con ta sâu nặng.” Thẩm Lạc Ngôn đến hơi thở cũng không ngắt quãng chút nào, hắn đem trang giấy nhét vào trong tay Du Tử Tức.
Du Tử Tức lại nhìn giấy trong tay, hắn tội nghiệp nói: “Nhưng mà…… Nhưng mà Tiểu Du không có bút a……”
Ước chừng hắn còn nhớ rõ chuyện Thẩm Lạc Ngôn bảo hắn không được nói, cho nên một câu này hắn nói rất nhỏ giọng, lại hết sức rụt rè.
Thẩm Lạc Ngôn đến chân mày cũng không nhăn một chút, trường kiếm của hắn lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ nghe Du Tử Tức kêu đau, trên ngón tay hắn đã có thêm một miệng vết thương đổ máu.
Thẩm Lạc Ngôn nhàn nhạt nói: “Viết đi.”
“Nga……” Du Tử Tức ngoan ngoãn lên tiếng, thật sự bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất viết.
Hồng Đậu đối với một màn trước mắt này thật sự là đã xem quá đủ, nàng trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này tuyệt không giống vẻ ngoài trầm mặc ít lời, khó hiểu phong tình như vậy, ý xấu trong bụng hắn còn không ít đâu.
Nàng dường như đã có thể tưởng tượng, chờ đến khi Du Tử Tức khôi phục bình thường thấy được tờ “Giấy cam đoan” chính tay hắn viết này, chỉ sợ hắn sẽ tức đến hộc cả máu ra mất.
Thẩm Lạc Ngôn đọc câu nào, Du Tử Tức liền viết câu đó, những gì Thẩm Lạc Ngôn muốn Du Tử Tức viết đơn giản đều là để khẳng định cùng xác nhận địa vị phụ thân của Thẩm Lạc Ngôn, mà vì Thẩm Lạc Ngôn lại nghiêm trang đứng ở nơi đó, hành vi lừa gạt “trẻ con” này của hắn, cũng thật khiến người ta không biết phải khinh bỉ từ đâu.
Cuối cùng, Du Tử Tức viết xong, bởi vì vết thương trên ngón tay hắn rốt cuộc cũng không thể chảy máu ra được nữa, Thẩm Lạc Ngôn vừa lòng đem tờ “Huyết thư” kia thu lại, hờ hững liếc mắt nhìn Du Tử Tức, “Trước khi ta cho phép ngươi nói, ngươi yên lặng tuyệt đối cho ta.”
“Dạ……” Du Tử Tức lại ủy khuất đưa hai tay che lại miệng mình.
Đường đường một thế hệ giáo chủ Ma giáo phong tao vô hạn, lại đến nông nỗi bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, thật đúng là quá đáng thương……
Hồng Đậu còn ở nơi đó tỏ ra thương cảm, khi nhận thấy ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn dừng ở trên người mình, nàng vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, dáng vẻ chuyên tâm này giống như đang chờ lãnh đạo an ủi.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Mấy ngày này, ngươi sao lại đến chỗ này? Lại vì sao lại đi cùng một chỗ với Du Tử Tức?”
“Ta…… Ta bị con chim kia bắt vào trong sơn cốc……” Hồng Đậu chỉ chỉ hắc ưng đang quanh quẩn ở nơi xa, có thể nhờ ánh trăng mỏng manh mà thấy rõ ràng, liền một năm một mười nói ra chuyện bị hắc ưng đem ra khỏi Thẩm Gia Trang, đương nhiên, nàng phải cắt bớt chuyện chính mình muốn vĩnh viễn thoát khỏi Thẩm Gia Trang rồi.
Thẩm Lạc Ngôn nghe xong, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế, không ngờ Du Tử Tức không bị ngã chết, lại bị ngã thành ngớ ngẩn.”
Bốn chữ “ngã thành ngớ ngẩn” này từ trong miệng hắn nói ra, Hồng Đậu liền muốn cười, chẳng qua vẫn nhịn xuống.
“Du Tử Tức đang ở tình trạng này, ta không thể giết hắn vì võ lâm trừ hại, người Thẩm Gia Trang chưa bao giờ làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Còn rất có nguyên tắc……
Hồng Đậu lại tò mò hỏi: “Vậy trang chủ tại sao lại đến Vô Bạch thôn tìm được ta?”
“Ta tới nơi này, là để tìm người Thiên Kim Các.”
Hồng Đậu thầm nghĩ người này quả nhiên không phải vì tìm mình mới ra khỏi trang, kết quả lại nghe hắn nói: “Thiên Kim Các được xưng là chỉ cần trả ngàn vàng, liền có thể cho ngươi bất luận tin tức nào ngươi muốn, bọn họ trong chốn võ lâm có tai mắt đông đảo, ta muốn đến chỗ bọn họ mua tin tức về việc ngươi đang ở đâu.”
“Mua tin tức về ta……”
Thẩm Lạc Ngôn nhìn bộ dáng sửng sốt thấy rõ của nàng, hắn không được tự nhiên khụ khụ, “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi dù sao cũng là phu nhân của ta, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta khó có thể ăn nói với Phương gia.”
“Không phải……” Hồng Đậu chậm rãi phục hồi tinh thần, “Một ngàn lượng vàng có thể mua bao nhiêu thịt a, có thể mua bao nhiêu đồ ăn ngon a, còn có thể mua được hai căn nhà ở đế đô đó! Trang chủ ngươi không thể lãng phí nhiều tiền như vậy trên người ta a!”
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, kế tiếp hắn lạnh mặt, “Phương Hồng Đậu, mạng ngươi quan trọng, hay là tiền quan trọng?”
“Đương nhiên là tiền!” Hồng Đậu giậm chân một cái, “Ta chính là muốn chết già trên núi tiền, mang theo hơi tiền đầy người mà chết đi đó!”
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn đen hoàn toàn, “Vậy tiền quan trọng, hay là ta quan trọng?”
“Đương nhiên là……” Hồng Đậu vội che miệng dừng lại ngay, nàng nhìn sắc mặt không tốt của Thẩm Lạc Ngôn, nghẹn ra một câu rất không có can đảm, “Ta có thể lựa chọn Phượng di nương không?”
“Vì để chứng minh tình cha con ta sâu nặng.” Thẩm Lạc Ngôn đến hơi thở cũng không ngắt quãng chút nào, hắn đem trang giấy nhét vào trong tay Du Tử Tức.
Du Tử Tức lại nhìn giấy trong tay, hắn tội nghiệp nói: “Nhưng mà…… Nhưng mà Tiểu Du không có bút a……”
Ước chừng hắn còn nhớ rõ chuyện Thẩm Lạc Ngôn bảo hắn không được nói, cho nên một câu này hắn nói rất nhỏ giọng, lại hết sức rụt rè.
Thẩm Lạc Ngôn đến chân mày cũng không nhăn một chút, trường kiếm của hắn lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ nghe Du Tử Tức kêu đau, trên ngón tay hắn đã có thêm một miệng vết thương đổ máu.
Thẩm Lạc Ngôn nhàn nhạt nói: “Viết đi.”
“Nga……” Du Tử Tức ngoan ngoãn lên tiếng, thật sự bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất viết.
Hồng Đậu đối với một màn trước mắt này thật sự là đã xem quá đủ, nàng trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này tuyệt không giống vẻ ngoài trầm mặc ít lời, khó hiểu phong tình như vậy, ý xấu trong bụng hắn còn không ít đâu.
Nàng dường như đã có thể tưởng tượng, chờ đến khi Du Tử Tức khôi phục bình thường thấy được tờ “Giấy cam đoan” chính tay hắn viết này, chỉ sợ hắn sẽ tức đến hộc cả máu ra mất.
Thẩm Lạc Ngôn đọc câu nào, Du Tử Tức liền viết câu đó, những gì Thẩm Lạc Ngôn muốn Du Tử Tức viết đơn giản đều là để khẳng định cùng xác nhận địa vị phụ thân của Thẩm Lạc Ngôn, mà vì Thẩm Lạc Ngôn lại nghiêm trang đứng ở nơi đó, hành vi lừa gạt “trẻ con” này của hắn, cũng thật khiến người ta không biết phải khinh bỉ từ đâu.
Cuối cùng, Du Tử Tức viết xong, bởi vì vết thương trên ngón tay hắn rốt cuộc cũng không thể chảy máu ra được nữa, Thẩm Lạc Ngôn vừa lòng đem tờ “Huyết thư” kia thu lại, hờ hững liếc mắt nhìn Du Tử Tức, “Trước khi ta cho phép ngươi nói, ngươi yên lặng tuyệt đối cho ta.”
“Dạ……” Du Tử Tức lại ủy khuất đưa hai tay che lại miệng mình.
Đường đường một thế hệ giáo chủ Ma giáo phong tao vô hạn, lại đến nông nỗi bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, thật đúng là quá đáng thương……
Hồng Đậu còn ở nơi đó tỏ ra thương cảm, khi nhận thấy ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn dừng ở trên người mình, nàng vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, dáng vẻ chuyên tâm này giống như đang chờ lãnh đạo an ủi.
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Mấy ngày này, ngươi sao lại đến chỗ này? Lại vì sao lại đi cùng một chỗ với Du Tử Tức?”
“Ta…… Ta bị con chim kia bắt vào trong sơn cốc……” Hồng Đậu chỉ chỉ hắc ưng đang quanh quẩn ở nơi xa, có thể nhờ ánh trăng mỏng manh mà thấy rõ ràng, liền một năm một mười nói ra chuyện bị hắc ưng đem ra khỏi Thẩm Gia Trang, đương nhiên, nàng phải cắt bớt chuyện chính mình muốn vĩnh viễn thoát khỏi Thẩm Gia Trang rồi.
Thẩm Lạc Ngôn nghe xong, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế, không ngờ Du Tử Tức không bị ngã chết, lại bị ngã thành ngớ ngẩn.”
Bốn chữ “ngã thành ngớ ngẩn” này từ trong miệng hắn nói ra, Hồng Đậu liền muốn cười, chẳng qua vẫn nhịn xuống.
“Du Tử Tức đang ở tình trạng này, ta không thể giết hắn vì võ lâm trừ hại, người Thẩm Gia Trang chưa bao giờ làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Còn rất có nguyên tắc……
Hồng Đậu lại tò mò hỏi: “Vậy trang chủ tại sao lại đến Vô Bạch thôn tìm được ta?”
“Ta tới nơi này, là để tìm người Thiên Kim Các.”
Hồng Đậu thầm nghĩ người này quả nhiên không phải vì tìm mình mới ra khỏi trang, kết quả lại nghe hắn nói: “Thiên Kim Các được xưng là chỉ cần trả ngàn vàng, liền có thể cho ngươi bất luận tin tức nào ngươi muốn, bọn họ trong chốn võ lâm có tai mắt đông đảo, ta muốn đến chỗ bọn họ mua tin tức về việc ngươi đang ở đâu.”
“Mua tin tức về ta……”
Thẩm Lạc Ngôn nhìn bộ dáng sửng sốt thấy rõ của nàng, hắn không được tự nhiên khụ khụ, “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi dù sao cũng là phu nhân của ta, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta khó có thể ăn nói với Phương gia.”
“Không phải……” Hồng Đậu chậm rãi phục hồi tinh thần, “Một ngàn lượng vàng có thể mua bao nhiêu thịt a, có thể mua bao nhiêu đồ ăn ngon a, còn có thể mua được hai căn nhà ở đế đô đó! Trang chủ ngươi không thể lãng phí nhiều tiền như vậy trên người ta a!”
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, kế tiếp hắn lạnh mặt, “Phương Hồng Đậu, mạng ngươi quan trọng, hay là tiền quan trọng?”
“Đương nhiên là tiền!” Hồng Đậu giậm chân một cái, “Ta chính là muốn chết già trên núi tiền, mang theo hơi tiền đầy người mà chết đi đó!”
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn đen hoàn toàn, “Vậy tiền quan trọng, hay là ta quan trọng?”
“Đương nhiên là……” Hồng Đậu vội che miệng dừng lại ngay, nàng nhìn sắc mặt không tốt của Thẩm Lạc Ngôn, nghẹn ra một câu rất không có can đảm, “Ta có thể lựa chọn Phượng di nương không?”
/556
|